Note trước khi vào chương: Mình sẽ sửa lại tên của Trần Án thành "Trần An" ở các chương trên nhé mọi người. Thực sự thì mình cũng thích đọc là Trần Án hơn, nhưng sau nhiều ngày suy nghĩ kĩ càng thì vẫn cảm thấy nên tôn trọng tính chính xác... Chữ "An" trong tên anh không phải là An (安) trong Bình an mà là An (桉) có bộ mộc bên tay trái, An trong từ Cây bạch đàn.
Người lớn đều nói, trí nhớ của bà ngoại đang kém dần.
Nhưng Dư Châu Châu lại vẫn luôn cảm thấy, bà không nhớ những gì vừa nói hoặc vừa xảy ra vài phút trước có lẽ chỉ bởi vì bà không muốn ghi nhớ đó thôi.
Kì thật trí nhớ của bà ngoại rất tốt.
Bà ngoại nhớ các món đồ ăn vặt mà Dư Châu Châu thích, còn có những chuyện xấu hổ mà cô đã từng làm, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện thật sự quan trọng.
Ví dụ như mỗi lần đến nhà bà cô luôn luôn lột tất cả vỏ gối ở các phòng rồi quấn lên người để trở thành mỹ nhân khuynh quốc.
Ví dụ như vì muốn nghe thấy giọng nói của mình người trong tai người khác như thế nào, cô đứng ở căn phòng nhỏ sâu nhất hét to một tiếng "Bà ngoại——" rồi nhanh chóng chạy ra phòng bếp chỗ bà đang đứng chăm chú chờ đợi, nhưng lại chẳng nghe thấy cái gì cả.
Lại ví dụ như, các cô chơi trò "Câu cá" bằng bài Tây, từ hai quân bài trở lên có tổng đủ 14 thì được xem là câu được cá. Bích là một con, Cơ là ¾ con, Nhép là nửa con, Dô là ¼ con. Mỗi con cá một hào, sau khi kết thúc ván người thua phải trả tiền cho người thắng. Toàn bộ xu trong tay Dư Châu Châu đều bị bà ngoại thắng mất —— mặc dù chúng vốn dĩ chính là tiền bà cho cô mượn. Nhưng cô vẫn thừa dịp bà ra ngoài tưới hoa lần sờ vào hộp sắt đựng tiền, lúc bị bắt quả tang tại trận bèn cười hì hì bình tĩnh nói, "Cháu không phải đang ăn trộm, bà ngoại, thật đó, cháu chỉ muốn... đếm giúp bà mà thôi."
Lại ví dụ như, cô giúp bà ngoại tưới hoa, làm úng chết chậu hoa nhài đẹp nhất.
...
Dư Châu Châu thích phơi nắng trong những buổi chiều ấm áp, cùng bà ngoại kẻ xướng người họa nói về những chuyện xưa cũ kĩ. Mỗi lúc như thế cô đều có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong đáy mắt bà ngoại, dường như bà chưa hề già đi, dường như chỉ là mệt mỏi mà thôi, nghỉ ngơi rồi, lập tức có thể đứng dậy, đi ra ban công tưới nước cho mấy bồn lan Quân Tử.
"Nhưng em cũng dần dần nhận ra được rằng, cùng người già ôn lại chuyện cũ, là một việc tàn khốc đến cỡ nào."
Dư Châu Châu đè nén cảm xúc nơi đáy lòng, chỉ có những lúc nói chuyện với Trần An mới để chúng tuôn trào ra. Cô chuyên chú múa bút thành văn, không hề chú ý tới Đàm Lệ Na bên cạnh đã đọc được một lượt từ đầu đến cuối lá thư của mình.
"Nhưng từ trước tới giờ em chưa từng thấy có ai viết thư hồi âm cho anh? Trong hộp thư chưa từng có thư của anh."
Đàm Lệ Na thường xuyên ra bưu điện kiểm tra hòm thư. Từ năm lớp 6 Tiểu học cô đã bắt đầu tham gia một cái gọi là mạng tán gẫu con trai con gái, lấy nick name "Mộng Ảo Thiên Sứ". Dư Châu Châu không hiểu nổi vì sao đã lên mạng nói chuyện rồi mà bọn họ vẫn còn muốn làm bạn thư với nhau.
"Cậu không hiểu đâu, cảm giác viết chữ và đánh máy sao có thể đánh đồng được?" Đàm Lệ Na rất khinh thường hừ một tiếng, "Nhưng mà, nói thật nhé, cậu đang viết thư cho ai thế? Ngày nào cũng viết, so với nhật kí còn chăm chỉ hơn, đối phương cũng không hề hồi đáp, lẽ nào là người dẫn chương trình trên radio? Hay là người nổi tiếng? Ôi chao, thôi đúng rồi, cậu thích Tôn Yến Tư phải không? Hay Vương Phi?" *
(* Tôn Yến Tư: Nữ nhạc sĩ, ca sĩ hát nhạc Hoa nổi tiếng người Singapore.
Vương Phi: Nữ ca sỹ, người mẫu, diễn viên nổi tiếng của Hongkong.)
Dư Châu Châu cắn đầu bút, suy nghĩ một chút, "Là một anh trai lớn."
Vẻ mặt Đàm Lệ Na lập tức chuyển thành "không nhìn ra mọt sách nhà cậu cũng lợi hại như vậy", Dư Châu Châu vội vàng giải thích, "Không phải, không phải!"4
"Không phải cái gì? Mình đã nói gì đâu?" Đàm Lệ Na tinh quái cười hề hề, "Là người cậu thích đó à?"
Dư Châu Châu cũng bày ra vẻ mặt "cậu thật là dung tục", cúi đầu gấp tờ giấy lại, không đáp lời.
"Anh ta không hồi âm là bởi vì bận rộn hay là vì cảm thấy cậu phiền phức?"
Dư Châu Châu sững sờ một giây, "Anh ấy sẽ không cảm thấy mình phiền phức."
Chỉ có trời mới biết vì sao cô lại có thể chắc chắn đến vậy.
Đàm Lệ Na lại không để ý, "Anh ta bao nhiêu tuổi rồi?"
"Lớn hơn mình 6 tuổi, đã vào Đại học rồi." Dư Châu Châu suy nghĩ một chút, đắc ý dạt dào, nhưng cuối cùng vẫn nuốt ngược bốn chữ Đại học Bắc Kinh vào trong bụng.
"Như vậy thì càng không thể vui vẻ để ý đến cậu được rồi."
"Tại sao?" Cô có chút mất kiên nhẫn.
"Cậu nghĩ mà xem, nếu như bây giờ một cô bé lớp 1 Tiểu học viết thư cho cậu, oán giận lễ chào cờ quá dài, giầy mới mua quá xấu, buổi sáng quên bỏ hộp cơm vào nồi hơi, dựa vào cái gì mà ban cán sự lớp không có em... Đừng nói tới việc hồi âm, cậu thấy mấy bức thư kiểu này có thú vị không?"1
Dư Châu Châu ngẩn ra hồi lâu, trong lòng trào dâng một cảm giác bất cam, nhưng vẫn phải thành thật lắc đầu.
"Chắc chắn là chẳng thú vị chút nào."
"Chính là vậy đó," Đàm Lê Na buông thõng tay, "Bạn thư hồi trước của mình cũng từng như vậy, mình đã không hồi âm cho thằng bé nữa rồi nhưng nó vẫn không chịu dừng viết, phiền não muốn chết. May mắn không phải người quen, nếu là người quen thì mình sẽ cảm thấy làm như vậy thật quá đáng, rất áy nát, mà càng áy náy lại càng ghét bỏ cậu ta..."
Đàm Lệ Na vẫn đang thao thao bất tuyệt song Dư Châu Châu đã lén lút cất lá thư còn đang viết dở dang đi.
Ở nhà Dư Châu Châu có rất nhiều phong bì đã viết sẵn địa chỉ và dán sẵn tem. Cô rút ra cái dán chiếc tem trông đẹp nhất, nhét tờ giấy không có phần kết thúc và chữ kí người gửi vào, thả vào hòm thư xanh thẫm, gửi đi.
Vốn dĩ muốn trịnh trọng viết một đoạn để cáo biệt, chẳng hạn như, "Trần An, đây là bức thư cuối cùng em viết cho anh, sau này sẽ không viết nữa, không phải bởi anh không hồi âm cho nên em tức giận —— em đã sớm nói là không cần hồi âm, nhưng mà..."
Nhưng mà cái gì? Cô không nghĩ ra nổi, vì vậy dứt khoát bỏ bớt lời tạm biệt dài dòng vòng vo này.
Kì thực cô biết, tạm biệt thực sự là không có tạm biệt. Lời tạm biệt can tâm tình nguyện căn bản không cần nói ra bởi người đó đã cực kì hứng khởi chạy về phía cuộc sống mới rồi. Sẵn sàng bôi vẽ dông dài vốn dĩ chính là biểu hiện của sự lưu luyến mà thôi.
Cô nhìn phong thư màu nâu bị khe hẹp dài trên hòm thư nuốt mất, biến mất vào một mảng đen kịt.
Vạn năm xếp thứ 2. Cuộc thi cuối kì vẫn cứ là như vậy, bị Thẩm Sằn bỏ rơi 11 điểm.
Có điều lần này cô không thể nào chấp nhận nổi, bởi lẽ một tháng trước kì thi cô đã ôn tập vô cùng chăm chỉ.
Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy thấu hiểu được ủy viên Thể dục Ôn Miểu – người luôn xếp thứ 6 trong lớp. Các cô giáo luôn thích vò rối mái tóc của cậu, nửa là tán thưởng nửa là trách móc nói, nếu em để tâm một chút vào việc học hành thì đuổi kịp Dư Châu Châu không thành vấn đề!
Ôn Miểu cũng luôn chẳng bao giờ ghi nhớ trong lòng, y như cũ ngày ngày ất ơ dẫm dờ cười hi hi ha ha, thỉnh thoảng không hoàn thành bài tập, bị giáo viên thất vọng quở trách đôi câu, lúc thi cử lại vẫn có thể xếp thứ 6 trong lớp.
Mặc dù bị tùy tiện đem ra làm ví dụ cho việc dễ bắt kịp khiến Dư Châu Châu – người mang danh đứng nhất toàn lớp – cực kì mất mặt, nhưng cô vẫn phải mỉm cười nhìn ủy viên Thể dục, làm ra vẻ giống giáo viên cũng đang rất tán thưởng cậu. Dư Châu Châu cũng chỉ có thể thỉnh thoảng lén lút tranh thủ nghiến răng căm tức đối phương một lát, sau đó lập tức thu hồi lại ánh mắt.
Nhưng vào lúc kì thi kết thúc quay trở về trường để nhận bảng thành tích và bài tập nghỉ Đông, Dư Châu Châu và Ôn Miểu lại chạm mặt trên hành lang.
Ôn Diểu vẫn hệt như cũ cười hềnh hệch, hàm răng trắng và khuôn mặt đầy mụn trứng cá như sáng bừng lên.1
"Hạng nhất lớp, lại là hạng 2?"
Dư Châu Châu cố gắng khống chế vẻ mặt, "Còn cậu, lại là hạng 6?"
"Ờ." Bộ dạng của Ôn Miểu có vẻ cực kì hài lòng.
Dư Châu Châu chẳng hề thích thú việc khách sáo với cậu ta chút nào, bởi vậy cô dùng nguyên lời mà bình thường giáo viên và bạn học vẫn hay nhai đi nhai lại đáp, "Cậu từ sáng tới đêm không chịu học hành tử tế, vậy mà vẫn có thể giữ vững hạng 6, nếu cố gắng một chút thì nhất định..." Cô không nói ra bảy chữ nhẹ nhàng mà kiêu ngạo "nhất định có thể vượt qua mình", nuốt một ngụm nước bọt, "Nhất định có thể thi đạt thành tích cực kì tốt."
"Đùa nhau à. Hạng nhất lớp, đừng nói với mình là cậu tin thật đấy nhé."
"Cái gì?"
Vẻ mặt Ôn Miểu không còn cợt nhả nữa, có chút chăm chú nhìn trần nhà, khiến Dư Châu Châu thấp hơn cậu nửa cái đầu chỉ còn nhìn thấy đôi tròng mắt trắng như cá chết.
"Nhỡ may nếu đã cố gắng mà kết quả vẫn là hạng 6, thậm chí còn bị tụt, thì tôi thèm mà dây vào đấy. Chẳng phải là mất mặt chết rồi sao?"
Logic kiểu quái gì thế này. Dư Châu Châu lắc đầu, "Sao có thể thế được. Cậu thông minh như vậy, chỉ cần cố gắng..." Nói được một nửa lại nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Ôn Miểu, bởi vậy bèn nuốt những lời còn lại vào.
Học sinh giỏi thích nhất là than thở với nhau. Bọn Dư Châu Châu đều rõ ràng, sau khi thi xong hoặc có kết quả thành tích sẽ nghe ngóng đối phương. Nếu thi đặc biệt tốt thì sẽ nói "Tàm tạm, cũng bình thường". Thi bình thường thì sẽ nói "Thi nát bét". Thật sự thi nát bét thì sẽ làm ra vẻ không quan tâm, bất cần nói "Mình toàn chơi game, căn bản chẳng hề ôn tập", "Lúc làm bài Tiếng Anh đau bụng, nửa sau bài thi căn bản chưa trả lời đã nằm bò ra bàn ngủ mất rồi" nhằm vớt vát chút thể diện...
Mà đối với người khác thì bất luận là thật lòng hay giả tạo, ra sức tâng bốc đối phương lên tận trời —— lúc bọn họ ngã xuống dù có đau hay không cũng chẳng hề liên quan gì đến mình.
Sau khi Dư Châu Châu dừng lại, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, hành lang yên ắng đến kì lạ.
Bỏ đi, thật vớ vẩn.
Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy không thú vị chút nào, không hề thú vị chút nào.
Kì thực từ trước đến nay Dư Châu Châu vẫn luôn tràn đầy sự đề phòng đối với hai nam sinh duy nhất trong top 10, chẳng hạn như Ôn Miểu – người học Toán rất tốt. Dư Châu Châu vĩnh viễn không thể quên được cái câu nói "Sau khi lên cấp Hai nam sinh như hổ mọc thêm cánh, sẽ sớm bỏ lại tất cả nữ sinh phía sau", cũng vĩnh viễn không quên được sự đắc ý của những người như Hứa Địch năm lớp 5 lớp 6. Dù cho Ôn Miểu chỉ xếp thứ 6 nhưng việc các giáo viên đem cậu ta so sánh với cô vẫn khiến Dư Châu Châu cảnh giác tựa như một chú mèo xù lông, thậm chí có thể nói, cô không hề để ý tới mấy nữ sinh luôn thi được hạng 2 hạng 3 trong lớp mà chỉ dỏng tai nghe ngóng tình hình của Ôn Miểu.
Có đôi lúc, cô hi vọng Ôn Miểu vĩnh viễn không tỉnh giấc, cũng không cần nỗ lực phấn đấu. Giống như người Trung Quốc đều rất kiêu ngạo vì biết rằng Napoléon từng nói "Trung Quốc là một con sư tử ngủ say, một khi tỉnh giấc, sẽ khiến cả thế giới phải khiếp sợ", song kì thực ngài ấy vẫn còn nửa câu sau chưa nói hết —— "Thế nhưng tạ ơn Thượng Đế, hãy cứ tiếp tục ru nó say ngủ đi".
Nhưng có lúc lại máu nóng sôi trào hi vọng đối phương có thể liều mạng cố gắng một lần, sau đó chính mình đánh bại cậu ta, để các giáo viên đó nhìn thật rõ, đừng tưởng rằng ai cũng có thể tùy tiện vượt qua cô, cứ như thể xem cô là đồ mọt sách ngây ngô ấy.
Bởi vì hi vọng, cho nên cố gắng.
Bởi vì cố gắng, cho nên thất vọng.
Gửi thư cho Trần An cũng được, một tháng liều mạng ôn tập cũng được, cô đều tràn trề hy vọng, cũng chấp nhận đánh đổi tất cả.
Cho nên mới bất mãn với kết quả.
Rất ít người thực sự yêu thích việc ngắm hoa Đồ Mi mà không hái được bất kì một quả nào —— mặc dù chúng ta có thể tự an ủi chính mình, quá trình mới là quan trọng nhất.
Mà Ôn Miểu kì thực rất thông minh. Có thể dù có cố gắng cũng chưa chắc thi tốt hơn, bởi vậy chẳng bằng cứ thoải mái sống, sau đó hưởng thụ thái độ tán thưởng và tiếc nuối của mọi người. Như vậy không biết tốt đẹp hơn bao nhiêu.
Dư Châu Châu lựa chọn đuôi phượng, nhưng chưa chắc đó nhất định đã là chén trà của người khác.
Bước đi trên con đường của mình, song cũng đừng chỉ đường cho người khác —— bạn làm sao có thể khẳng định rằng bọn họ và bạn cùng muốn tới Rome giống nhau? *
(* Xuất phát từ câu tục ngữ quen thuộc "Mọi con đường đều dẫn tới thành Rome", ý nói có rất nhiều cách khác nhau để đạt tới cùng một mục tiêu.)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận