- Kim Thiên Di
Mối tình đầu không cần là mối tình dài nhất, cũng chẳng cần là mối tình có kết thúc viên mãn tròn đây nhất, nhưng chắc chắn sẽ là mối tình để lại vô vàn dấu ấn trong mỗi người. Với một số người, tình đầu là tình cảm nguyên sơ nhất, để cho đôi khi giữa dòng đời hối hả, đua chen, con người ta lại muốn trở ngược thời gian để được đắm mình trong những cảm xúc đầu đời ngây thơ, vụng dại. Với một số người, tình đầu lại là mối tình khắc cốt ghi tâm mà có lẽ suốt cuộc đời này sẽ không bao giờ quên.
Cấp ba là thời điểm mỗi người đều đang cố gắng vươn tới ngưỡng cửa của sự trưởng thành, xác định con đường tiến đến tương lại và đôi khi, có những rung động đầu đời của riêng mình.
Phong và Linh bắt đầu chơi thân với nhau cũng từ thời điểm lưng chừng đó. Vốn dĩ chỉ nên là bạn thân, nhưng theo thời gian, Linh dần phát hiện ra tình cảm mình dành cho Phong không còn là tình bạn đơn thuần. Cô luôn tự nhủ mình phải chôn chặt cảm xúc đơn phương này, bởi trong tiềm thức, cô sợ rằng nếu Phong biết tình cảm của mình, nhỡ đầu Phong sẽ không còn muốn gặp mặt cô.
Tình yêu len lỏi vào giữa tình bạn khiến mọi thứ trở nên thật khó xử. Tuy buồn nhưng Linh vẫn luôn tự an ủi bản thân rằng ít ra thì ngày ngày, cô vẫn được ở bên cạnh Phong, cùng giúp đỡ nhau học tập và chia sẻ mọi buồn vui của tuổi học trò. Và có lẽ, cả hai sẽ vẫn hồn nhiên như vậy cho đến một ngày...
Buổi tối hôm ấy, Linh vừa đi học thêm về thì thấy mẹ của Phong đang nói chuyện với bố mẹ mình. Cô bổi rồi chào bác rồi ngồi xuống bên cạnh bố. Mẹ Phong nhẹ nhàng nói với Linh:
- Bác biết cháu và Phong là bạn thân của nhau nhưng giờ là thời điểm “nước rút” rồi nên bác lo cho tương lai của nó làm. Giá thử Phong nó chọn thị trường bình thường thì không sao, nhưng nó chọn thị trường cao điểm quá. Cháu học giỏi từ trước rồi thì không sao nhưng còn nó thì... Bác vừa nói chuyện với bố mẹ cháu rồi. Thời gian này hai đứa tạm thời tập trung vào học hành không chơi bời, bạn bè gì hết. Thi đỗ rồi thì bố mẹ hai đứa cũng yên tâm. Lúc ấy bọn cháu sẽ có nhiều thời gian chơi với nhau, động viên nhau trong cuộc sống.
Linh nhìn bác lễ phép nói:
- Cháu hiểu rồi thưa bác. Cháu tin là Phong sẽ hoàn thành tốt kỳ thi sắp tới. Bọn cháu sẽ cố gắng! Bác cứ yên tâm...
Ngày hôm ấy, như thường lệ, Linh vẫn thức khuya học bài. Cô cắm mặt vào tập tài liệu ôn thi dày cộp nhưng tâm trí lại chẳng thể tập trung. Trước mắt Linh, những con chữ vô hồn trong sách xoay vòng vòng không còn rõ hình thù. Đang thân thờ, chuông điện thoại bỗng reo, hiện lên số của Phong. Cậu hẹn Linh xuống sân bóng trước nhà nói chuyện. Vừa nhìn thấy cô, Phong đã cúi mặt xuống ấp úng:
- Tớ... tớ xin lỗi cậu vì việc mẹ tớ đã đến nhà cậu. Mẹ tớ sợ hai đứa thân thiết quá sẽ nảy sinh tình cảm với nhau nên mới hành động như vậy. Cậu thông cảm cho mẹ tớ nhé!
Linh đặt tay lên vai Phong động viên:
- Không sao đâu, tớ hiểu chứ. Tớ không trách mẹ cậu đâu. Tâm trạng các bậc phụ huynh là như vậy mà. Bọn mình chỉ tạm thời không quan tâm nhau thôi mà...
Vậy là từ giờ Linh sẽ phải đối mặt với quãng thời gian đầy áp lực này một mình. Cô cũng sẽ không được nhìn thấy Phong. Cả hai cũng sẽ không thể gặp nhau thường xuyên như trước.
Nghĩ đến đây, khóe mắt Linh lặng lẽ chảy ra dòng nước mắt mặn chát. Phong quay sang lau nước mắt cho Linh rồi nhẹ nhàng đặt tay choàng qua vai cô, giữa hai người cùng có một nỗi niềm và sự đồng cảm sâu sắc. Cả hai ngồi im, chẳng ai nói với ai câu nào, mọi thứ như ngưng đọng...
Ánh trăng xuyên qua tán cây tạo thành những bông hoa loang loáng trên nền đất. Trong bầu không khí êm dịu đó chỉ còn những âm thanh nhẹ nhàng của gió lặng lẽ thổi qua. Đột nhiên Phong phá tan không khí im lặng hào hứng nói:
- Chúng ta cùng cố gắng ôn thi cho tốt nhé. Cố lên, nếu cậu thi đạt kết quả cao tớ sẽ có quà cho cậu. Thôi tớ phải về đây, trốn ra khỏi nhà lâu sợ bị phát hiện mất. Cậu cũng vào nhà học bài tiếp đi!
Nói dứt lời Phong đứng dậy đi về. Nhìn bóng Phong dần xa, Linh òa khóc nức nở như một đứa trẻ bị lấy đi thứ đồ chơi mà nó vô cùng yêu thích nhưng không có cách nào giữ lại được.
Con người ai cũng phải trưởng thành và mạnh mẽ hơn. Có lẽ đây là lúc cả hai phải tự đứng trên đôi chân của mình, mạnh mẽ đương đầu với thử thách, chứng tỏ bản thân để có thể tiếp tục được ở cạnh nhau và hiện thực hóa ước mơ của mình từ thuở bé.
Áp lực thi cử và sự chồng chất của bài vở chiếm hầu hết thời gian của Linh. Những khi mệt mỏi, cô lại nhìn vào bức ảnh hai người chụp chung, nhìn vào nụ cười tươi rói của Phong như tiếp thêm động lực để “chiến đấu” tiếp.
Cuối cùng, nỗ lực cũng được đền đáp. Cả hai đều đỗ vào một trường đại học có tiếng ở Hà Nội. Ngày biết kết quả cũng là lúc Phong hẹn Linh đi chơi để tận hưởng niềm vui chiến thắng.
Tối hôm ấy, Linh háo hức đợi Phòng đến. Vậy là ước mơ của họ đã trở thành hiện thực, hai người sẽ cùng bước chân vào giảng đường đại học, cùng nhau đi chơi bờ hồ, công viên, cùng nhau dạo qua những con phố đông đúc của đất Hà thành... Đang miên man trong dòng suy nghĩ bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Linh mở máy hào hứng hỏi:
-Cậu đi đến đâu rồi?
Đáp lại Linh là giọng nói sốt sắng của một người phụ nữ:
- Cháu ơi, bạn cháu vừa bị tai nạn ở đầu đường Thanh Sơn cô thấy số điện thoại cháu trong cuộc gọi gần đây nhất, cháu ra ngay đi... Linh bủn rủn chân tay, tại ù đi, nước mắt vô thức chảy ra giàn giụa. Cô chạy như bay ra đường, đập vào mắt Linh là cảnh tượng hãi hùng mà có lẽ suốt cuộc đời Linh sẽ không bao giờ quên được: Phong nằm đó, bên cạnh là chiếc chuông gió, tấm thiệp... nằm la liệt trên nền đất, xung quanh là những cánh hoa hồng trắng dập nát tan tành, ánh đèn đường loang loáng phản chiếu màu máu đỏ thẫm.
Như mất trí, Linh ôm chặt lấy Phong, đầu óc hoàn toàn rối loạn, tâm trí trống rỗng. Dòng máu nóng từ người Phong chảy lên áo cô ướt đẫm. Linh gào thét, cổ họng nghẹn cứng, mặn chát. Mặt đất dưới chân cô tưởng chừng như sụp xuống. Tay cô run run nắm chặt lấy tay Phong chẳng rời. Linh ôm lấy khuôn mặt đầy máu của Phong nức nở:
– Dậy đi, cậu tỉnh dậy cho tớ! Phong ơi, sao lại ra nông nỗi này. Các cô các bác ơi, cứu bạn cháu... Cứu bạn cháu...
Linh gào thét lên như điên dại, tiếng mọi người xung quanh ồn ào, huyên náo... cô không còn nghe thấy nữa... trống rỗng... Khi tỉnh dậy, Linh thấy mình đang nằm trong bệnh viện, cô hoảng hốt hỏi dồn:
- Bố mẹ ơi, Phong sao rồi? Phong đang ở đâu?
Bổ nhìn Linh khẽ lắc đầu. Mẹ len lén lau nước mắt. Linh chẳng còn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa mà gắng sức vừa chạy vừa khóc lao như bay đến nhà Phong. Cả ngôi nhà đã bao trùm bởi màu trắng tang tóc và tiếng kèn trống thê lương. Trên bàn là di ảnh của Phong, vẫn với nụ cười, ánh mắt thân thiện ấy...
Tim Linh thắt lại, đau nhói, cô đau đớn ngồi thụp xuống, những giọt nước mắt lã chã rơi, miệng cắn chặt môi đến bật máu.
Từ ngày định mệnh đó, Linh chưa bao giờ ngủ ngon giấc. Chỉ cần khép mắt lại, cảnh tượng khủng khiếp ấy lại hiện lên. Phong mất, con người Linh chết đi một nửa.
Một thời gian sau, chị gái Phong đến gặp Linh, ánh mắt chị đượm buồn nghẹn ngào nói:
- Chị chỉ tiếc rằng Phong nó ra đi khi còn trẻ quá. Chuyện ngoài ý muốn nhưng chúng ta vẫn phải đối diện thôi em. Trước giờ chị phân vẫn mãi không biết nên đưa những thứ này cho em không và cuối cùng chị quyết định đưa chúng cho em. Ít ra Phong nó sẽ cảm thấy thanh thản khi biết em đã đọc được những chữ này...
Linh nhận chiếc chuông gió và tấm thiệp từ tay chị. Cô run run mở tấm thiệp, hai mặt dày đặc nét chữ ngay ngắn của Phong, từng dòng chữ lần lượt hiện ra khiến trái tim cô đau nhói.
“Gửi heo của tớ!
Vậy là hai đứa mình đã thực hiện được ước mơ rồi, khỏi phải nói chắc cậu hạnh phúc lắm. Hẳn là cậu ngạc nhiên khi thấy tớ viết thiếp đúng không? Tớ vẫn nhớ như in cậu hay mơ mộng rằng ước gì mai sau được người khác tỏ tình bằng thiệp vậy nên tớ sẽ làm như cách mà cậu thích... Tớ muốn nói với cậu là “Tớ... yêu ... cậu!”. Thời gian vừa qua quả là thử thách khắc nghiệt đối với tớ. Quãng thời gian không có cậu bên cạnh sao mà tớ thấy trống vắng đến thế nhưng rồi nghĩ đến cậu tới càng phải cố gắng hoàn thành mục tiêu thật xuất sắc để có thể tiếp tục được ở bên cậu như trước. Hãy cho tớ cơ hội được chăm sóc cậu trên cương vị là người yêu thay vì là bạn thân nhé! Cậu hay khóc nhè, hay suy nghĩ, hay ốm... nên tớ không yên tâm giao cậu cho bất cứ người con trai nào khác đâu.
À, tớ tặng cậu chiếc chuông gió này, lý do là tên bọn mình ghép lại là Phong Linh, nghĩa là chuông gió (thấy tớ tinh tế không). Mỗi khi chiếc chuông gió rung lên cũng như là có tới bên cạnh cậu nhé. Tớ sẽ luôn bên cạnh cậu, nhất định là thế.
Ký tên: Thiện Phong”
Những con chữ như nhảy múa trước mắt Linh, những lời lẽ ngập tràn tình cảm cứ dần len lỏi vào tâm trí cô. Linh khóc, khóc vì hạnh phúc, khóc vì tiếc nuối, khóc vì cảm động, khóc vì thực tại phũ phàng.
Con người xét cho cùng ai rồi cũng phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử chỉ có điều mọi thứ đến với Phong bất ngờ và nhanh chóng quá. Bàn tay định mệnh vô hình nhưng uy lực đến nỗi chẳng ai có thể tránh nổi sự sắp đặt của nó.
******
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vậy là đã năm năm kể từ ngày Phong rời bỏ trần thế. Linh đã trưởng thành hơn, cuộc sống có nhiều thứ thay đổi nhưng những ký ức về Phong vẫn giữ vị trí trang trọng trong trái tim. Tiếng chuông gió vẫn ngày ngày vang lên lanh lảnh bên cửa sổ. Còn Linh... vẫn giữ cho riêng
mình một mối tình chưa kịp cất lời cùng câu hỏi ngỏ “Cậu vẫn luôn ở bên tớ phải không chuông gió?”...
“Đứng trước một tình cảm quá lớn, đôi khi người ta lại cảm thấy
sợ... Sợ không giữ được... thế là rời xa...”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận