"Cậu xem đức hạnh của Hứa Địch kìa!" Thiện Khiết Khiết vừa gặm sườn, vừa hung tợn nhìn cảnh Hứa Địch bị một đám người vây xung quanh.
Trong cuộc thi Olympic Hoa La Canh toàn quốc, Lâm Dương của lớp (1) và Hứa Địch của lớp (7) đã đạt huy chương vàng. *
(* Hoa La Canh (1910 – 1985): một nhà Toán học người Trung Quốc.)
Dư Châu Châu nhìn vẻ mặt hớn hở chém gió giữa đám người của Hứa Địch – kẻ vừa "chim sẻ hóa Phượng hoàng" sau chớp mắt, đột nhiên cảm thấy, nếu Hứa Địch có đuôi thì hẳn là bây giờ tốc độ quay của nó còn nhanh hơn cả cánh quạt máy bay.+
Cô đột nhiên nghĩ không ra, khi bọn họ đang ôn thi Olympic thì mình làm những gì. Olympic dường như là một sự đầu tư cực kì lâu dài, trong lúc Dư Châu Châu và Chiêm Yến Phi nhận được những niềm vui vẻ ngắn ngủi trên sân khấu, rất nhiều người đang nằm bò trên bàn vật lộn cùng các con số. Rồi sau đó, kết cục là đến một ngày, người thực sự đứng trên sân khấu chính là bọn họ.
Dư Châu Châu phụ trách đọc thông báo khen ngợi Lâm Dương và Hứa Địch trên đài phát thanh của trường 3 buổi sáng liền, đến một ngày nào đó, vừa nghĩ đến hai người này đã cảm thấy ngán đến tận cổ. Cô không biết đây rốt cuộc là cảm giác gì, giống như thể kì thi Olympic kia đã đốt lên một ngọn lửa lớn, thiêu rụi tất cả bọn cô.
Mà trực giác của phụ nữ, vĩnh viễn chuẩn không cần chỉnh.
Trường học bắt đầu tổ chức lớp bồi dưỡng Olympic, thứ Tư thứ Bảy Chủ Nhật hàng tuần, gần như là bị ép buộc, những em nào "lọt vào mắt xanh" của giáo viên thì đều phải đi học.
"Châu Châu, cậu có đi không?" Thiện Khiết Khiết nhổ xương lên mặt bàn.
Dư Châu Châu đã không còn là bé con lớp 1 ngây thơ nữa rồi, kiểu học bồi dưỡng này, có mấy phần là vì nâng cao trình độ cho học sinh, có mấy phần là vì kiếm tiền cho giáo viên... Trong lòng cô đều rõ ràng.
Thế nhưng dù sao thì, lúc cô Vu phát hiện ra trong tờ danh sách do ủy viên học tập trình lên không có tên của Dư Châu Châu và Chiêm Yến Phi, cô vẫn gọi cả hai thành phần từng là cốt cán của lớp trước đây vào văn phòng.
Dư Châu Châu yên tĩnh dựa tường đứng ở một bên, nhìn những lá trà lơ lửng trong chén của cô Vu.
"Các em tưởng rằng đây vẫn là quá khứ sao? Lớp học Olympic của trường có bao nhiêu phụ huynh đến xin tôi cho tham gia, tôi đều không đồng ý, thế mà các em đã dâng đến tận miệng rồi lại không biết cảm kích. Cho rằng tôi nhàn rỗi vẽ việc ra để làm có đúng không?"
Chiêm Yến Phi cúi đầu nhỏ giọng nói, "Cô Vu, bên Hội học sinh Trung Hoa vẫn thường hay bận rộn, em sợ rằng..."
"Hội học sinh cái gì chứ. Tôi sớm đã muốn nói, đều là gạt người cả. Em có danh tiếng thì cứ việc đến đó mà treo danh đi, em thật sự cho rằng có thể dùng nó để lăn lộn cả đời? Em tỉnh lại đi, em phải lên cấp Hai rồi, chuyện quá khứ đều đã qua rồi, lịch sử huy hoàng cũng qua rồi. Thành tích ở lớp bây giờ của em chưa đủ thảm hay sao, lên cấp Hai biết làm như thế nào? Ồ? Cha mẹ em tầm mắt thiển cận không thay em suy nghĩ, lẽ nào giáo viên cũng để mặc cho em làm bậy?"
Dư Châu Châu vẫn cúi đầu yên lặng, lại liếc thấy khóe mắt Tiểu Yến Tử đã ngấn lệ lấp lánh.
"Trường học mở lớp là vì muốn tốt cho các em, vì sao mà cả đám đều không biết tốt xấu? Đừng chê giáo viên nói chuyện khó nghe, cấp Hai không còn giống với Tiểu học nữa đâu, không còn ai quan tâm đến mấy việc như ca hát đọc thơ văn diễn cảm. Cô nói cho các em biết, con gái trời sinh đã ngốc, càng lên lớp cao lại càng tụt lại so với các bạn nam, không cố gắng một chút, thi vào cấp Ba kiểu gì đây? Thi cấp Ba không có môn kéo cello, các em nghe có hiểu không hả?"
Trong lòng Dư Châu Châu có chút sợ hãi, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ mặt của Trần An —— cô tự cảm thấy đây là bình tĩnh tự nhiên, còn trong mắt giáo viên lại biến thành điển hình của việc nước đổ đầu vịt.
"Hơn nữa, Dư Châu Châu, cô đã sớm muốn nói chuyện với mẹ em, hôm nay đã nói tới đây rồi, vậy thì cô sẽ nói rõ với em trước. Cơ chế lên cấp Hai của chúng ta bây giờ cải cách rồi, trường Tiểu học trực thuộc Đại học Sư Phạm chỉ có một nửa cơ hội được vào trường cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm , nửa còn lại sẽ phải học ở trường THCS số 8. Nhưng vì các em ngay từ đầu là học trái tuyến, hộ khẩu không nằm ở khu vực này, cho nên cách duy nhất để vào được cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm và THCS số 8 là thi cử, thi đỗ mới có thể nhập học. Mà bài thi thì toàn Toán học và Anh văn, chỉ có những em cực kì ưu tú mới được nhận. Trước mắt, người ta không hề quan tâm ngày xưa em có phải là học sinh ba tốt hay không, hay đã thi kéo cello cấp mấy, hay có biết đọc thơ diễn cảm hay không. Căn bản là người ta xem thường mấy thứ này, cho nên các em tự mình suy nghĩ đi."
Giọng cô Vu so với trước kia lạnh lùng gấp một trăm lần, những thứ từng được khen ngợi là "tài hoa" nay đều đã biến thành rẻ mạt. Kẻ khoa chân múa tay mà ngày xưa từng bị cô mắng té mắng tát nháy mắt lại trở thành sao sáng của lớp. Một lần, Dư Châu Châu tan học xong vừa quét lớp vừa xem cô Vu xoa đầu Hứa Địch, nụ cười sáng lạn, nói với bố Hứa Địch: "Tôi thích những cậu bé, đầu óc thông minh, lanh lợi linh hoạt. Về sa nhất định phải nhờ Hứa Địch kèm cặp nhiều con trai nhà tôi. Thằng bé cũng nghịch, cực kì nghịch ngợm, nhưng mà những em bé nghịch ngợm mới thông minh. Giống như Hứa Địch nhà anh vậy, mặc dù hơi hiếu động một chút, nhưng lại sáng láng."
Dư Châu Châu quét đi quét lại một tổ ba lần, sau đó không nhẫn nại nổi mà đẩy thằng nhóc vẫn đang túm gấu váy cô ra – con trai bảo bối của giáo viên chủ nhiệm. Thằng bé năm nay mới có 6 tuổi, thông minh hay không thì còn chưa biết, nhưng nghịch ngợm thì kinh người.
"Chị dám đẩy tôi, tôi đi mách mẹ, để mẹ dạy dỗ chị!" Nó hung hăng giẫm một cái lên giày vải trắng của Dư Châu Châu.
Dư Châu Châu đè lửa giận trong tim xuống, giả vờ bày ra vở mặt tươi cười. Cô chỉ về phía thầy hiệu phó đang đứng ở gần cửa cùng với giáo viên trực tuần, nhỏ giọng nói: "Đá chị thì có gì ghê gớm. Có bản lĩnh thì đá ông ấy đi."
Thằng bé hếch mặt, lỗ mũi hướng lên trời rồi chạy ra ngoài, từ phía sau tung một cước, khiến thầy hiệu phó bị bất ngờ ngã sụp xuống.
Ngoài phòng học vang lên những tiếng kêu sợ hãi. Dư Châu Châu chắp tay ra sau lưng, hơi nâng cây chổi, giống như chiếc đuôi của chú sẻ nhỏ, mỉm cười xem cảnh cô chủ nhiệm cuống quít xin lỗi hiệu phó, sau đó đánh một cái vào sau gáy đứa con trai, khiến nó khóa òa lên, hỗn loạn một mớ bòng bong.
Cô ngẩng đầu nhìn một mảng xanh mướt ngoài cửa sổ. Không biết từ bao giờ, mùa Hạ đã bắt đầu về với thành phố nhỏ phía Bắc này. Dư Châu Châu nhờ sự kiện náo loạn mà có được một chút vui vẻ, song trong lòng vẫn cảm thấy chua xót về sự khó khăn trong quá trình trưởng thành. Loại u ám này tựa như dây thường xuân leo bờ tường, một khắc bất cẩn, mọc dài che kín cả trái tim.
Dù vậy, cuối cùng cô vẫn đi. Buổi tối thứ Tư, cúi gằm mặt, lặng lẽ ngồi trong lớp bồi dưỡng Olympic.
Các giáo viên lớp 5 lớp 6 thay nhau giảng bài, Dư Châu Châu co cụm một góc, bận rộn ghi chép.
Cô cũng chỉ có thể ghi chép mà thôi. Bởi vì, căn bản là nghe không hiểu.
Sau đó, Dư Châu Châu dứt khoát bỏ cuộc. Trên bảng, đề thầy giáo viết còn chưa được hai dòng thì bên dưới đã có bạn hô lên đáp án, chêm vào một câu, "Bài tập này đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, quá quen thuộc. Thật nhàm chán."
Ờ, nếu cuộc đời đối với cậu đã không còn mới mẻ, vậy thì cậu đi chết đi. Dư Châu Châu vừa viết lách vừa ai oán nghĩ thầm —— bọn họ thường xuyên giải được dẫn đến việc giáo viên càng ngày càng cho đề khó, hơn nữa lần nào cũng là trong lúc cô còn chưa kịp hiểu được tình huống của đề bài thì đã lập tức có đáp án được đưa ra. Giáo viên lại bày ra vẻ mặt "trẻ nhỏ dễ dạy", mừng rỡ ngừng phấn, đứng tại chỗ nghe các thiếu niên thiên tài bên dưới hăng hái đưa ra đủ loại cách nghĩ và phương pháp giải.
Nửa tiếng trôi qua, trên cuốn vở của Dư Châu Châu tràn ngập các đề bài Olympic vừa mới viết được một nửa.
Cô đã đoán được mở đầu, nhưng lại không đoán được kết thúc.
"Thầy ơi, chúng ta học gì đó thú vị hơn đi, khó một chút, hoặc là dạng bài mới mẻ một chút. Những thứ này giáo viên trên lớp đều đã giảng qua cả trăm lần rồi."
Dư Châu Châu vểnh tai: người nói chuyện là Lâm Dương.
Thầy Cố dạy Olympic này, trước kia Đơn Khiết Khiết nhắc tới với Dư Châu Châu, có thể nhận tới 300 em trong lớp học, chỗ ngồi hoàn toàn được xếp theo thành tích thi mỗi tháng, mặc dù là vậy nhưng những người đòi sống đòi chết mong cho con mình được vào đây vẫn nhiều không đếm xuể.
Giáo viên có chút khó xử cười, "Những bài này các người các em đều biết rồi, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người khác đều biết. Thầy không thể chỉ dạy cho các em, còn phải quan tâm tới đại đa số bạn học nữa."
Giọng Lâm Dương mang ý cười, "Không phải chứ. Đã đơn giản thế này rồi còn không biết làm?"
Ai không biết làm thì là người ngu ngốc. Dư Châu Châu nghe hiểu ý tứ trong đó rồi. Cô cúi đầu, tiện tay vẽ trên giấy một hình người nhỏ, bên trên viết hai chữ "Lâm Dương", sau đó hung hăng dùng bút máy chọc vào đầu nó hai cái.
"Em không tin? Được, chúng ta thử xem xem." Câu này của giáo viên khiến lòng Dư Châu Châu thoắt lạnh, nhưng cô còn chưa kịp lẩn trốn thì đã thấy thầy cúi đầu nhìn danh sách rồi vui vẻ gọi, "A, Dư Châu Châu tiếng tăm lừng lẫy cũng đến lớp rồi? Nào, nào, lên bảng làm bài!"
Dư Châu Châu cảm thấy thời gian đã ngừng lại. Khi cô đứng dậy, chân ghế ma sát với sàn xi măng tạo ra âm thanh chói tai, dường như vĩnh viễn sẽ không bao giờ chấm dứt.
Đi lên bục giảng trước ánh mắt của không biết bao nhiêu người. Dư Châu Châu không nhớ nổi mình đã từng bước lên sân khấu bao nhiêu lần, đối diện với mấy nghìn người cô cũng chưa từng căng thẳng. Vậy mà dù phòng học lúc này chỉ có mấy chục người, cô lại cảm thấy ánh mắt bọn họ sáng đến cực điểm, là loại vẻ mặt khi người ta đến vườn thú xem khỉ diễn trò.
Giáo viên tự mình viết hai đề bài lên bảng đen —— cuối cùng, Dư Châu Châu cũng được nhìn thấy hai đề bài hoàn chỉnh, chứ không phải là một nửa chết non. Nhưng, lúc này, cô thà rằng mình vẫn đang ngồi thu lu trong một góc ngắm những đề bài bị chém cụt.
Bài thứ nhất: Gà thỏ nhốt chung lồng, tổng có 100 đầu, 316 chân. Như vậy, gà có bao nhiêu chân, thỏ có bao nhiêu chân?3
Dư Châu Châu ngỡ ngàng, trực tiếp đếm không phải được sao, tính như thế này khác nào có bệnh?
Bài thứ hai: Bể bơi có 3 vòi nước A, B, C. Nếu chỉ mở vòi A thì cần 20 tiếng mới đầy bể. Nếu mở đồng thời vòi A và B thì cần 8 tiếng để đầy bể. Nếu mở đồng thời vòi B và C thì cần 6 tiếng để đầy bể. Hỏi, mỗi vòi cần chảy một mình trong bao lâu để đầy bể?
Dư Châu Châu hoảng sợ. Thế này tuyệt đối là có bệnh, lãng phí tài nguyên nước là đáng xấu hổ .
Cô nhìn bảng đen hai phút. Trong khoảng yên lặng khó chịu đó, cô đột nhiên hiểu ra được thế nào gọi là chấp nhận số phận.
Chính là lúc Chiêm Yến Phi cười khổ mà nói "Nếu như bẩm sinh đã ngốc, mình cũng chẳng có biện pháp nào".
Dư Châu Châu lắc đầu, "Xin lỗi, em không biết làm."
Giáo viên bày ra vẻ mặt "Em xem, thầy nói không hề sai", các học sinh bên dưới thì đã cười ngặt nghẽo. Hứa Địch cười đặc biệt lớn, khoa trương quá đà, giống như loại khí thế của việc "đánh bại cường hào, phân đất cho nông dân."
Nhưng, Dư Châu Châu lại cười. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Dương. Đối phương mặt đỏ bừng, trong mắt hoàn toàn là một vẻ hoang mang, tựa như đang muốn cố gắng nói với cô rằng, mình không hề cố ý.
Dư Châu Châu cúi đầu mỉm cười, cười rồi đột nhiên lại có chút muốn khóc.
Cô Vu nói những lời đó có lẽ không phải để dọa người. Cô sớm đã biết cái thời đại kia qua mất rồi, cũng sớm đã biết, tiền đồ phía trước mông lung vô định. Mà thời điểm này, cô phát hiện ra rằng, những người xung quanh đã có tư thế xuất phát tốt, còn cô lại chỉ có thể đứng ở đây ngây ngốc nói, "Xin lỗi, em không biết làm."
Lâm Dương, mình biết cậu không cố ý .
Giống như mình cũng không cố ý ngốc như thế này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận