- Ba má tin con đi mà... Ông chủ ghe mua dưa khoái nghe con nói... dóc, ông thưởng cho con và còn nói "gởi biếu" tía mày... đàng hoàng. Con không biết tên ông...
Lóc bới cơm toan đưa lên ăn và trả lời tự nhiên. Nhưng ba Lóc thì lộ rõ sự tức giận, còn má và em gái của nó - Bé Ba lấm lét hết nhìn nó lại nhìn ba nó.
- Mày biểu tạo tin mày, nhưng ai cho mày, mày cũng không nói tên người ta ra được, huống chi... huống chi mày là đứa ma lanh, lẻo mép có tiếng, còn trái dưa này thì quá lớn, chỉ có người lớn mới dám bỏ tiền ra mua cúng ông bà ngày giỗ, Tết thôi... Mày ăn cho no rồi cúi xuống ván... Tao phải tra cho ra mày ăn cắp của ai...
Lóc vẫn điềm tĩnh ăn cơm. Nó đã quen chuyện bị đòn mỗi khi nó nói dóc điều chị đó để người ta bị gạt, méc với ba nó. Dù chuyện nó nói dóc không hại gì ai, chỉ là nói cho vui, cho người ta lầm chơi. Nhưng lần này, nó không để bị đánh đòn oan đâu. Nó quay qua má và em gái nỏ trấn an:
- Xẻ dưa ăn đi, không sao đâu, con nói người ta cho là của người ta cho mà. Hỗi nào tới giờ con có ăn cắp của ai cái gì không? Nói thiệt ba cũng không tin, thì ba vô chòm mả, xuống ghe dưa đang neo trong đó hỏi ông ngoại con sẽ biết...
- Cái gì... "Ông ngoại" mày đội mồ sống dậy đi mua dưa hả... Tao chưa có khùng.
Ba Lóc tỏ vẻ bực tức thật sự, ông dằn cái chén không xuống ván ngựa và đứng dậy, đi qua bàn rót nước trà uống. Má Lóc nhỏ giọng khuyên lơn:
- Con đừng ngoan cố nữa. Có lỡ ăn cắp của ai thì nói rõ, má đem đi trả cho người ta, xin lỗi và nói phải trái với người ta thôi... Từ nay con đừng tái phạm nữa là được.
- Ngay cả má cũng không tin con nữa à? Con không ăn cắp của ai hết, của ông già mua dưa, còn đậu ghe trong chòm mả đó, mà không tin | thì cứ đi Vô hỏi người ta. Không ai xẻ ra ăn thì con xẻ...
- Mày xẻ ra ăn để phi tang chứng cớ, không còn ai biết gì hả. Ăn cơm đi, rồi ôm trái dưa đi với tao vô ghe đưa đó, hỏi cho ra lẽ...
- Ba đi như vậy, con không có ăn cắp, con cũng quê với ông già đó và xóm giềng... Con không đi đâu hết... Ông già chẳng những cho con trái dưa bự này mà còn cho cả bọn chăn bò, đứa nào cũng có dưa ăn, con ăn cắp, con ngu gì mang về nhà cho ba má đánh đòn.
Lóc đã thấy tức và ấm ức muốn khóc. Tại sao ba má lại không tin nó, cho nó là đứa ăn cắp. Là đứa trẻ chăn bò mấy năm nay, nhưng chưa bao giờ Lóc làm điều gì để ba má nó mang tiếng và xấu hổ vì nó. Nó chỉ có hay chọc phá mọi người bằng cái miệng, chở chưa bao giờ ăn cắp phá phách hàng xóm.
Lóc ăn vội vàng cho xong chén cơm và tiếp má dọn dẹp chén đĩa. Má Lóc nhìn nó với ánh mắt dò xét và kêu Bé Ba chạy lại cuối xóm nhắn thằng Đực tới để hỏi cho rõ chuyện này. Chút sau, thằng Đực tới và nó được dẫn vô nhìn trái dưa với lời tra gạn:
- Cháu nói thiệt đi, có ai cho thằng Lóc trái dưa này không?
Đực nhìn trái dưa quá lớn mà bậm môi rồi nhìn Lóc ra chiều suy tư. Ba của Lóc còn bảo:
- Cháu cứ yên tâm, thằng Lóc không dám thù oán cháu gì đâu. Có ông già nào cho mấy đứa ăn dưa hấu không? Cháu có được trải nào không?
- Dạ... Có ông chủ ghe mua dưa đang ở trong chòm mả cho tụi cháu ăn dưa, nhưng chỉ toàn là dưa đèo đẹt, dưa nứt thôi... đâu có đứa nào có trái dưa quá bự như vầy...
- Ê mày nói như vậy là sao? Tao đã nói dóc khan cổ, khô cả nước miếng mới được ông già thương và cho cả đám ăn dưa... Ông thương tao mới cho riêng tạo trái dưa này. Không tin mày gặp ông già mà hỏi...
Lóc cảm thấy gay vì từ khi nó bước lên bờ Với trái dưa hấu quá lớn, cả đám chăn bò cho là ông già cho chung cả đám chớ không cho riêng thằng Lóc và đòi thằng Lóc phải chia đều, nhưng Lóc không chịu, tụi nó tức lắm. Thằng Đực còn vênh vênh cái mặt, tỏ vẻ ta đây nói:
- Từ hồi chiều tao đã nghi mày nhân lúc ông già sơ ý ôm trái dưa này đi lên bờ, chở dễ gì ông ta cho riêng mày trái dưa hấu bự như vậy. Đồ ăn cắp... Có cho tao cũng không thèm...
Lóc nhào tới tính thời vào mặt thằng Đực mới đã cơn tức giận nhưng ba nó đã bước tới tán vô mặt nó một bạt tai cực mạnh khiến nó chúi nhủi và máu răng chảy ra mằn mặn trong miệng.
Má Lóc đã kịp chạy tới gỡ tay ba nó ra với giọng khóc lóc van xin:
- Dạy con thì cũng từ từ mà dạy. Làm gì mà ông đánh nó dữ vậy. Ông đánh nó chưa đã thì đánh tui nè, tui không biết dạy con... tui chịu.
- Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà... là vậy đó. Nó hỗn láo với bao nhiêu người. Người ta nể tôi chỉ nói mát tưởng như là khen con mình thông minh, lanh lợi thực ra họ chửi thầm là tôi không biết dạy con. Đã vậy bữa nay còn sinh tật ăn cắp nữa. Tôi đánh nó một trận cho tởn tới già, đừng có mà tham lam.
- Sao ba không tin con mà đi tin cái thằng Đực khốn nạn đó... Sao ba không vô chòm mà hỏi cho rõ chuyện. Nó ganh tị với con, ông giàchủ ghe dưa thương con, cho con, không cho tụi nó, nên tụi nó muốn trả thù...
- Tin mày à... Mày làm sao cho tao tin thì làm, chớ chuyện sờ sờ trước mắt như vậy, biểu tạo tin sao đây? Mày mà còn ăn cắp nữa tao chặt tay mày cụt luôn, đừng trách tạo không nói trước.
Lóc theo má ra nhà sau lau gương mặt đầy nước mắt. Giờ nó mới nghe ê ẩm cả người. Môi, mắt nó bị sưng. Tính ba nó lúc nào cũng nóng nảy và khi cơn giận bốc lên, ba nó ra tay mạnh lắm. Nó nhìn ba bực bội đi đi lại lại trước ánh đèn dầu và khuôn mặt ba nó vẫn còn ửng đỏ vì tức giận. Nó biết, có nói ba nó cũng không tin và còn tức hơn. Lóc khóc rấm rúc và tức tưởi hơn khi mà nó nói:
- Má nói rồi, đã lỡ ăn cắp của người ta thì nhận và sửa chữa lỗi lầm, ai lại cố chấp. Mà con thì cứ chối quanh co...
- Nhưng con không có ăn cắp mà... Trời ơi, con mà ăn cắp thì trời đánh con đi...
- Mày...
Má Lóc không kịp bụm miệng nó lại khi nó buông lời thề độc. Bà | nhìn nó với ánh mắt lo sợ. Lóc ôm mặt thôn thức nói:
- Con không có ăn cắp, con sợ gì mà không thề...
Nói xong, Lóc ôm mùng mền ra bộ vạt tre của mình mà giăng mùng | ngủ. Nó thấy ba nó vẫn còn nằm trên võng hút thuốc lá. Má nó cũng đã chui vô buồng ngủ với em gái nó...
Cố giỗ giấc ngủ mãi vẫn không được, Lóc nghĩ mình phải vô ghe dưa năn nỉ bông ngoại" ngày mai ra đây giải oan cho nó mới được. Thế là Lóc chịu ra khỏi mùng và đi theo con đường tắt để đến chòm mả.
Con đường vắng tanh, hai hàng trâm bầu ven đường khua lá xào xạc theo từng cơn gió bởi con đường đi qua hai cánh đồng trống. Tiếng ếch nhái, ễnh ương hoà tấu trong đêm dưới mương ven đường. Tiếng dế gáy râm ran và tiếng bước chân của ai đó nện thình thịch sau lưng nó. Nó đi nhanh, tiếng bước chân ấy cũng nên nhịp nhanh hơn như đang đuổi theo. Nó dừng lại thì không nghe thấy gì, hình như người đó cũng dừng chân lại.
Ven con đường này có một cây ô môi đã có một người con gái treo cổ tự tử nên người ta đồn đại cô gái ấy biến thành ma, đêm đêm hay hiện ra đón khách lỡ đường. Có người còn kể, có anh nọ đánh xe bò từ trong đồng về trễ, thấy một cô gái xinh đẹp đón đường xin quá giang. Anh dừng xe cho cô gái leo lên. Vô tình, càng xe dính bùn sinh quẹt vào vai cô gái, anh này mới đưa cải khăn quấn trên cổ của mình cho cô gái lau bùn... Đi được một đoạn, cô gái xin xuống xe bảo để lội tắt qua rạch về nhà. Đánh xe bò về tới nhà, anh này mới nhớ cô gái quên trả cho
mình cái khăn choàng cổ. Hôm sau đánh xe đi ngang cây ô môi, anh này thấy cái khăn của mình vắt trên cành ô môi đang lung lay trong gió... Người ta nói, đó là oan hồn của cô gái nọ đã đón xe đi nhờ... Lóc cũng đã nghe và đã từng thêm thắt nhiều chi tiết ly kỳ hơn để hù cả đám chăn bỏ, nhưng lúc này chợt nhớ lại nó nổi gai ốc khán người.
Lóc niệm phật, cho dù thường ngày có lúc nó bịa chuyện trêu chọc mấy người miệng khoe tu hành mà lòng đầy gian trả. Như lần nó chọc cô Hành đã gần bốn mươi tuổi, không chồng, cất cái am nhỏ gần chòm mả để tu. Cô này chuyên ăn chay trường và thường xuyên giảng đạo đức cho cả đám chăn bò nghe. Nhưng rõ ràng tụi nó thường thấy tay Thanh trung uý chi khu trưởng thường hay ghé nghỉ chân ở am của cô lắm. Có đứa bạo mồm hỏi, cô Hành bảo ông Thanh ghé am niệm phật, cầu kinh... Kinh gì không biết, một đêm, vợ ông Thanh xách đèn pin tới, rượt cô Hành và ông Thanh chạy thục mạng. May mà đêm hôm tăm tối, bà Thanh không túm được cô Hành... Lóc đã đặt vé cho cả đám chăn bò nghêu ngao hát:
Nghe vẻ nghe ve
Nghe về chuyện lạ
Trong am chòm mà
Có gã tên Thanh
Tò tí cũ Hành
Bị bà vợ rượt
Băng đồng, lội nước
Thoát được cũng may
Nếu không cả hai
Đã thành chánh quả...
Tu gì lạ quá!!!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận