Không gặp bất cứ một khó khăn nào trong cuộc đời thì quả là một cuộc đời tẻ nhạt và nhàm chán. Thế nhưng, đôi khi, Lucio ước rằng hắn sẽ không bao giờ phải trải qua khó khăn nào hết. Thật là một điều xa xỉ đối với hắn.
Lucio bừng tỉnh vào lúc bình minh. Chính xác hơn là trước bình minh, khi bầu trời dần chuyển từ tối đen sang sáng dần. Bằng trực giác của mình, hắn nhận ra ngay đây không phải phòng hắn, chỉ khi nhận ra hương hoa thoang thoảng trong không khí, hắn mới biết đây là giường của Hoàng hậu.
“Haaa…” Lucio thở dài. Hắn chưa từng tỏ ra như vậy trước mặt ai cả, trừ Rosemond. Hắn giơ tay lên và bóp lấy trán mình. Hẳn là do trận mưa hôm qua mà hắn bị cảm rồi.
Ngoài trời vẫn đang mưa, từng hạt mưa đập đều đều lên cửa sổ. Hắn toan đứng lên rời khỏi phòng và quay về cung điện, nhưng cả người hắn thật nặng nề, khó mà di chuyển được.
Tiện đây, Hoàng hậu cũng không thấy đâu. Chẳng phải đây là giường của nàng ấy hay sao? Khi hắn nhớ lại những chuyện hôm qua, lông mày hắn nhíu dần lại. Không thể tin được chuyện đó lại xảy ra. Hắn cư xử như một thằng ngớ ngẩn trước mặt nàng.
Khi hắn quyết định phải sớm rời khỏi đây, vô tình hắn cử động được cơ thể nặng nề của hắn và rời khỏi giường.
Mirya, nữ quan của Hoàng hậu mở bật cửa, ngạc nhiên khi thấy hắn vô cùng. Cô vội hắng giọng rồi cúi đầu.
“Kính chào Hoàng đế. Vinh quang tới Ánh dương của Đế chế.”
“…Hoàng hậu đưa ta tới đây sao?” Lucio hỏi.
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
“Ta hắn đã gây rắc rối cho nàng ấy rồi.”
Mirya hơi do dự rồi mới cất tiếng cẩn thẩn. “Hoàng thượng, có lẽ thần không có quyền nói vậy nhưng…”
“…”
“Thần biết Phu nhân Phelps là một người rất đặc biệt với ngài, Bệ hạ.”
“…Và sao ngươi biết chuyện đó?”
Đó là một vấn đề nhạy cảm mà không ai được phép nhắc tới. Không ai, ngoại trừ Rosemond, người được hắn cho phép. Vậy nên Mirya có lẽ đang mạo hiểm mang sống của cô để năn nỉ hắn.
“Thần xin thứ lỗi. Người mẹ quá cố của thần cũng là một nữ quan đã kể với thần…”
“…”
“Xin ngài đừng quan tâm tới nàng ấy nữa, dù đáng lẽ thần chẳng thể yêu cầu gì ở ngài,” Mirya nói tiếp. “Nhưng…liệu ngài có thể dịu dàng hơn với Hoàng hậu được không?”
“….Ngươi liều thật đấy,” Lucio nhăn nhó nói. “Đêm tân hôn hôm đó, ta đã nói với nàng ấy rằng đừng mong đợi tình yêu gì từ ta, và nàng ấy cũng đã hứa sẽ không đụng vào Phu nhân Phelps rồi. Ngươi nghĩ liệu ta còn có thể quan tâm tới Hoàng hậu được hay sao?”
“…”
Mirya chẳng thể nói gì. Lucio mang vẻ mặt buồn bã rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
“Ta đã đi quá xa với những lời ấy rồi. Ta biết ngươi đã nghe được từ mẹ ngươi, rằng ta không thể bỏ Phu nhân Phelps được. Như vậy cũng là chối bỏ thân phận của chính ta.”
“…” Mirya không trả lời. Cô là một trong số ít những người biết về nội tình của Hoàng đế. Cô cũng nhận thức được rất rõ rằng cô chẳng có quyền gì mà nói cả, nhưng cũng thật bất ngờ khi Hoàng đế cũng chẳng giận dữ với cô. Mirya cắn môi, Lucio nói tiếp, không thể nào che đi biểu cảm hỗn độn ấy được.
“Nói với Hoàng hậu rằng ta đã thất lễ tối qua rồi. Ta không cố ý gây rối đâu.”
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
Lucio quay đi và bước ra hành lang cung điện của Hoàng hậu. Khi hắn bước ra ngoài, trận mưa đã có phần ngớt đi, hắn liền quay về cung điện trung tâm mà còn chẳng nghĩ tới việc dùng ô.
***
Khi Patrizia tỉnh dậy, nàng vẫn mệt mỏi vô cùng. Dự cảm không lành của nàng đã trở thành thực. Nàng đã bị cảm. A, bị trừng phạt vì làm điều tốt. Patrizia rên lên vì đau đờn khi nàng cố gắng đứng dậy khỏi giường.
“Người cũng ốm rồi, Hoàng hậu.”
“A, Mirya. Hoàng thượng cũng bị cảm sao?” Thế nhưng, khi Patrizia hỏi, biểu cảm Mirya đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Patrizia nhìn cô đầy tò mò. “Sao vậy?”
“À…chỉ là lúc Bệ hạ dậy vào buổi bình mình, ngài ấy có ho khá nhiều, nhưng rồi ngài lập tức quay về cung điện trung tâm ngay.”
“Ồ…: Patrizia gật đầu tỏ ý đã hiểu. Một người nếu còn phép lịch sử ắt sẽ rời đi ngay sau khi tỉnh dậy từ giường của một ai đó khác.
Mirya kể lại với Patrizia những gì Lucio đã nói. “Hoàng thượng bảo rằng ngài thấy không thoải mái bởi đã gây phiền phức cho người. Ngài ấy cũng nói hẳn là hôm qua đã thất lễ với người rồi…”
“Vậy thì tốt.”
“…”
Mirya không nói gì thêm. Phải, có lẽ đã quá muộn để nàng có cảm tình gì với hắn rồi. Patrizia không thể hiểu Lucio như một người thường, mà Lucio cũng chẳng hề giải thích gì về Rosemond cho Patrizia. Hoàng hậu thường sẽ tỏ ra ương ngạnh trong tình huống này, nhưng Patrizia nghĩ, chuyện như vậy cũng khó tránh khỏi.
Mirya cũng chẳng muốn suy đoán gì về chuyện xảy ra hôm qua nữa. Chủ nhân của cô là Patrizia. Mirya quyết định không để tâm tới cuộc trò chuyện với Lucio nữa và quay về công việc hàng ngày của mình.
“À, người có một cuộc gặp với những sứ thần sáng nay. Họ nói họ sẽ rời đi sau bữa sáng. Người nên nhanh chóng chuẩn bị thôi.”
“Cảm ơn ngươi, Mirya.”
“Người có ổn không? Có cần thần gọi y sĩ hoàng gia tới không?” Mirya lo lắng hỏi lại.
“Ta ổn mà. Có lẽ không tệ tới mức đó đâu,” Patrizia nói, một tay vuốt mái tóc dài. “Ta nghĩ chúng ta nên dùng bữa thôi.”
***
Rosemond thức dậy một mình và sớm bị làm phiền bởi một tin tức mà nàng vô cùng khó chịu.
“Hoàng thượng tới cung Hoàng hậu tối qua sao?”
Không thể tin được. Lucio còn không ở cùng Hoàng hậu đêm tân hôn. Sao ngài ấy lại…?
Rosemond rùng mình vì bị phản bội, Glara lại cố hết sức để xoa dịu nàng. “Thần không rõ chi tiết lắm nhưng Hoàng thượng tới cung Hoàng hậu trong lúc mưa to. Vì mưa nặng hạt quá nên ngài ấy qua đêm ở đó—”
“Thì sao?! Hai người họ gặp nhau lúc khuya như vậy đúng không?”
Glara do dự rồi mới đáp. “…Vâng.”
“Ha!” Rosemond rít lên, mắt trợn trừng. Sao Lucio lại làm vậy với nàng cơ chứ? Nàng đã tưởng ngài tới cung Hoàng hậu để truy vấn Patrizia về vết thương trên má nàng kia mà, thế quái nào ngài ấy lại ở lại đó qua đêm?
Rosemond run rẩy nắm chặt lấy tấm ga giường trắng, rồi nàng quăng tấm chăn sang một bên để ra khỏi giường. Glara bối rối nhìn Rosemond nhanh chóng lấy khăn choàng lên người.
“P-Phu nhân, người không phải tính…người tính tới gặp Hoàng hậu sao?”
“Sao không?”
“Phu nhân!” Glara kêu lên. Cô không phải người biết nhiều nhưng có lẽ đây là điều không hay nhất để Rosemond làm vào lúc này. Giờ không phải lúc để Rosemond đi đối chất, ít nhất là không phải sau sự kiện tối hôm qua. Nếu giờ nàng tới gặp Hoàng hậu, chắc chắn sẽ phản tác dụng. Glara phải ngăn Rosemond lại ngay.
“Phu nhân, từ hôm qua tới giờ còn chưa tới một ngày,” Glara vội nói. “Sẽ là rất liều lĩnh nếu tới cung Hoàng hậu. Nói thẳng ra thì chuyện tối qua đâu phải lỗi của Hoàng hậu đâu—”
Nhưng Rosemond lờ đi, xông ra khỏi phòng cùng chiếc khăn choàng trên vai. Glara đi theo Rosemond với vẻ sợ sệt. Chủ nhân của cô mới sáng sớm đã tức giận như thế này, cô chỉ mong không có gì xấu xảy ra.
***
Patrizia đơ toàn tập. Nàng vừa ăn sáng và trang điểm xong đã nhận được tin Rosemond tới thăm. Đồng thời, nàng cũng phải công nhận phi tần này quả thực dũng cảm. Coi bộ ngày hôm nay khởi đầu thật tệ rồi. Vừa mới vài giờ trước, Patrizia đã phải gặp hai người kinh khủng nhất cung điện.
Rosemond được cho phép vào phòng, Patrizia lạnh lùng nhìn người phi tần với thần thái vô cùng kiên quyết giống như ngày hôm qua.
Rosemond quan sát nàng với vẻ sắc bén. “Người trông có vẻ mệt, Hoàng hậu,” ả nhếch mép.
“Không hẳn. Chỉ lúc ta thấy ngươi thôi,” Patrizia thanh lịch đáp. “Ngươi tới đây làm gì? Không phải thời điểm tốt đâu, nhất là sau chuyện hôm qua.”
“Hãy thử tự ngầm lại đi, Hoàng hậu. Người tố cáo ta chuyện gì ấy nhỉ?” Rosemond nói với giọng không biết xấu hổ.
Patrizia khá ngạc nhiên trước vẻ cứng rắn của ả, nàng mỉa mai nói. “Ngươi thì dễ rồi. Nếu ngươi mắc lỗi thì chỉ cần trốn đi và khóc lóc thôi.”
“Đó là bởi ta được Hoàng thượng sủng ái. Kể cả ta có là hoàng hậu đi nữa, ta cũng khó mà làm được gì nếu không được Hoàng đế yêu thương đâu.”
Patrizia bị ả ta vặn lại. Tốt nhất thì nên đổi chủ đề thôi.
“Ngươi tới làm gì? Patrizia hỏi.
“Ta có chuyện muốn hỏi,” Rosemond kiên quyết nói.
“Hỏi đi.”
Rosemond liếc nhìn Patrizia bằng ánh mắt lạnh lùng. “Người ở cùng Hoàng đế tối qua phải không?”
Hỏi vậy là có ý gì đây?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận