Dư Châu Châu rón rén đi tới chỗ ngồi của Tân Mỹ Hương, nhẹ nhàng nhét quyển "17 tuổi không khóc" vào ngăn bàn.
Ngăn bàn Tân Mỹ Hương rất bừa bộn, không biết chứa bao nhiêu thứ đồ. Dư Châu Châu vừa vô ý chạm phải đã làm một đống tạp chí và sách vở rơi xuống đất. Cô thót tim, vội vàng luống cuống thu dọn, song nhìn thấy các loại bìa đủ mọi màu sắc lại không kìm được mà ngừng lại.
Hình dán Thủy thủ Mặt trăng, còn có cả nhãn vở "Hoàn Châu Cách Cách".
Dư Châu Châu sửng sốt, mấy món đồ trang trí nho nhỏ này được rất nhiều bạn nữ yêu thích, song "rất nhiều bạn nữ" ấy có vẻ không bao gồm nữ sinh như Tân Mỹ Hương.
Lúc làm việc khuất tất trực giác của con người luôn trở nên đặc biệt nhạy cảm. Dư Châu Châu đột nhiên nghe thấy tiếng động rất nhỏ phía sau, quay đầu lại bèn nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của Tân Mỹ Hương, mắt không chớp, không lộ cảm xúc gì, giống như một âm hồn câm lặng.
Dư Châu Châu sợ đến mức hồn bay phách lạc.
"Mình..." Cô nuốt một ngụm nước bọt.
Tiết thể dục, sau giờ giải lao cô một mình chạy về lớp, nhân lúc phòng học không có người đem quyển sách nhét vào ngăn bàn Tân Mỹ Hương, thần không biết quỷ không hay.
Trước đây băn khoăn không biết nên làm sao, về sau lúc quyết định trả sách ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại mở sách ra đọc hết một lần, cuối cùng cũng hạ quyết tâm vật cũ hoàn chủ.
Sau đó bị bắt quả tang tại hiện trường.
"Mình không phải đang ăn trộm..." Mà là trả sách. Nhưng nếu nói ra nhất định sẽ làm cho đối phương cảm thấy khó xử, vậy thì mọi tính toán lén lút của cô chẳng khác nào đổ xuống sông xuống bể.
Tân Mỹ Hương lại biến thành tượng đá, giống như đoạn đường ray lắp sai vị trí trong các tiết Tiếng Anh đó, sắc mặt không vui không giận, khiến người ta hoảng sợ.
Dư Châu Châu cắn răng, cúi đầu rút quyển "17 tuổi không khóc" trong ngăn bàn ra, các loại đồ vật tạp nham lại lần nữa ầm ầm rơi xuống đất.
"Mình đang trả sách," cô thậm chí còn dùng tờ lịch treo tường màu trắng bọc lại bìa cho nó, "Cậu còn nhớ quyển sách này không?"
Vẻ mặt Tân Mỹ Hương cuối cùng cũng giãn ra một chút, cô mấp máy môi, đưa tay đón lấy quyển sách.
"Hay không?"
"Sao cơ?" Dư Châu Châu đang vắt óc bịa lí do "nhặt được sách" bị bất ngờ, "Cậu nói gì cơ?"
"Cậu đọc chưa? Thấy hay không?"
Trên người Tân Mỹ Hương có một loại cố chấp kì lạ, Dư Châu Châu nhất thời nghẹn họng rồi khôi phục lại vẻ bình thường.
"Hay," cô cười gật đầu, "Rất hay. Thực ra quyển này còn được chuyển thể thành phim truyền hình, mình đã xin mẹ mua cho VCD rồi! Cậu xem qua chưa?"
Tân Mỹ Hương lắc đầu, "Sách mình còn chưa đọc xong. Giản Ninh và Dương Vũ Lăng về sau có ở bên nhau không?"
Dư Châu Châu cắn môi, mặt hơi đỏ, cúi đầu nói, "Không. Không có. Bọn họ... Bọn họ vì học tập chăm chỉ, cho nên..." Ngước mắt nhìn thấy vẻ mặt thoáng chút buồn bã của Tân Mỹ Hương, cô vội vàng bổ sung một câu, "Nhưng mà, sau này có khả năng, mình cảm thấy bọn họ có khả năng —— mình bảo đảm!"
Nói xong chính bản thân cũng cảm thấy buồn cười. Cô bảo đảm thì có tác dụng gì?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Dư Châu Châu suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi, "Cậu thích Giản Ninh à?"
Người thiếu niên lạnh lùng cẩn thận, thông minh chăm chỉ, tao nhã lịch sự ấy.
Tân Mỹ Hương thoáng cái đỏ mặt, không hề trả lời câu hỏi của Dư Châu Châu, xoay người đi về phía cửa sau, bỏ lại một mình cô trong phòng học.
Dư Châu Châu cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bìa sách, lưu luyến nhét trả lại ngăn bàn Tân Mỹ Hương.
Nếu vừa rồi Tân Mỹ Hương có thể trả lời một câu "Thích", vậy thì cô lập tức sẽ phụ họa một câu, "A, mình cũng vậy."
Dư Châu Châu đứng tại khởi đầu của cấp Hai, rón rén nhìn về phía cấp Ba xa xôi. Tuổi 17 đẹp đẽ đến như vậy, sẽ có một thiếu niên áo trắng ưu tú, sẽ có tình bạn chân thành, cuộc sống hào hiệp, thậm chí còn cả loại rung động đầu đời khó diễn tả thành lời và nỗi phiền muộn vì các kì thi nữa. Tất cả đều thật đáng ngưỡng mộ trong đôi mắt của cô.
Hơn nữa, ngôi trường kia cũng tên là Chấn Hoa.
Chấn Hoa trong sách có một Giản Ninh hư cấu, còn Chấn Hoa nơi đây từng có một Trần Án.
***
Cuộc sống cấp Hai của Dư Châu Châu thuận lợi đến mức khó mà tin nổi. Sự yêu quý của Trương Mẫn khiến bệnh sợ Toán của cô khỏi hẳn —— cô thường nói với Dư Châu Châu khi thuận lợi giải được đề Toán trên bảng rằng, em thật thông minh.
Sự phong phú về phương diện ngôn ngữ cũng giúp cô giành được sự ưu ái của giáo viên Ngữ Văn và Tiếng Anh.
Mà sự kiện khiến cô thực sự tỏa sáng chính là kì thi giữa kì.
Cô đã chuẩn bị rất lâu cho kì thi này, cuối cùng kết quả là đứng thứ nhất lớp, thứ 5 toàn khối.
Trước khi thành tích mỗi môn được công bố thì đều sẽ có bạn học chạy đến văn phòng của giáo viên tìm hiểu, Dư Châu Châu cũng là một trong số những người nóng lòng đó, song lại làm bộ không hề để ý, cố gắng ngồi yên tại chỗ, mắt không chớp, giả vờ không hề nghe thấy tiếng tim đập như trống dồn trong lồng ngực.
Bọn họ chúc mừng cô, Dư Châu Châu, cậu thật lợi hại.
Dư Châu Châu nở một nụ cười cứng đờ, khuôn mặt hơi đỏ lên, giọng nói vì không giữ được bình tĩnh mà hơi run run, "Đâu có, mình nào có lợi hại... Chẳng lợi hại chút nào..."
Sau đó mọi người tiếp tục ồn ào - bằng chứng là thành tích và xếp hạng, sau đó cô càng ngượng ngùng phủ nhận, sau đó mọi người lại tiếp tục lấy lòng...
Dư Châu Châu lần đầu tiên không bị bài xích, được đứng giữa một đám người ồn ào vây xung quanh, tiếng cười đùa ầm ĩ của bọn họ nghe thật vui vẻ, cô đột nhiên cảm thấy người nào cũng thật dễ thương.
"Trần An, em biết là mình không nên kiêu căng quá sớm, đây chỉ là khởi đầu, về sau sẽ còn rất nhiều kì thi khác. Em nhất định sẽ không ngủ quên trên chiến thắng, đường hãy còn dài lắm!"
Ngòi bút dừng lại trên trang giấy, cô không còn ra vẻ khiêm tốn, bật cười ngây ngốc, sờ sờ mũi rồi viết thêm một câu.
"Nhưng mà... Hiện giờ hãy cứ để cho em được đắc ý một chút!
Em rất vui."
Trần An quả thực chưa từng hồi âm bao giờ, Dư Châu Châu đã sớm không còn ôm hy vọng. Khi gửi đi phong thư đầu tiên, kì thực cô vẫn âm thầm có chút chờ mong, sau đó mới thực sự nản lòng, giấy viết thư cũng không còn chọn cẩn thận nữa mà toàn tiện tay xé ở bất kì đâu.
Nhưng cho dù có viết nhiều hơn nữa cũng không nhận được hồi âm, Dư Châu Châu vẫn không cảm thấy khó chịu. Bây giờ, kể cả giáo viên Ngữ Văn ngày thường luôn luôn nghiêm nghị cũng sẽ mỉm cười xoa xoa đầu cô sau khi đọc xong bài văn mà cô viết. Dư Châu Châu là học sinh mà các giáo viên vừa lòng nhất, cô thậm chí đã có rất nhiều bạn, rất nhiều người yêu quý. Mọi người nói cô xinh đẹp, nói cô học giỏi, nói cô hiền lành. Cuối tuần có hội chị em kéo cô đến văn phòng phẩm cùng chọn vở viết và những cây bút dễ thương, lúc tan học có rất nhiều người vây xung quanh hỏi cô bình thường hay dùng những sách tham khảo nào...
Vận mệnh không hề báo trước mà quỳ một gối xuống, cung kính xỏ vào chân cô một đôi giày thủy tinh, khiến nàng Lọ Lem bé nhỏ hoảng hốt, thậm chí còn không kịp tạ ơn.
"Trần An, anh không biết là hiện giờ em vui vẻ đến thế nào đâu."
Nhưng Dư Châu Châu lại quên mất rằng cái gọi là vận mệnh này là chàng hoàng tử tính tình thất thường đến nhường nào, bất kể là khi hắn ôm hôn hay khi hắn vung tay cho bạn một cái tát thì đều không hề có sự báo trước.
Đang giữa giờ tự học, chủ nhiệm Trương Mẫn mang vẻ mặt cảnh giác mà âm trầm bất ngờ bước vào lớp, đại bộ phận mọi người đang cười ha ha đánh nhau, thậm chí mấy nam sinh còn chưa kịp bỏ chân xuống khỏi mặt bàn học.
Dù cho có ngang ngược đến cỡ nào thì khi đối mặt với ba chữ "gặp phụ huynh" vẫn không tránh khỏi run rẩy.
"Từ Chí Cường, em định làm loạn à? Lần trước đã mắng đến vậy mà vẫn chưa biết sửa sai?!"
"Mẹ nó chứ, em làm cái gì?!" Từ Chí Cường bỏ chân đang gác trên bàn học xuống, hét lên với Trương Mẫn. Cậu có một khuôn mặt dài như mặt ngựa, hơn nữa còn không cạo râu, luôn mặc màu đen từ đầu đến chân, hơn nữa còn là nam sinh duy nhất có điện thoại di động trong lớp, mỗi câu phát ngôn ra đều mang ngữ điệu cực kì bất nhã.
"Vừa nãy không phải là em nói chuyện riêng, làm ảnh hưởng đến người khác học tập, em không biết xấu hổ sao?! Lại còn dám hỗn hào với tôi?!"
Trong lớp một nam một nữ đôi co mãi bất phân thắng bại, Từ Chí Cường kiêu ngạo dựa vào tường, vững vàng phản bác, "Cô thử hỏi xem là ai đã nhìn thấy em nói chuyện rồi?" Cậu hếch mặt liếc mắt nhìn toàn bộ bạn học trong lớp, "Đấy, cô hỏi đi, ai nhìn thấy em nói chuyện?"
Trương Mẫn tức giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, không làm thì thôi, nhưng đã làm thì phải triệt để, chỉ Dư Châu Châu lớn tiếng nói, "Dư Châu Châu, em nói cho cô nghe, vừa nãy em có nghe thấy Từ Chí Cường đã mắng người lại còn làm loạn trong giờ tự học không?"
Dư Châu Châu như bị sét đánh, cô chậm rãi đứng dậy, ánh mắt Trương Mẫn tràn ngập tin tưởng, còn sự đe dọa trong ánh mắt nghiêng nghiêng của Từ Chí Cường thì chẳng cần nói ai cũng hiểu.
Tất cả mọi người đều đang nhìn cô, Dư Châu Châu hoảng sợ, cô biết mình không hề có lựa chọn thứ ba.
"Em..."
Từ khi vào cấp Hai đến giờ, trong phòng học chưa từng giống với bây giờ, yên tĩnh đến mức độ "một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy".
Dư Châu Châu nhẹ nhàng gật đầu.
"Vâng, bạn ấy có nói chuyện."
Trương Mẫn đã "giúp" thân phận nằm vùng của Dư Châu Châu được phơi bày ra ánh sáng, còn bức cô phải báo cáo ngay trước mặt mọi người. Nhưng Dư Châu Châu vẫn quyết định đứng về phe của cô, chỉ bởi vì cô đã từng nói, em thật thông minh.
Từ Chí Cường há to miệng, còn chưa kịp phản ứng, câu "Nguyền rủa" mới chỉ nói được một nửa đã bị Trương Mẫn véo tai lôi ra bên ngoài phòng học.
Dư Châu Châu nhìn thấy sự đe dọa rõ rệt trong ánh mắt như dao của Từ Chí Cường, đại não tức thì trống rỗng.
Ngoài hành lang truyền đến tiếng mắng mỏ của Trương Mẫn, Từ Chí Cường ngược lại không còn cãi cố, nhưng sự yên lặng đó lại khiến Dư Châu Châu không rét mà run. Không biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy Trương Mẫn đổi khẩu khí rồi bắt đầu gọi điện thoại, sau đó gõ giày cao gót lộc cộc rời khỏi, chỉ để lại một câu, "Em về lớp trước đi, đợi tôi nói chuyện với bố của em!"
Vài giây sau, cửa phòng học bị đạp tung, rầm một tiếng, tất cả thủy tinh như thể đều rung lên.
"Nguyền rủa cả tám đời tổ tông nhà mày!"
Dư Châu Châu chán nản quay đầu lại, nhìn thấy mấy anh em của cậu ta đã ngăn cản lại rồi, liên tục nói "Thôi bỏ đi, lỡ có làm sao thì không bồi thường nổi, chấp nhặt với đàn bà làm gì" – cứ như thể chỉ đang nói về một cái lọ hoa dễ vỡ.
Cô yên lặng cúi đầu.
"Trần An, anh biết không, em cảm thấy mình cực kì vô dụng. Cậu ta mắng rất khó nghe, vậy mà em chắng dám cãi lại. Phải, là em sợ bị đánh. Em chưa bao giờ biết hóa ra có thể mắng người khó nghe đến mức như vậy, nhưng em khóc không nổi. Cậu ta mắng đúng 10 phút, không hề dừng. Cũng chẳng có ai nói đỡ cho em. Em có nhiều 'bạn tốt' như vậy, nhưng chẳng có ai nói đỡ hộ.
Không một ai cả.
Nhưng sau khi nam sinh này đã rời phòng học rất lâu, bọn họ lại đến nói với em, đừng chấp nhặt với cậu ta làm gì.
Em không trách bọn họ. Anh xem, đến chính bản thân em còn chẳng dám phản kháng nữa là.
Nhưng em khó chịu nhất là phải cười nói với bọn họ rằng em chẳng thèm để ý, chẳng tức giận chút nào, ai lại đi chấp nhặt cùng lưu manh cơ chứ. Giống như thể chỉ có làm vậy thì mới vãn hồi được một chút thể diện.
Kì thực em biết nụ cười của mình cực kì giả tạo."
Dư Châu Châu nhẹ nhàng chọc vỡ bóng bóng hồng nhạt mỹ lệ trước mắt, cô ê chề cúi đầu, sau đó thì nhìn rõ lòng người đằng sau màu hồng ấy.
"Nhưng mà, có một việc khiến em cảm thấy rất vui vẻ."
Dư Châu Châu dừng bút, trước mặt hiện lên nụ cười quỷ dị của Tân Mỹ Hương.
Tiết thể dục ngày hôm đó, cô ấy đột nhiên đi đến bên cô, nhếch một bên khoé môi, cười có chút đáng sợ.
"Em đã xếp đầy đinh lên chỗ ngồi của cậu ta." Cô nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận