Dịch: Hoangforever
Ở trong trí nhớ của Lý Lạc, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Khương Thanh Nga có lẽ là lúc hắn lên 3 tuổi.
Lần đó, cha mẹ hắn đi ra ngoài một chuyến thật lâu. Sau khi trở về , bên cạnh còn có mang theo một cô nhóc tầm 5 tuổi gì đó. Nàng ta chính là Khương Thanh Nga.
Sau đó, cha mẹ hắn thu Khương Thanh Nga làm đệ tử.
Từ góc độ này mà nói, Lý Lạc và Khương Thanh Nga cũng xem như là một đôi thanh mai trúc mã. Mà cha mẹ hắn cũng cực kỳ yêu thích nàng.
Thế nhưng, mối quan hệ giữa Khương Thanh Nga và Lý Lạc lúc còn bé cũng có chút vi diệu đi.
Từ nhỏ Khương Thanh Nga đã quá nổi trội, xuất sắc. Hơn nữa lại còn hơn Lý Lạc những 2 tuổi. Bạn cũng biết rồi đấy, tuổi nhỏ mà, đứa nào mà chả tranh chấp với nhau, thế là 2 người đánh nhau, cuối cùng hắn bị Khương Thanh Nga lãnh đạm đè bẹp dưới đất mới kết thúc chuyện này.
Quả thực, nhớ lại nó không khác gì một cơn ác mộng a!
Còn vì sao Khương Thanh Nga lại trở thành vị hôn thê của hắn??
Chuyện là như thế này, vào lúc nàng lên 10 tuổi, lúc đó cha hắn do uống rượu quá nhiều, có hứng lên nói rằng “Tiểu Nga a, sau này cháu làm vợ của con nhà ta thật là tốt biết bao.”
Thế là, sang ngày hôm sau, Khương Thanh Nga tự tay viết một bức hôn thư, sai đó giao lại cho cha hắn trong ánh mắt ngỡ ngàng, nói không lên lời của cha hắn.
Sau đó, cha hắn chạy về nhà, bị mẹ đánh cho thiếu chút nữa phát ngốc. Hắn ở một bên xem cuộc vui cười ha ha, cũng bị mẹ hắn nổi giận đùng đùng đánh cho một trận.
Tiếp đó, mẹ hắn đem hôn ước của Khương Thanh Nga thu hồi lại. Nhưng ai mà ngờ được Khương Thanh Nga lại hiện ra dáng vẻ ngoan cường, bướng bỉnh, chỉ lặng lặng ngồi đó, quỳ gối ở trước mặt cha mẹ hắn.
Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn, cha mẹ hắn mặc kệ nàng. Còn về tờ hôn ước thì bị cha mẹ hắn thu hồi lại, sau đó cũng không có đề cập tới nữa, giống như kiểu nó không tồn tại vậy.
Chuyện này dần dần theo thời gian trôi qua, dường như không còn động tĩnh gì nữa. Ngay tới cả Lý Lạc, người trong cuộc, cũng quên bén mất chuyện này.
Nhưng vài năm trước đây, khi Khương Thanh Nga vẫn đang còn ở trong trường Nam Phong, do đám con trai theo đuổi nàng quá mức điên cuồng và chịu khó thế là nàng trực tiếp mở miệng ra, công khai nói rằng mình đã có hôn ước với Lý Lạc.
Chuyện này đã tạo thành chấn động lúc đó, có thể nói là rung chuyển cả quận Thiên Thục.
Cũng may lúc đó Lý Lạc chưa có vào trường Nam Phong, bằng không có lẽ hắn đã bị người ta hợp sức lại tấn công rồi.
Mặc dù chuyện này đã trải qua được mấy năm rồi, thế nhưng dư âm của nó để lại vẫn khiến cho Lý Lạc hiện tại đang còn học ở trường Nam Phong cảm nhận được sâu sắc sự mị lực của nàng.
“Cha, ngươi thật đúng là hãm hại con mà.”
Lý Lạc thầm than trong lòng.
“Ta nói này Lý Lạc, ngươi mỗi ngày đều ngây ngốc ở nơi này, chẳng lẽ thích cảm giác được người khác nhìn mình bằng ánh mắt ghen tỵ sao?”
Trong lúc Lý Lạc đang còn thở dài, đột nhiên có tiếng của một cô gái vang lên sau lưng hắn.
Lý Lạc quay đầu lại, chỉ thấy đằng sau hắn là một cô gái có khuôn mạo xinh đẹp, tóc dài tới tận eo, nhan sắc mặc dù có kém hơn một chút so với Khương Thanh Nga, thế nhưng cũng là một mỹ nhân. Nàng mặc trên người bộ đồng phục trường Nam Phong, khiến cho cơ thể quyến rũ của nàng phập phồng lên xuống nhìn rất là bắt mắt.
Mà lúc này, cô nàng đang còn hai tay chắp chéo ở nơi ngực, ánh mắt có chút mỉa mai nhìn Lý Lạc.
Tuy nhiên, đối diện với ánh mắt này của cô nàng, khuôn mặt của Lý Lạc lại hiện ra sự bình tĩnh.
Cô gái trẻ đang đứng trước mặt hắn này là Đế Pháp Tình, là một học viên của viện số 1. Ở trong trường Nam Phong cũng xem như là một đóa kim hoa, đồng thời nàng cũng là người của tam đại gia tộc lớn nhất quận Thiên Thục - gia tộc Đế Pháp.
Đế Pháp Tình và Lý Lạc cũng không có ân oán gì, thế nhưng nàng ta lại là một fan hâm mộ của Khương Thanh Nga. Hơn nữa còn là một fan hâm mộ điên cuồng, gần như mất đi lý trí.
Ở trong mắt của nàng, Khương Thanh Nga giống như một vĩ tiên nữ hoàn mỹ vô khuyết. Nam nhân trên thế giới này căn bản không có ai xứng với nàng, dĩ nhiên bao gồm cả Lý Lạc.
Mặc dù, Đế Pháp Tình thừa nhận cái tên bị thịt Lý Lạc này cực phẩm trong nam nhân, thế nhưng theo như nàng cảm thấy hắn dựa vào bề ngoài để xứng với Khương Thanh Nga cũng quá là nông cạn đi.
Một người giống như Khương Thanh Nga, nam nhân xứng với nàng ít nhất cũng phải là rồng trong nhân gian.
Cái tên Lý Lạc kia dựa vào ưu thế của cha mẹ, không biết đã dùng thủ đoạn gì để lấy được hôn ước từ Khương Thanh Nga. Chuyện này đối với Đế Pháp Tình mà nói chính là một sự vũ nhục nhục nhã đối với nữ thần trong lòng của nàng.
Bạn đang đọc truyện tại website: Truyenhoangdung.xyz. Truyện do Hoangforever dich và update tại trang này. Cảm ơn bạn đã ghé thăm.
Cho nên, kể từ khi Lý Lạc tiến vào trường Nam Phong, chuyện đụng mặt, gặp phải nàng chắc chắn không thể tránh khỏi. Nhìn thấy Lý Lạc, Đế Pháp Tình liền hiện ra gương mặt giễu cợt, sau đó là nói một câu muôn thủa.
“Lý Lạc, ngươi chừng nào thì giải hôn ước với học tỷ Khương Thanh Nga?”
Không ngờ, sau khi nghe câu hỏi đã lặp đi lặp lại hàng ngàn lần này, Lý Lạc không khỏi tức giận, xoa lông mày, nói:
“Câm cái miệng thối của ngươi lại.”
Sau đó xoay người rời đi.
Đế Pháp Tình thấy vậy, trên gương mặt xinh đẹp liền hiện ra sự tức giận, không chịu buông tha, đi theo, nói:
“Lý Lạc, ngươi vẫn nghĩ rằng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao?”
Thế nhưng, Lý Lạc vẫn như cũ mắt điếc tai ngơ, không thèm quan tâm tới lời nói của nàng, khiến cho nàng càng thêm tức giận hơn, nàng nhanh chân đuổi theo tới, nói:
“Lý Lạc, ngươi nếu như không giải trừ hôn ước với Khương học tỷ, ngươi chắc chắn sẽ gặp rắc rối đó. Khương học tỷ càng thêm ưu tú, càng thêm xuất sắc, rắc rối ngươi gặp sẽ càng nhiều.Cha mẹ ngươi đã mấy tích mấy năm rồi, ngay tới phủ Lạc Lam của ngươi cũng bấp bênh, dựa vào cái thân phận Thiếu chủ này của ngươi, không có lực chấn nhiếp gì đâu.”
“Ngươi căn bản không hiểu được nước Đại Hạ hiện giờ có bao nhiêu thiếu niên anh tài, có thiên phú trác tuyệt, bối cảnh cường đại giống như Khương học tỷ đâu.”
“Ngươi không thể bởi vì cha mẹ mình có ân với Khương học tỷ mà bắt nàng phải dùng cách thức này để báo đáp ân tình cho ngươi được!”
“Lý Lạc, nếu như ngươi không giải trừ hôn ước với Khương học tỷ, chưa cần nói tới nơi khác, ngay cả bên trong trường Nam Phong, đã có ngươi tới gây rắc rối cho người rồi.”
Nghe thấy vậy, Lý Lạc rốt cuộc ngừng bước chân lại, hỏi:
“Ưm? Là ai muốn tìm ta gây phiền toái?”
Đế Pháp Tình hừ nhẹ một tiếng, nói:
“Bối Côn của Bối Gia, ngươi có lẽ cũng quen biết đi. Hắn nói rằng, hi vọng người đừng có dựa dẫm vào thân phận của mình mà đi nhờ cậy Khương học tỷ và còn bảo rằng, hai ngày sau, tới Thanh Phong lâu gặp hắn có chút chuyện.”
Lý Lạc cười nói:
“Đương nhiên biết. Năm đó cái tên này rất thích nằm dưới gót chân ta.”
Năm đó khi cha mẹ hắn vẫn còn chưa có mất tích, ở trong Thiên Thục quận, phải nói rằng những ngày này sức nặng của Lạc Lam Phủ chẳng khác nào quận phủ trưởng. Về phần cái tên Bối Côn này, hắn thỉnh thoảng có tới gặp hắn. Nhưng ai mà ngờ được, mấy năm sau khi Lạc Lam phủ đại biến, cái tên mà hồi trước rất muốn lấy lòng, kết bạn với hắn này lại là người đầu tiên tới gây phiền toái với hắn?
Trước kia, cái tên này rất thích bày yến tiệc ở Thanh Phong lâu và lần nào cũng nhiệt tình mời chào hắn tới. Thế nhưng hôm nay, hắn ngược lại ấy vậy mà lại bắt mình mở yến tiệc ở Thanh Phong Lâu, cũng trực tiếp quá đi!
Đế Pháp Tình nói:
“Lý Lạc, ngươi đừng nghĩ chuyện này buồn cười. Thói đời là như vậy, nhà ngươi thế lớn, tự nhiên sẽ có người tới tâng bốc ngươi lên. Hôm nay Lạc Lam phủ thất thế, người khác sao phải cho ngươi mặt mũi chứ? Dù sao lúc trước, những mặt mũi kia của ngươi cũng là do cha mẹ ngươi đem tới, cũng không phải là ngươi kiếm được a!”
Lý Lạc gật đầu, thừa nhận nói:
“Những lời này của ngươi nói rất đúng.”
Nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ đổi thay, hai năm qua, Lý Lạc đã tự mình lĩnh giáo qua.
Cho nên, hắn cũng không có nói thêm điều gì mà tăng nhanh bước chân đi ra khỏi trường.
Còn Đế Pháp Tình thì kiên nhẫn đi theo hắn, một đường ma âm lải nhải rót vào tai hắn, tất cả cũng chỉ muốn hi vọng Lý Lạc có thể thả tự do cho Khương Thanh Nga.
Lý Lạc biết cách tốt nhất để đối phó với những loại người như thế này chính là không để ý tới. Cho nên hắn một câu cũng không có nói, một mạch đi xuyên qua con đường nhỏ, cuối cùng cũng rời khỏi trường.
Mà lúc hắn ra khỏi trường, đột nhiên hắn cảm thấy âm thanh xung quanh trở nên an tĩnh đi rất là nhiều. Liền ngay tới cả con ruồi Đế Pháp Tình vẫn luôn đi theo lẽo đẽo bên mình kia, hiện tại giống như đang bị ai đó chặn lại ở cổ họng vậy.
Lý Lạc quay đầu lại nhìn nàng một cái, sau đó phát hiện thấy khuôn mặt của Đế Pháp Tình ửng đỏ lên, trong ánh mắt tràn đầy sự kích động khi nhìn xuống bậc thang đá.
Lý Lạc hiểu ra, liền quay đầu lại nhìn theo hướng nàng ta đang nhìn thì thấy một chiếc xe vua dừng lại ở trước bậc thang.
Xe vua cổ kính, rộng rãi cũng không thiếu phần xa hoa. Bốn con ngựa kéo xe là bốn con sư tử cường tráng, toàn thân màu đỏ sậm. Mà ở phía trên xe vua, chính là một cái huy ấn quen thuộc, huy ấn của Lạc Lam phủ.
Mà làm cho sắc mặt Đế Pháp Tình đỏ lên cũng như các học viên ở gần đó lộ ra vẻ kích động, đương nhiên không phải là chiếc xe vua của phủ Lạc Lam này, mà là người đang đứng ở trước xe vua kia, một cô gái đang đứng thẳng ở đó.
Mái tóc dài của nàng được búi lên cao một cách tự nhiên, khuôn mặt thanh tú, lãnh đạm, dưới ánh trời chiều hiện ra sự mê người, lộng lẫy.
Nàng khoác một chiếc áo choàng ngắn màu xanh thẳm, đi đôi bốt mảnh mai, dưới lớp váy là một đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn, khiến cho tất cả nam nhân ở gần đó nhìn mà miệng khô lưỡi đắng.
Đương nhiên thứ bắt mắt nhất chính là đôi mắt màu vàng trong sáng, thánh khiết giống như ánh mặt trời kia.
Đó là... Khương Thanh Nga??
Bên ngoài trường liền trở nên sôi trào, náo động. Không biết có bao nhiêu học viên ở đây nhìn thấy bóng dáng của nàng liền trở nên phấn khích. Họ không thể ngờ được, ngày hôm nay ấy vậy mà lại có thể nhìn thấy vị truyền kỳ từng bước ra từ trường Nam Phong này.
Lý Lạc bước xuống bậc cầu thang trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người. Hắn đi tới trước mặt Khương Thanh Nga, có chút kinh ngạc nói:
“Thanh Nga tỷ, người mới về thành Nam Phong à?”
Lạc Lam phủ tuy rằng lập nghiệp ở thành Nam Phong, thế nhưng dù sao cũng được xưng là một trong tứ đại phủ của nước Đại Hạ, dĩ nhiên trọng tâm đã chuyển dời tới Đô Thành của nước Đại Hạ rồi.
Mà Khương Thanh Nga, sau khi nàng tiến vào trường Thành Huyền Tinh, ngôi trường đứng đầu của nước Đại Hạ liền đi tới thành Đại Hạ.
Hơn nữa, 2 năm qua, nàng gần như nắm trong tay Lạc Lam phủ, cho nên rất khó để nhìn thấy nàng ở thành Nam Phong này. Và Lý Lạc, cũng lâu lắm rồi không có nhìn thấy nàng.
Khương Thanh Nga nhìn Lý Lạc một cái, thản nhiên nói:
“Ngày mai là sinh nhật 17 tuổi của ngươi, hơn nữa, ngày mai Lạc Lam Phủ cũng có một chút chuyện quan trọng cần thương nghị ở nơi này.”
“Hôm nay ta vừa mới trở về thành Nam Phong, tiện đường qua đây đón ngươi về nhà.”
Giọng nói của nàng cực kỳ dễ nghe, lãnh đạm mà trong trẻo, tựa như tiếng suối chảy trong núi sâu vậy.
Lý Lạc gật đầu. Hắn đối với thái độ này của Khương Thanh Nga cũng không có cảm thấy gì là kỳ quái, bởi vì hắn đã sớm quen thuộc nhiều năm qua rồi, biết nàng có tính cách như vậy.
“Vậy thì đi thôi.”
Hắn nói.
Khương Thanh Nga ở trường Nam Phong rất được hoan nghênh. Hắn đứng ở nơi này chẳng khác nào làm bia đỡ đạn cho vô số ánh nhìn sắc bén kia.
Khương Thanh Nga nhẹ gật đầu, thế nhưng nàng cũng không có lập tức quay người lại, mà đem ánh mắt của mình nhìn về Đế Pháp Tình đang còn kích động ở phía sau Lý Lạc kia,
“Ngươi là Đế Pháp Tình, đúng không?”
Đế Pháp Tình kích động, vội vàng gật đầu, sắc mặt đỏ ửng lên, nói:
“Khương học tỷ, ngài vẫn nhớ được ta sao?”
Khương Thanh Nga bình tĩnh, nói:
“Ta hi vọng từ nay về sau ngươi đừng có làm phiền Lý Lạc nữa. Nếu như không nghe lời ta, cái tên ca ca ở trường Thánh Huyền Tinh kia của ngươi, có lẽ ta sẽ đặc biệt “chiếu cố” hắn đấy.
Gương mặt đang còn kích động của Đế Pháp Tình nhất thời cứng đờ lại.
Một lúc lâu sau, dưới ánh nhìn trong trẻo, vàng như ánh mặt trời đang còn soi mói mình kia , nàng chỉ có thể gật đầu, chấp thuận, nào còn nửa điểm hung hăng, kiêu ngạo giống như lúc trước ở trước mặt Lý Lạc nữa.
Khương Thanh Nga nói xong, lúc này mới xoay người lại. Áo choàng xanh thẳm bay nhẹ, cùng Lý Lạc vào trong xe vua. Sau đó đàn sư tử gầm lên, đạp sương khói đi về nơi xa.
Đế Pháp Tình đứng ở nơi đó nhìn xe vua rời đi, sau một lúc lâu mới xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn, mê say của mình nói.
“Khương học tỷ... Thật sự là quá cool rồi. Yêu chết mất thôi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận