Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt Patrizia trong giây lát, rồi dường như nhận ra được điều gì đó, nàng thì thầm ‘aha’. Có vẻ như cô ả muốn thăm dò xem vì thế quái nào mà hắn lại qua đêm ở đây rồi.
Nhưng mà tin này tới tai Rosemond nhanh vậy sao? Patrizia bình thản đáp lại, vẫn còn đang suy nghĩ về việc có lẽ trong Cung điện Hoàng gia ắt phải có gián điệp của ả.
“Đúng.”
“Tại sao?”
“Vì ta đã ở một mình với Điện hạ lúc đó, trùng hợp thay cả hai đều mắc mưa.”
Những lời ấy nghe như thể một câu chuyện tình lãng mạn, nhưng sự thực thì, với những người trong cuộc, tình huống ấy cũng chẳng ngọt ngào cho lắm. Nhưng tất nhiên với người ngoài, đặc biệt là Rosemond, chừng ấy là quá đủ để khiến ả tức giận vô cùng. Ả run lên bần bật, vừa hỏi Patrizia tiếp, một tay vừa nắm chặt lấy vạt váy.
“Tối hôm đó….Người nói Người ở cùng Điện hạ sao?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao?”
“Hả?”
Patrizia tin là bản thân vừa trải qua khoảnh khắc vô lí nhất cuộc đời mình. Như thế này không còn chỉ là mặt dày nữa rồi. Làm thế quái nào mà một thê thiếp dám cả gan cằn nhằn với chính thất về việc ở chung với chồng cơ chứ?
Nhưng xui xẻo là Rosemond có vẻ như chẳng nhận thức được sự phi lí này. Nếu coi đó là một dạng năng lực thì, chắc hẳn đó là năng lực sẽ giúp ích cho việc khiến người khác khó chịu. Patrizia nói.
“Đâu có gì là bất thường nếu một Hoàng hậu thật ở cùng với Hoàng đế. Nếu là Hoàng đế ở cùng nhân tình thì mới là bất thường, và Hoàng hậu mới là người nên đi hỏi chứ nhỉ.”
“…”
“Thế, tại sao ngươi lại hỏi ta lý do ta dành đêm qua với Hoàng thượng?”
“…Hoàng hậu!”
“Đừng có hét lên như vậy. Mặc dù hôm qua ngươi có nói nhưng đúng là ngươi chẳng có vẻ gì là một người lịch sự cả. Ta thấy thắc mắc về Nam tước Darrow rồi đấy. Không biết ông ấy đã giáo dục tiểu thư như thế nào nữa…?”
“Người đi quá xa rồi đấy.”
“Vậy còn ngươi? Ngươi có nghĩ mình còn đang đi xa hơn thế không?”
Cuối cùng thì Patrizia đã chịu đựng quá đủ rồi, nàng cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu với ả ta. Mặc dù nàng nói mình sẽ không đụng chạm gì tới ả, nhưng nếu một người bị đẩy tới mức như thế này, kể cả Patrizia có là người với trái tim nhân hậu thì nàng cũng khó thể nào dương mắt đứng nhìn được. Làm sao có thể có người chẳng thèm phản ứng lại khi bị đâm chục nhát bởi xiên cơ chứ?
“Sao ngươi dám hỏi tại sao Hoàng hậu lại ở cùng chồng của nàng ấy cơ chứ? Rosemond, hay là ngươi cũng dính mưa hôm qua rồi. Nếu không thì sao ngươi lại trở nên điên rồ tới như vậy nhỉ? Có lẽ ta nên cho gọi vài người hầu tới đón ngươi thôi.”
“Ta không bị điên, mà là Hoàng hậu mới phải. Người hẳn đã hứa với Điện hạ vào cái ngày Người lên ngôi Hoàng hậu. Rằng Người sẽ không trông đợi gì tình yêu của Điện hạ, cũng như sẽ không đụng chạm tới ta. Người đang tính phá vỡ lời hứa đó sao?”
“Lời hứa đó chỉ là trong điều kiện ngươi không đụng chạm tới ta mà thôi. Hay là ngươi định nói là dù ngươi có mưu đồ lật đổ ta thì ta cũng phải tỏ ra không biết gì và im lặng? Hay là ngươi chỉ mong muốn một vị Hoàng hậu ngu ngốc và ngớ ngẩn chăng?”
“Vậy liệu Người có yêu Điện hạ không?”
“Nhìn ta này, tiểu thư Phelps.”
Patrizia không thể nhịn được nữa, nàng quát lên. Cả hai con người này đều có vấn đề về ngôn ngữ là sao nhỉ? Hẳn là do trời mưa rồi. Bình thường hai kẻ này đâu có như thế cơ chứ.
Rosemond chắc chắn là một nhân vật phản diện, nhưng ả ta đâu có ngu, cho nên ít nhất thì có nói có lẽ ả vẫn sẽ thông phần nào. Nhưng đáng tiếc là lời nói của nàng hôm nay lại là vô dụng, và Patrizia thì không nhận ra rằng đó là bởi nàng đã ở cùng cung điện với Lucio đêm qua.
“Ta đã tưởng rằng tiểu thư Phelps là người cũng có vài kĩ năng giao tiếp, nhưng mà nghiêm túc đấy. Ngươi đã bao giờ nghe tới chuyện có người nào bị điên vì mưa chưa? Mà dù ta có yêu Hoàng thượng hay không thì sao ta lại phải trả lời ngươi? Nếu ta yêu Ngài thì sao, mà nếu không thì sao? Ta chẳng thể hiểu nổi sao bản thân lại phải đứng đây nghe mấy lời nhảm nhí của ngươi, trong chính cung điện của mình. Ta có nên gửi người hầu tới cho ngươi không?”
“…”
Gương mặt Rosemond vẫn đỏ lên vì giận dữ, và Patrizia thật sự cho rằng Rosemond có vấn đề về thần kinh. Nàng quyết định kết thúc cuộc trò chuyện này sớm nhất có thể, cứ tưởng tượng điều đó sẽ có ý nghĩa tới mức nào.
“Chẳng có lý do gì để nói cho ngươi cả, dù ta có làm gì đó với Hoàng thượng đêm qua, hay là chỉ ngủ chung thôi đi chăng nữa. Nếu ngươi tò mò tới thế thì cứ đi hỏi thẳng vị Hoàng đế mà ngươi yêu vô cùng ấy.”
Rồi Patrizia đột ngột hỏi thêm đầy mỉa mai.
“Ồ, chẳng lẽ là ngươi sợ sao? Sợ rằng bản thân đã đánh mất sự sủng ái của Hoàng thượng.”
Với những lời ấy, đôi mắt Rosemond trở nên sắc nhọn. Ôi trời, thật đáng sợ. Bắt gặp ánh mắt này, ta nên cẩn thận xung quanh thì hơn. Tuy vậy, Patrizia lại nói tiếp như không.
“Ngày hôm nay, ngươi thô lỗ thật đấy. Hôm qua ta cũng đã cảnh cáo ngươi rồi nhưng coi bộ chẳng có ích gì cả. Có lẽ ta nên tát lại lần nữa để ngươi tỉnh ra nhỉ?”
“…”
Rosemond nhìn chằm chằm Patrizia với vẻ đáng sợ, và rồi nhanh chóng quay đi rời khỏi phòng mà chẳng thèm chào hỏi. RẦM! Tiếng cánh cửa sập lại sau lưng vang khắp phòng làm Patrizia ù cả tai, chỉ khi còn nàng trong phòng, Patrizia mới thở dài. Dù sao thì ả ta cũng là kiểu phụ nữ sẽ làm phiền nàng bất cứ lúc nào mà. Raphaella xuất hiện sau đó, hỏi nàng đầy ngạc nhiên như thể cô sẵn sàng cãi nhau tay đôi với ả.
“Hoàng hậu, Hoàng hậu bị điên rồi sao? Sao Người lại để cục đá tính đè vào chân người đi dễ dàng như vậy? Không phải Người nên tát ả đó ít nhất lần nữa hay sao!”
“Tối qua là quá đủ rồi thưa Ngài Ella. Hôm qua, đúng là Hoàng thượng đã im lặng về chuyện đó, nhưng nếu ta mà tiếp tục tát ả nữa hẳn sẽ có nhiều tin đồn không hay. Và ta sẽ bị coi là Hoàng hậu ghen tuông mất.”
Và nàng thì chắc chắn không muốn cái tin đồn đó. Không phải bất cứ cái gì khác, mà lại là ghen tuông, đó mới là điều nực cười.
Patrizia chầm chậm đứng dậy, kiểm tra tình trạng mái tóc của mình, lúc này đã hơi rồi.
“Khi nào thì phu nhân các sứ thần sẽ rời đi, Mirya?”
“Thần nghĩ nếu Người đi bây giờ vẫn còn đủ thời gian. Người muốn đi sao?”
“Phải.”
Patrizia thờ ơ đáp, rồi nàng xỏ đôi giày xanh dương vào chân. Hôm qua đã là bộ đầm đỏ rực như lửa, vì vậy hôm nay nàng sẽ mặc chiếc váy xanh biển gợi nhớ tới đại dương này.
Patrizia chầm chậm bước tới nơi tiếp đón, và nhanh chóng nhận ra Lucio trong bộ trang phục của hắn đứng cách đó tầm 100 mét trước Cung điện Hanlon. Dù nàng không phải người gây rắc rối hôm qua nhưng rốt cuộc vẫn thấy khó xử kì lạ khi gặp hắn. Nàng cố gắng tỏ vẻ bình thường nhất có thể, tới gần hắn và hành lễ.
“Vinh quang tới Ánh dương của Đế chế. Vinh quang tới Đức Cha.”
“Hoàng hậu cũng tới sao.”
“Trên cương vị Hoàng hậu, ta cần hoàn thành trách nhiệm của mình. Nếu Ngài không muốn thì ta sẽ đi.”
“…Cứ ở lại đi.”
“Vâng.”
Patrizia đáp ngắn gọn, nàng rút ra một chiếc khăn tay. Đó là chiếc khăn tay trắng mà nàng đã mượn hắn hôm qua. Nếu được thì nàng muốn giả bộ như không biết chuyện hôm qua hơn, nhưng hắn đã nói nó là đồ quan trọng, nên nàng cũng thấy hơi có lỗi nếu không trả cho hắn.
Nàng cố ý rút chiếc khăn tay ra trước mắt toàn bộ những vị quý tộc cấp cao này, vì nàng nghĩ điều này sẽ giúp nàng đỡ hơn nhiều. Đúng như dự đoán, dường như toàn bộ các vị quý tộc đứng sau đều đổ dồn ánh mắt về phía nàng.
“Cảm ơn Ngài vì hôm qua.”
“Ta nên xin lỗi nàng mới phải.”
Hắn ho nhẹ một cái như thể vừa nhớ ra sự kiện hôm qua. Đám quý tộc dường như vô cùng tò mò muốn biết chuyện gì xảy ra trong những lời nói mập mờ ấy, và Patrizia thì cười thầm. Nàng vì lí do nào đó lại thấy hả hê.
Và còn một điều nữa khiến nàng còn vui hơn cả.
“Ta thấy hơi lo khi chiếm dụng giường của nàng như vậy. Cơ thể nàng hôm qua không sao chứ?”
“Ta hơi mệt, nhưng ổn. Còn Hoàng thượng thì sao?”
Bởi lẽ có một người phụ nữ đang nấp sau gốc cây và quan sát họ.
‘Rosemond.’
“Ta cũng ổn.”
“Vậy thì tốt.”
Gương mặt nàng nở nụ cười rạng rỡ, không phải cho Hoàng thượng tất nhiên. Mà là cho Rosemond, người đang nhìn chằm chằm nàng và nghiến răng ken két.
Nàng muốn để ả biết là, sự sủng ái cũng như một cây cỏ lau vậy, rung động bất cứ lúc nào, và cũng dễ đổ vô cùng.
“Cảm ơn Hoàng gia của Đế chế Marvinus, chúng ta đều vô cùng thoải mái.”
Thời điểm ấy, Patrizia nở nụ cười kính trọng đáp lại lời sứ thần bằng tiếng Christa vô cùng trôi chảy.
“Ta vui vì mọi người đều hài lòng. Ta đã e là sự chuẩn bị này vẫn chưa đủ và làm phật lòng đại sứ.”
“Phật lòng sao, Hoàng hậu. Không hề. Người có thể nói năng trôi chảy như vậy, ta và mọi người đều cảm thấy rất vui.”
Công nương Verica vừa nói vừa quay sang Lucio khen ngợi.
“Hai người quả là cặp trai tài gái sắc, thưa Điện hạ. Thật là vinh dự khi Hoàng gia và Đế chế có được một vị Hoàng hậu thông minh và xinh đẹp như này.”
“Ngươi quá khen rồi.”
Bầu không khí thân thiện là vậy nhưng duy chỉ có một người, Rosemond – nấp sau cây, là vẫn nghiến răng tức tối. Ngay khoảnh khắc ả nhìn thấy cảnh này, ả đã nhận ra có gì đó không ổn.
Không, vẫn chưa phải. Ít nhất thì, cái ngày Lucio không còn sủng ái ả nữa phải là sau khi ả hạ sinh hoàng tử, và phải là Hoàng Thái tử. Trước khi chuyện đó xảy ra, dù thế nào đi nữa, Lucio vẫn còn phải yêu chiều ả.
Cắn ngón tay một cách đầy lo lắng, ả lẩm bẩm gì đó rồi bỏ đi. Đôi mắt Rosemond đầy hoang dại và đáng sợ.
Chiều hôm đó, Patrizia nhận được tin từ Petronilla từ Hầu tước Grochester. Chị hỏi liệu mình có thể tới thăm nàng được hay không, và tất nhiên, Patrizia đồng ý. Dù chị không hề nói lý do mình tới thăm nhưng nàng cũng vô cùng hào hứng.
Cuối cùng cũng tới ngày hôm đó, Patrizia đã thức trắng đêm để hoàn thành những việc cần làm trong chiều hôm sau đó để có thể dành nhiều cho Petronilla hơn. Từ sau khi nàng trở thành Hoàng hậu, nàng buộc phải bỏ việc thăm nom chị gái mình để tránh gây phiền toái cho chị. Patrizia háo hức đợi Petronilla tới, thậm chí còn cho làm một loạt bánh macaron vị dâu ưa thích của chị.
Và quả không khiến nàng phải đợi lâu, Petronilla tới Cung điện Hoàng hậu sớm hơn Patrizia tính. Patrizia chào đón cô với cái ôm nồng ấm.
“Nilla!”
Sau bữa tối với phu nhân các đại sứ, Patrizia cảm thấy hơi có lỗi khi không gặp Petronilla mà chỉ gặp được Hầu tước Phu nhân Grochester. Petronilla chào đón nàng, nắm chặt lấy cánh tay người em song sinh của mình.
“Lizzy! Dạo này em thế nào?”
Kể cả khi nói xong rồi, Petronilla vẫn hỏi lại với vẻ ngập ngừng, “À… Hay chị nên gọi là Hoàng hậu?”
“Nilla, chị biết em không thích như vậy mà. Không có ai ở đây, chỉ có hai ta trong Cung điện Hoàng hậu thôi, vậy cần gì phải lễ nghi nữa? Dừng lại đi.”
“Vậy được rồi. Cho chị xin tách trà được chứ? Chị tới hơi vội nên khát quá.”
Patrizia đáp lại yêu cầu của Petronilla vừa nhe răng cười.
“Tất nhiên. Em cũng đã chuẩn bị cho Nil nhiều macaron dâu lắm. Chúng ta cùng ăn đi.”
Ngay sau đó, những đĩa bánh macaron dâu được Patrizia yêu cầu làm cùng hai tách trà sữa được bày trên bàn. Patrizia vẫn tiếp tục nở nụ cười thật lâu sau đó. Đã lâu rồi cặp chị em mới được nói chuyện nhiều như vậy, những câu chuyện vô thưởng vô phạt, nhưng rồi cuối cùng vẫn chạm tới chủ đề ấy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận