Buổi tối ngày diễn ra bữa yến tiệc, Patrizia vận một bộ váy đỏ tuyệt đẹp của mình. Màu sắc trên bộ đầm thật rực rỡ, nổi bật lên những đường thêu họa tiết chỉ vàng, khác xa so với sở thích của nàng. Đây là một dịp vô cùng quan trọng, nàng không thể nào ăn mặc qua loa được. Hoàng đế sẽ đón tiếp các sứ thần, còn Hoàng hậu sẽ chào đón riêng các phu nhân. Đây là vấn đề liên quan tới vấn đề ngoại giao, không được phép xảy ra bất cứ sai sót nào. Patrizia kiểm tra lại từng chi tiết trên người xem đã ổn chưa.
“Thức ăn được chuẩn bị rồi chứ?”
“Vâng, thưa Hoàng hậu, đã chuẩn bị hết rồi ạ. Không chỉ thức ăn mà cả những vấn đề nhỏ khác cũng đã xong.”
“Làm tốt lắm, Mirya. Ngươi vất vả rồi,” Patrizia khen ngợi. Nàng mỉm cười thử trước gương, rồi điều chỉnh lại vương miện, một người hầu gái bước vào phòng cùng hai người khác.
“Hoàng hậu, người nên đi thôi. Phái đoàn sứ thần đã tới rồi ạ.”
“Được,” nàng bình thản đáp, quay người bước ra khỏi phòng. Vừa di chuyển tới địa điểm tổ chức yến tiệc tại cung điện trung tâm, nàng hỏi Mirya.
“Nam tước Phu nhân có tới không?”
Dù Patrizia còn chẳng nói ra Nam tước Phu nhân nào những Mirya vẫn hiểu ngay ý nàng, dù sao hôm nay tham dự yến tiệc cũng chỉ có một nam tước phu nhân đó mà thôi. “Cô ta có trả lời ba ngày trước là sẽ tới rồi ạ.”
“Ta cũng đoán trước được nhưng…” Patrizia bỏ lửng câu nói. Họ di chuyển tới cung điện. Patrizia chỉnh trang váy áo lần nữa rồi bước vào trong.
Vài nữ quý tộc đẹp tuyệt sắc đã tới trước và ngồi sẵn trên bàn ăn, nhưng khi thấy Patrizia, họ đều đứng dậy, nhún chân cúi chào.
“Kính cẩn tới Ánh nguyệt của Đế chế. Vinh quang tới Hoàng hậu Nương nương,” họ đồng thanh cùng nói. Rồi mọi người đều ngồi yên vị. Patrizia nhìn lướt qua gương mặt họ như thể đang tìm ai. Hầu tước Phu nhân Bringstone nhận thấy vậy, bà liền nói ngay.
“Hoàng hậu, Nam tước Phu nhân Phelps tới muộn.”
“Ra vậy,” Patrizia bình thản đáp, gật đầu. Khi nàng vừa ngồi xuống, các quý bà bắt đầu tuôn ra những lời ca ngợi hết lời. Bởi một số người tới từ những gia đình đã từng phải đề ra một ứng viên hoàng hậu nên hầu như ai cũng thân thiện với nàng.
“Thần phải thú thực là mình không mong đợi nhiều, dù sao người cũng chưa từng tổ chức những việc như này bao giờ, nhưng sự chuẩn bị của người thật sự rất tuyệt vời đấy.”
“Ngươi quá khen rồi, Công nương Witherford. Mừng là ngươi hài lòng với buổi yến tiệc.”
“Hoàng hậu, sao người lại mời cả Bá tước Phu nhân?” Hầu tước Phu nhân Bringstone xen vào. Bà là mẹ của Raphaella, một người phụ nữ sáng suốt vô cùng. Patrizia ân cần nhìn bà và bình thản đáp.
“Ý ngươi là sao?”
“Không phải những quý bà quý cô ở đây đều là hầu tước phu nhân hay công nương hay sao? Thần tự hỏi sao người lại đi mời một nam tước phu nhân tới, lại còn là tình nhân của Hoàng đế nữa.”
“Nếu ta không mời nàng ấy, biết đâu nàng ta lại đi mách lẻo với Hoàng đế thì sao? Đó là lý do ta mời đấy.”
Tất nhiên đó không phải lý do thực sự, Patrizia nở nụ cười kì bí. Mọi người trong phòng ai nấy đều thấy rất kì lạ, nhưng cũng chẳng ai nói gì lại. Nếu Hoàng hậu đã nói vậy, cứ để mọi chuyện như vậy thì hơn.
“Xin thứ lỗi, ta tới muộn, Hoàng hậu Nương nương.” Một giọng nói trong trẻo cắt ngang bầu yên tĩnh. Người vừa bước vào, dù là khách mời của Patrizia nhưng có vẻ như đối với những người khác, cô ả là khách không mời mà tới.
“Chào mừng, Nam tước Phu nhân. Ngươi tới muộn,” Patrizia chào đón ả với nụ cười rạng rỡ. Rồi nàng nói thêm, “Hẳn là ngươi mất nhiều thời gian váy xống lắm. Thật là một bộ đồ lộng lẫy.”
“Cảm ơn người.”
Cả người nói lẫn người nghe chẳng ai coi đó là lời khen cả, nhưng hai người vẫn trao đổi qua lại những lời như vậy. Patrizia ra hiệu cho ả ngồi xuống.
“Ngồi đi. Các phu nhân sắp tới rồi.”
“Cảm ơn vì lời mời của người, Hoàng hậu. Mọi người ở đây ai cũng cao quý hơn ta hết nên ta cũng tự hỏi liệu có nên tới không, ta vui lắm khi được người mời tới.”
“Không có gì.” Patrizia nhẹ nhàng nói.
Hầu tước Phu nhân Grochester lo lắng nhìn Patrizia. Con gái bà không hề cư xử như thế này những lần trước, cảm giác như có ai đó đã thế chỗ nàng vậy. Nhưng Hầu tước Phu nhân Grochester cũng chẳng nói gì.
Công nương Arjeldo nói tiếp. “Hoàng hậu tối nay cũng thực xinh đẹp. Ta nghe đồn người không hay mặc váy đỏ, nhưng dịp này lại đặc biệt mặc.”
Patrizia gật đầu. “À, ngươi nhận ra nhanh đấy, Công nương. Như ngươi nói đó, hôm nay tâm trạng ta khá tốt.”
“Ồ, có lí do đặc biệt nào không vậy? Ta không nghĩ là người chỉ vui vì buổi yến tiệc này đâu.”
“Đúng thế. Không chỉ vì tối nay.” Patrizia mỉm cười, nàng nghịch cốc nước trước mặt. “Ta vừa nhận được một món quà. Món quà khiến ta vô cùng vui vẻ.”
“Một món quà sao?” Hầu tước Phu nhân Grochester tò mò hỏi. “Quà gì có thể khiến người vui như vậy?”
“Một món rất tuyệt vời. Có lẽ là món quà tuyệt nhất kể từ khi ta vào cung.”
“Là váy sao, Hoàng hậu?” Công nương Vasi hỏi, nhưng Patrizia lắc đầu.
“Không. Không phải váy.”
“Vậy, nó là gì thế?”
“Là một món quà khiến tâm hồn và trí lực ta đều cảm thấy mạnh mẽ hơn hẳn. Vậy nên nó khiến ta rất vui.”
“Bí ẩn thật đấy, Hoàng hậu. Người có thể cho chúng thần xem nó không?”
“Tất nhiên rồi, Công nương Witherford. Nhưng ta e là không phải bây giờ. Ta sẽ cho các người xem nó sau. Có được không?”
Công nương Witherford gật đầu, Patrizia mỉm cười. Rosemond, nãy giờ vẫn im lặng liền xen vào.
“Ta cũng muốn tặng người một món quà. Vậy có được không, Hoàng hậu?” Rosemond hỏi.
Patrizia hướng cái nhìn về phía cô ả. Lần này thì tình nhân này lại tính làm gì nàng đây? Trong nàng dâng lên một niềm lo lắng xen lẫn thích thú. “Có lí do đặc biệt nào không, Nam tước Phu nhân?”
“Có lý do đấy,” Rosemond nở nụ cười trong sáng đáp. “Ta nghe được là người đã giúp ta có được danh vị này mà, Hoàng hậu. Nếu không nhờ có người thì sao ta được ngồi ở đây. Làm sao mà một kẻ nghèo khó như ta có thể gặp mặt Hoàng đế? Vậy nên, kể từ khi chuyển tới Cung điện Bain sống, ta vẫn chưa bao giờ quên ơn người.”
Những từ ngữ Rosemond thốt ra chẳng có gì sai cả, nhưng trong tâm Patrizia vẫn cứ bị chúng làm phiền mãi. Tuy vậy nhưng nàng vẫn bình thản nở nụ cười, không hề tỏ vẻ nghi hoặc gì.
“Cảm ơn ngươi, Phu nhân. Cũng chẳng phải vấn đề khó khăn gì. Dù sao ngươi cũng đã chăm sóc Đức vua suốt một năm nên ta nghĩ mình cũng nên trả đáp gì đó.”
“Ta vui là người nhận ra ta đã vất vả thể nào, Hoàng hậu. Ta hy vọng chúng ta có thể giữ mối hoan hảo này.”
“Mối quan hệ sẽ ổn thôi nếu cả hai bên đều thân thiện. Chỉ cần một kẻ dám đâm sau lưng thì mọi chuyện kết thúc thôi, Phu nhân.”
“Ta cũng nghĩ như người, Hoàng hậu. Người quả là anh minh như lời đồn.”
“Cảm ơn ngươi.” Patrizia trông chẳng có vẻ gì là biết ơn cả, cả Rosemond lẫn Patrizia đều chẳng nói thực lòng chút nào. Bầu không khí trở nên căng thẳng sau màn đối đáp khi nãy, những quý bà khác, kể cả Hầu tước Phu nhân Grochester đều hoang mang vô cùng.
May thay, tâm trọng căng thẳng đó bị phá vỡ ngay bởi sự xuất hiện của Mirya. “Hoàng hậu, các phu nhân tới rồi. Thần đưa họ vào nhé?”
“Tất nhiên. Cho họ vào đi, Mirya.”
Căn phòng sớm trở nên sống động hơn khi các vị khách vui vẻ bước vào phòng. Độ tuổi họ đều có từ già tới trẻ, và thật bất ngờ khi thậm chí một người phụ nữ già tới mức này vẫn có thể đi tàu tới đây. Patrizia chào mừng họ thật trôi chảy bằng tiếng nước họ.
“Chào mừng mọi người. Ta đã mong chờ chuyến thăm của mọi người.” Ở tiền kiếp, trong khi Petronilla thì tổ chức những buổi tiệc trà thì Patrizia lại ở nhà và học tiếng Đế chế Christa, đế chế đã luôn là đồng minh với Đế chế Mavinous. Nàng không biết liệu lúc nào thì nàng mới có cơ hội sử dụng nó, nhưng khó mà tin được là nàng lại có thể dùng nó vào lúc này. Một trong những vị khách, có vẻ như là người đi đầu, rất ấn tượng với khả năng ngôn ngử của Patrizia.
“Cảm ơn lòng hiếu khách của người, Ánh nguyệt của Đế chế Mavinous. Thật hân hạnh khi được gặp tân hoàng hậu. Ta là Công nương Verika từ Đế chế Christa.”
“Hân hạnh được gặp người. Mọi người, ngồi đi nào.”
“Vâng, thưa Hoàng hậu.” Các quý cô đều ngồi xuống những ghế trống còn lại. Phụ nữ ở Christa đều sở hữu mái tóc và da tối màu, khác hoàn toàn với Đế chế Mavinous. Patrizia hơi cảm thấy lạ nhưng cũng chẳng tỏ ra ngoài mặt, như vậy sẽ là thất lễ.
“Mọi người hẳn đi đường xa đã mệt, nên hãy ăn thỏa thích nhé. Đầu bếp cung điện của chúng ta tốt lắm.”
“Ta cũng háo hức lắm. Ta nghe đồn là đồ ăn ở Đế chế Mavinous đều ngon tuyệt.”
“Cảm ơn người, Công nương. Ta mong là mọi người đều thỏa mãn.” Patrizia ra hiệu cho Mirya, một lát sau, vô số người hầu gái bước vào, mang theo cả tá đĩa thức ăn. Hương thơm của thịt lan tỏa trong không khí, những màu sắc tươi sáng của rau củ thì thật vui mắt. Có tiếng ai đó nuốt nước bọt, có lẽ do sẽ là bất lịch sự nếu chảy nước miếng lúc này.
Rosemond nhìn Patrizia, cười thầm. Những đĩa thịt bít tết được hầu gái bưng lên đáng lẽ phải là thịt bò, nhưng nàng đã tráo chúng thành thịt lợn. Tất nhiên là, một đầu bếp chuyên nghiệp có thể nhận ra sự khác biệt giữa chúng, nhưng không dễ dàng tới vậy. Ngay trước khi đầu bếp nấu ăn, nàng đã tráo thịt bò thành thịt lợn với màu cũng như hình dáng giống hệt ban đầu.
“Ôi, thịt bít tết trông ngon quá,” Rosemond ngây thơ nói. “Thịt này hẳn phải tốt lắm.”
“Đúng thế đấy, Nam tước Phu nhân. Ta đã đặc biệt yêu cầu bếp trưởng chuẩn bị loại thịt xịn nhất. Nên hãy ăn thỏa thích đi nhé.”
“Vâng, Hoàng hậu.”
Rosemond ném cho Patrizia cái nhìn nhăn nhở rồi bắt đầu cắt thịt một cách vui vẻ. Nàng cố tình cắt thịt chậm hơn để có thể quan sát mọi người ăn. Một quý cô Christa ngồi gần nàng đã ăn một miếng thịt khá lớn với vẻ mặt mong chờ vô cùng. Chỉ vì thịt lợn không được phép ăn ở Đế chế Christa thì không có nghĩa là họ không biết vị thịt lợn như thế nào.
Rosemond cho miếng thịt vào miệng, tưởng tượng tới vẻ hỗn loạn sắp tới. Thế nhưng…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận