Chẳng bao giờ vui nổi khi phải chịu đựng cái giọng cười báng bổ như thế này. Thật dơ bẩn. Chân mày Patrizia nhướn lên đầy phẫn nộ.
Rosemond nhếch mép cười. “Ối chà, ta lỡ gọi thẳng tên người rồi. Người có phiền không thế? Đằng nào chuyện ở đây hôm nay ta cũng sẽ chẳng kể cho ai đâu.”
“Ha! Ta ước mình học được một phần cái sự trơ trẽn của ngươi đấy. Ta đã muốn sống trong an tĩnh rồi, ta sẽ không đụng tới ngươi nếu ngươi chẳng dụng tới ta. Ta đã hứa như thế. Vậy mà…” Patrizia trừng mắt nhìn Rosemond. Nàng không muốn nhân từ với ả, âm mưu của Rosemond suýt chút nữa đã hủy diệt mối giao hảo giữa hai đất nước rồi. “Vì ngươi đụng vào ta trước nên ta cũng đành chịu. Tuy nhiên. Đây sẽ là lần cuối ta tha thứ cho lỗi lầm của người. Ta sẽ im lặng về chuyện hôm nay. Nếu còn tái phạm, ta không chắc mình sẽ làm gì đâu.”
“Ôi, sợ quá cơ,” Rosemond cười chế giễu.
Ả đàn bà này thực sự có khả năng hủy hoại những gì đẹp đẽ nhất của con người đây, Patrizia nghĩ thầm.
“Dù ta sẽ vui vẻ hơn nếu lật tẩy toàn bộ chuyện này cho cả thế giới, nhưng như vậy thì rắc rối lắm. Cho nên ta sẽ nhân từ với ngươi chỉ lần này, Rosemond. Không có lần thứ hai đâu.”
Nếu muốn cho cả thế giới biết chuyện Rosemond làm thì chẳng có gì khó. Dù ả ta có được yêu thích thế nào đi nữa, ả cũng khó mà chạy được tội này. Tuy nhiên, chuyện đó chỉ giải quyết được những vấn đề trong nước mà thôi; vấn đề ngoại bang mới là cái khó. Tất nhiên là ai cũng mong sẽ không có gì xảy ra cả, nhưng về phía Đế chế Christa, họ hoàn toàn có thể lấy cớ này để phát động chiến tranh. Chỉ cần biện minh một chút, chiến tranh phi nghĩa có thể nổ ra. Đế chế Christa không phải một vương quốc nhỏ, mà là vô cùng hùng mạnh, sánh ngang Đế chế Mavinous kia. Patrizia khó mà đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Bởi thế, nàng hoàn toàn thất vọng khi không được xử ả như nàng muốn mà buộc để nó lắng xuống.
“Ah, ah, thận trọng thật, Hoàng hậu. Người đáng sợ quá, ta phát khóc tới nơi rồi.”
“Bỏ cái thái độ bố láo ấy đi. Ta có thể nổi cơn thịnh nộng mà túm lấy tóc ngươi đấy.”
“Ah, ah, thận trọng cả chuyện đó luôn nhé.”
Rosemond thậm chí còn chẳng quan tâm, ả bắt đầu nhìn Patrizia với vẻ kênh kiệu. Patrizia không muốn nổi cơn tam bành, nàng quay đi không nhìn ả.
“Ta tự hỏi làm sao ngươi tự tin tới vậy,” Patrizia khô khốc nói. “Ngươi tưởng ta sẽ không nói với ai hay sao?”
“Tất nhiên là không rồi, Hoàng hậu. Người làm gì có gan làm thế,” Rosemond chầm chậm nói. Ả có được tự tin như này cũng không phải vô căn cứ. Thứ nhất, thịt bò vẫn chưa bị tráo thành thịt lợn như âm mưu đó. Thứ hai, không có bằng chứng xác đáng, chỉ có Patrizia, Rosemond và Glara là biết. Chuyện chỉ bị bại lộ nếu Rosemond hoặc Glara nói, nhưng kẻ trung thành như Glara sẽ ngậm chặt miệng thôi, dù có bị tra tấn đi nữa. Thứ ba, sẽ có nguy cơ là câu chuyện này tới tai sứ thần của Christa. Nếu chuyện đó xảy ra, Patrizia e là mối quan hệ ngoại giao sẽ chẳng còn. Patrizia hiểu chuyện này rõ hơn ai hết, nhưng nàng vẫn quyết định nhấn mạnh lại với Rosemond.
“Nếu ngươi có tội thì trước sau gì cũng lộ thôi. Nhưng trong chuyện này thì đâu có khó.”
“Không phải người đã hứa với Đức vua hay sao? Rằng sẽ không đụng vào ta.”
“Đó là ngươi gây hấn với ta trước. Ta đâu có hứa đứng yên cho ngươi đánh.”
“Xưa giờ chưa có chuyện phi tần lên trị nước, nhưng chuyện phi tần có hoàng đế nằm trong lòng bàn tay thì ắt có. Hoàng hậu, người có nghĩ giống vậy không?”
Patrizia im lặng trước gương mặt tự mãn của Rosemond. Nàng không thể tin được ả gan cùng mình tới vậy. “Ngươi tự tin đấy, Rose. Đó là thứ ta ghét ngươi nhất.” Một nụ cười lướt qua mặt Patrizia, nàng tiến lại gần, thì thầm vào tai ả phi tần. “Cảm ơn vì món quà của ngươi, Rosemond. Nhờ nó mà ta hứa sẽ nhân từ với ngươi đấy.”
Rosemond nở nụ cười duyên dáng, trái hoàn toàn ánh mắt chết người của ả. “Liệu ta có tin được lời hứa đó không, Hoàng hậu?” ả ngọt ngào nói.
Rosemond quả là ả đàn bà điên. Cổ họng Patrizia như khô khốc lại vì hành động điên khùng đang trình ngay trước mặt nàng. Nàng đã đoán trước được điều này, dù vậy ả vẫn thật khó đối phó. Chí ít là lúc này, nàng đang trên cơ ả, nàng không thể để lộ vẻ sợ hãi được.
Trong khi đó, Rosemond lại thầm chế nhạo Patrizia. Nếu hoàng hậu mà muốn yên bình, cô ả nên từ ngôi và biến mất đi thì hơn. Rosemond sẽ không bao giờ mủi lòng cho tới khi nàng trở thành hoàng hậu, dù là vấn đề sống chết của Patrizia đi chăng nữa. Nàng sẽ là người ngồi trên ngai vàng cuối cùng.
Patrizia nhìn xung quanh. “A, ta đi lâu quá rồi. Ta phải trở vào trong thôi, các quý cô hẳn đã phải đợi.” Patrizia nhếch khóe môi lên thành nụ cười nhẹ, an ui ả. “Đừng có giận dữ nữa và quay lại nhanh đi. Nếu không ăn thịt bò bít tết đi, nó sẽ nguội mất đấy.”
Có lẽ nó đã nguội luôn rồi. Patrizia bước qua Rosemond, người vẫn còn đang mỉm cười. Ngay khi nàng ta biến mất khỏi tầm mắt, Rosemond gào lên.
“Aaaahhh!” Cơn giận dữ của ả bùng nổ, ả dậm chân thình thịch như thể không kiểm soát được. “Chết tiệt, sao ả dám!” Patrizia còn chẳng hề coi Rosemond là quý tộc cấp thấp, mà chỉ coi như trẻ lên ba. Rosemond không thể chịu được trước sự thật là ả đã bị ả hoàng hậu non nớt ấy xoay vòng vòng. Má ả ửng đỏ lên vì cái tát, đau tới nỗi ả phải cắn chặt môi lại.
Glara, người nãy giờ mặt trắng bệch chứng kiến giây phút căng thẳng ấy, giờ mới lo lắng lên tiếng. “Người bị thương nặng quá, Phu nhân. Người nên quay về Cung điện Bain thôi.”
Chát!
Một cái tát thẳng vào mặt Glara coi như câu trả lời. Glara run rẩy, cô ôm lấy má mình. “Thần xin lõi, Phu nhân. Là lỗi của thần.”
“Là tại ngươi…” Rosemond gầm gữ. Ả không thể tin được rằng chỉ một hoàng hậu mới lên mà có thể phản công dữ dội lại ả, một người đã dày dặn kinh nghiệp lập mưu kế.
“Ả ta sẽ nhân từ với ta lần này, nhưng không còn lần sau sao? Ha! Ta mong chờ đấy. Chỉ là một chồi non trong nhà kính được bao bọc thì tính làm gì đây?”
Rosemond trở về Điện Bain trong cơn giận dữ. Ả khó lòng nào cười nói với những quý bà ở đó được trong tình trạng. Thêm nữa, đã bị bắt tại trận rồi, ả còn có thể quay lại đó sao. Ả trở về phòng, vắt sức ra suy nghĩ kế trả thù Patrizia.
***
Cùng lúc ấy, Lucio cũng đang phải tiếp đón các vị sứ thần. Hắn đột nhiên thấy hơi lo không biết Patrizia có làm tốt không—sau cùng thì, vận may của đế chế cũng phụ thuộc vào việc này. Hắn tự trấn an chính mình, có lẽ Công nương Ephreney cũng không chểnh mảng việc dạy dỗ hoàng hậu đâu.
Khi buổi yến tiệc kết thúc, các sứ thần trở về phòng cho khách riêng, Lucio cũng quay về phòng của hắn tại cung điện trung tâm và đi tắm. Sau đó, hắn đi thẳng tới phòng Rosemond, để rồi bắt gặp một cảnh không tin được.
“Sao thế?” hắn nhẹ giọng nói. Rosemond nhào tới gần hắn, má nàng đỏ ửng, đẫm nước mắt, nàng trả lời ngay như thể đang đợi hắn.
“Hức, Hoàng thượng…”
“Ta hỏi nàng có chuyện gì thế. Ai đánh nàng?”
“Hức…” Rosemond tiếp tục khóc lóc mà không nói gì, Lucio bắt đầu tức.
“Nói đi, Rose. Ai làm gì nàng? Là Hoàng hậu sao?” hắn hối thúc.
“…”
Nàng im lặng gật đầu. Một cơn tức giận bùng lên trong người Lucio, mặc cho hắn đã quá kiệt sức. Hắn có thể tha thứ cho nhiều chuyện, nhưng không phải chuyện Hoàng hậu đụng tới Rosemond.
“Tại sao Hoàng hậu lại đánh nàng?” hắn hỏi, cố kìm cơn tức giận đang sục sôi. “Có lí do nào không?”
“…”
Rosemond không nói gì. Dù lý do là gì đi nữa, Lucio cũng sẽ không tha thứ cho cô ta, cho nên nàng chỉ im lặng. Tuy nhiên, chuyện đó chỉ càng làm cơn giận dữ của hắn dâng lên.
“Nàng không muốn ta tới hỏi Hoàng hậu đâu, Rose. Nói đi.”
“Ta…Ta không nói được.” Rose cư xử như thể nàng đã chịu bất công vô cùng. Nàng cúi đầu như một đứa trẻ vô tội, và Lucio đành đổi giọng trìu mến, dỗ dành nàng nói.
“Nói với ta đi, Rose. Nàng có nghĩ ta cũng sẽ làm những gì Hoàng hậu khiến nàng phải chịu không?”
“Ta không nói được…” Nếu ả nói ra thì chẳng khác nào bảo toàn bộ là lỗi của ả được. Ả cụp mắt xuống, không nhìn người tình của ả.
Lucio chẳng còn lựa chọn nào khác. Hắn đẩy nàng ra, nàng liền nhìn hắn với vẻ bối rối.
“Đức vua…?”
“Nếu nàng không nói thì đành vậy.”
“…”
“Vết thương nặng đấy. Glara, chăm sóc cho chủ ngươi đi.”
“Vâng, thưa Bệ hạ. Người đừng lo,” Glara im lặng cúi đầu.
Lucio nhìn lên má Rosemond lần cuối rồi rời khỏi phòng. Khi hắn cuối cùng cũng đi rồi, Rosemond mới thở dài một cái mà không hề nhận ra mình đã vô tình nén nó lại.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận