Dịch: Hoangforever
Mang tâm tình kích động, Lý Lạc thức trắng cả đêm.
Sáng sớm, trên gác xép của gian phòng, Lý Lạc xoa xoa mí mắt nặng trĩu, ánh mắt có chút tiếc nuối nhìn hộp gỗ đàn hương trước mặt.
Trong đó còn dư lại gần một nửa Linh thủy kỳ diệu vẫn chưa được hắn dùng.
Lý Lạc phát hiện ra mình đã bỏ qua một điểm. Mặc dù hắn có Vô Tướng, không lo sợ sẽ bị bị tạp chất ăn mòn Tướng Cung, thế nhưng mà.... hấp thu Linh thủy kỳ diệu cũng cần phải có thời gian a!
Hắn cũng không thể nào đem một hơi hơn mười mấy bình Linh thủy kỳ diệu hỗn tạp kia trực tiếp sử dụng chung một chỗ a! Như vậy chúng sẽ pha lẫn vào nhau, không những không khiến cho Linh thủy kỳ diệu tăng lên mà ngược lại còn khiến cho Linh Thủy kỳ diệu mất đi hiệu lực.
Cho nên cả đêm hôm qua, hắn cũng chỉ mới hấp thu được có 27 bình Linh thủy kỳ diệu a!
Dĩ nhiên, nếu như cái con số này mà để cho người ngoài biết được thì... e rằng có người liền sẽ nghĩ Lý Lạc bị điên rồi... Bởi vì bọn họ chưa từng nghe qua có người nào lại dám chơi lớn như thế này...
Một đêm hấp thu 27 bình Linh thủy kỳ diệu, tạp chất chồng chất ẩn chứa ở trong đó có lẽ không bao lâu sau liền khiến cho Tướng Cung của người bị đóng kín lại.
Nói chung, chỉ những người cùng đường mạt lộ mới chọn loại hành vi đập nồi phá niêu giống như thằng điên này!
Hành động này quả thực chính là không thành công cũng thành nhân mà!
“Bất quá, hiệu quả cũng không sai biệt lắm...”
Ánh mắt tiếc nuối của Lý Lạc kéo dài một lúc sau rồi mới biến mất.
Sau đó ánh mắt của hắn liền trở nên sáng lên. Bởi vì hắn cảm nhận được ở bên trong cơ thể hắn, đạo Thần Cung đầu tiên kia ánh sáng so với ngày hôm qua còn tinh khiết hơn nữa. Thậm chí Tướng lực chảy xuôi bên trong cũng trở nên hùng hồn hơn, tinh thuần hơn.
Dựa theo tiến độ này, Lý Lạc hơi tính ra được một chút, nếu như hắn muốn đem “Thủy Quang Tướng” của bản thân tăng lên tới Ngũ phẩm, có lẽ hắn cần hơn trăm bình Tứ phẩm Linh Thủy kỳ diệu.
Dựa theo cách tính này... Lý Lạc muốn từ Tứ phẩm tăng lên tới Ngũ phẩm Tướng, đại khái hắn tiêu hao hết gần 20 vạn Thiên Lượng Kim.
Số tiền này đối với Lý Lạc mà nói thật ra vẫn có thể chấp nhận được, nhưng mà... nếu như hắn vẫn dùng cách này để tấn cấp liền cảm thấy cả người có chút không xong rồi.
Bởi vì sau Ngũ phẩm Tướng, giá tiền của Ngũ phẩm Linh thủy kỳ diệu còn cao hơn nữa, cao gấp mấy lần so với hiện tại. Mà càng về sau, tăng lên phẩm cấp Tướng Tính lại càng khó khăn hơn nữa.
Đây chẳng phải là nói Ngũ phẩm tới Lục phẩm, hắn phải tiêu hao hết gần trăm vạn Thiên Lượng Kim sao?
Lục phẩm tới Thất phẩm... chính là mấy trăm vạn?
Xa hơn nữa thì sao?
Nhất thời, Lý Lạc có chút thở không thông.
Mặc dù hắn không có quản lý sự vụ trong Lạc Lam phủ, thế nhưng hắn cũng biết một năm các loại Thương hội, sản nghiệp Lạc Lam phủ thu vào bất quá cũng chỉ được mấy trăm vạn Thiên Lượng Kim mà thôi.
Hắn đem Lạc Lam phủ ăn tươi nuốt sống như thế này, có lẽ chưa lên tới được Bát phẩm, hắn đã tiêu hao sạch sẽ Thiên Lượng kim của Lạc Lam phủ rồi.
Cái Hậu Thiên Chi Tướng này... quả thực chính là một cái động không đáy mà!
Lý Lạc xoa xoa mi tâm.
Cha mẹ để lại cho hắn Lạc Lam phủ, trong tương lai có lẽ không nuôi nổi cái tên bại gia chi tử như hắn rồi.
“Nhưng nếu như sau này ta có thể tự mình luyện chế ra được Linh thủy kỳ diệu... vậy thì ta có thể tiết kiệm được không ít rồi!”
Lý Lạc nhớ tới Thủy Quang Tướng của hắn, theo khía cạnh nào đó, đây là một ưu thế chỉ thuộc riêng về bản thân hắn. Nếu như hắn có thể phát huy tốt ưu thế này, tương lai Linh thủy kỳ diệu mà hắn luyện chế ra, e rằng có lẽ là độc nhất vô nhị trên thị trường. Cho nên tiếp theo, học Thối Tướng thuật có lẽ cũng phải lên một cái chương trình hằng ngày.
“Xem ra cha mẹ ta cũng đã suy nghĩ tới điểm này... Cho nên mới bảo ta trở thành Thối Tướng Sư, tránh cho việc tới một lúc nào đó, Lạc Lam phủ bị ta hao phí hết tiền của liền sụp đổ.”
Lý Lạc cảm thán một tiếng. Một lần nữa cảm thấy cha mẹ mình suy tính sâu xa.
Rốt cuộc, hắn cũng không dám suy nghĩ về vấn đề này tiếp nữa. Dù sao ít nhất trước lúc hắn tới được Lục phẩm, có lẽ vẫn có đủ tiền miễn cưỡng chống đỡ được. Về phần tình huống tiếp theo sau đó, tới lúc đó lại tính tiếp vậy!
Vì vậy hắn lắc đầu, trực tiếp trở về phòng ngủ, đi ngủ một giấc cho khỏe.
Trong hai ngày tiếp theo, Lý Lạc bật chế độ bùng nổ lên. Ngày hắn tu luyện “Thương Lan Minh Tưởng Đồ”, sau khi tu luyện tới cực hạn xong, hắn lại tiếp tục tu luyện Tướng thuật thêm 2 canh giờ nữa, sau đó mới bắt đầu phục dụng (uống) Linh thủy kỳ diệu, tăng phẩm cấp Tướng Tính của mình lên.
Mà tu luyện toàn lực như thế này hiệu quả rất không tồi a!
Cấp bậc Tướng lực của hắn nhanh chóng tăng lên tới Tứ Ấn. Tứ phẩm Thủy Quang Tướng của bản hắn cũng trở nên ngày càng tinh thuần hơn.
Lúc này Lý Lạc cảm giác không có thứ gì có thể cản được bước tiến của hắn.
Cho tới khi Linh thủy kỳ diệu hết sạch.
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện do Hoangforever dịch và update tại truyenhoangdung.xyz.
.......
Nhà cũ, bên trong một gian phòng.
Thái Vi mặc váy dài đang ngồi trước bàn. Dáng người đẫy đà, đôi bồng đào trước ngực khẽ đung đưa. Mà lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nà kia, hai hàng lông mày khẽ cau lại khi nhìn cuốn sổ sách ở trước mặt.
“Cổ quản sự, Lạc Lam phủ ở quận Thiên Thục năm nay thu vào hình như có vẻ giảm đi một chút.”
Thái Vi rời mắt khỏi cuốn sổ, nhìn mấy vị quản sự đang đứng trước mặt mình hỏi.
Người đàn ông trung niên được gọi là Cổ quản sự kia cười khổ một tiếng, gật đầu nói:
“Đại quản sự nói không sai. Lạc Lam phủ ở quận Thiên Thục sở hữu 9 cái thương hội, 18 quặng khoáng sản và dược sản... Do biến cố bên trong phủ, một năm qua, Tam đại gia tộc bên trong quận Thiên Thục không ngừng từng bước xâm chiếm chúng ta, khiến cho chúng ta khá là tù túng. Nhất là Tống gia, trong 9 cái thương hội của chúng ta, có 2 cái trong năm nay bị Tống gia dùng đủ loại biện pháp quấy phá, cuối cùng nuốt chửng luôn.”
Nghe thấy vậy, đôi mắt xinh đẹp của Thái Vi liền trở nên lạnh lùng.
Lạc Lam phủ từ thành Nam Phong của quận Thiên Thục bắt đầu làm giàu. Từ đó về sau lấy một tốc độ cực kỳ kinh người quật khởi trở thành một trong Tứ đại phủ của nước Đại Hạ.
Thế nhưng bên trong quận Thiên Thục này, ngoài trừ Lạc Lam phủ ra, còn có Tam đại gia tộc khác nữa. Tuy rằng xét trên quy mô tổng thể, ba đại gia tộc này không bằng Lạc Lam phủ. Thế nhưng bọn họ ở quận Thiên Thục cũng xem như là thâm căn cố đế, nội tình thâm hậu, nổi tiếng từ xưa.
Năm đó khi hai vị gia chủ vẫn còn tại vì, Lạc Lam phủ như mặt trời ban trưa. Ba đại gia tộc này cực kỳ thông mình, đều răm rắp nghe lời. Không ngờ khi hai vị phủ chủ mất tích, bọn họ liền nhân lúc Lạc Lam phủ đang còn loạn trong giặc ngoài, bắt đầu nổi dậy, xâm chiếm lại.
Lúc trước Thái Vi cũng có nghe Khương Thanh Nga nói qua về vấn đề này.
Đằng sau tam đại gia tộc này có lẽ chính là do các thế lực hàng đầu đưa ra chỉ thị. Bọn họ bảo tam đại gia tộc này không ngừng dò xét, xem thực hư Lạc Lam phủ hiện tại như thế nào.
Tam đại gia tộc ở quận Thiên Thục gồm có: Tống gia, Bối gia và Đế Pháp gia. Trong đó Tống gia là có thực lực mạnh nhất, đồng thời cũng là nhà có nhiều tay chân nhất trong 2 năm qua. Gia tộc này không ngừng lấy các loại thủ đoạn chèn ép, tranh giành quyền lợi, ngấm ngầm chiếm đoạt thương hội, sản nghiệp của Lạc Lam phủ ở quận Thiên Thục.
Phải biết rằng mấy năm trước, lão tổ của Tống gia vẫn thường xuyên hằng năm đem lễ vật tới Lạc Lam phủ bái phỏng a!
Sự thay đổi một trời một vực như thế này chẳng khác diễn kịch là bao.
Tuy nhiên, những chuyện này Thái Vi cũng đã trải qua nhiều rồi. Đương nhiên nàng cũng không có ngây thơ.
Sự tồn tại của Lạc Lam phủ chính là để chèn ép lợi ích của Tam đại gia tộc này.
Hôm nay khi thấy Lạc Lam phủ “loạn trong giặc ngoài”, bọn họ liền “ném đá xuống giếng”, cũng không thể vì vậy mà nói người ta không có đạo đức được. Dù sao hai bên có lập trường khác nhau, cho nên họ phải coi Lạc Lam phủ là kẻ thù rồi.
Nhưng mà... Lạc Lam phủ hiện tại, quả thực không còn dư thừa sức mà đi cứu ở quận Thiên Thục này. Dù sao ở những nơi khác, đâu đâu cũng cầu viện trợ, hơn nữa còn có sự tồn tại của tên Bùi Hạo kia... Lại còn khiến cho Lạc Lam phủ “họa vô đơn chí” hơn nữa.
Thái Vi trầm mặc một lát, cuối cùng quyết đoán nói:
“Số thương hội không còn cách nào có thể cứu vãn được nữa, tạm thời hãy đóng cửa lại, không cần thiết cùng đối phương dây dưa.”
Hiện tại trước tiên phải ẩn nhẫn cái đã, chờ tới khi Lạc Lam phủ ổn định lại, tới lúc đó Tam đại gia tộc kia đã ăn bao nhiêu thì cũng phải thành thành thật thật nôn trả lại hết.
Nghe nàng quyết định như vậy, mấy vị quản sự ở phía dưới liền đồng ý. Bởi vì bọn họ cũng hiểu được tình hình hiện tại của Lạc Lam phủ ở quận Thiên Thục quả thực có chút không bằng người ta.
Cộc cộc, cộc cộc.
Đột nhiên lúc này có tiếng gõ phòng vang lên. Thái Vi kêu “mời vào”.
Cửa phòng liền được mở ra, Lý Lạc bước vào.
Mấy tên quản sự nhìn thấy vậy liền vội vàng hành lễ.
Lý Lạc khoát tay áo. Thái Vi liền bảo họ trước tiên lui ra ngoài, sau đó đôi mắt đẹp của mình nhìn về phía Lý Lạc, nói:
“Thiếu phủ chủ, có chuyện gì không?”
Lý Lạc ho nhẹ một tiếng, cười nói:
“Đích thực có chút chuyện muốn nhờ Thái Vi tỷ.”
Đôi mắt đẹp đầy quyến rũ của Thái Vi khẽ chớp chớp, trong lòng cảm thấy có chút bất an. Thế nhưng vẫn hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Lý Lạc nở ra nụ cười ôn hòa, nói: “Cũng không phải là chuyện gì mới mẻ, vẫn là Tứ phẩm Linh thủy kỳ diêu kia. 50 phần lúc trước tỷ mua ta, ta đã dùng hết rồi. Vì vậy ta muốn phiền tỷ giúp ta mua thêm 100 phần nữa.”
Khuôn mặt trắng nõn, mịn màng của Thái Vi nghe thấy vậy liền cứng ngắc lại. Đôi mắt xinh đẹp quyến rũ nhìn chằm chằm Lý Lạc, đôi bồng đào trước ngực khẽ phập phồng lên xuống.
“Mua thêm 100 phần Tứ phẩm Linh thủy kỳ diệu nữa?”
Thái Vi không khỏi siết chặt tay. Nàng mới làm tài vụ ở đây được có mấy ngày? Chẳng lẽ đã phá sản rồi sao?
Cuối cùng không nhịn được nữa, nàng đập bàn một cái, đứng dậy, quát.
“Lý Lạc, ngươi tính không cho lão nương ta đây làm nữa đúng không?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận