“Ah!”
Patrizia chợt hét lên rồi choàng tỉnh dậy.
Trước mắt nàng bây giờ là chiếc bàn gỗ gụ nâu cùng những trang sách trắng. Và nàng vẫn đang ngồi trên ghế. Nàng ngồi đó, ngây như phỗng, cố gắng chớp chớp mắt nhớ lại xem chuyện gì đang xảy ra.
“Mình…chắc chắn là…”
Đã chết. Nàng chắc chắn là đã chết.
“Mình đã chết rồi.”
Nàng vẫn còn nhớ như in sự lạnh lẽo khi lưỡi dao ấy cắt xuyên qua chiếc cổ trắng ngần của nàng. Đó là kí ức đen tối và kinh khủng nhất, nàng vô thức rùng mình một cái. Nhưng còn bất ngờ hơn nữa thì nàng bắt đầu cảm nhận được nỗi sợ – thứ cảm xúc chỉ dành cho người sống.
“…Nhưng tại sao?” nàng tự hỏi với vẻ không thể tin được.
Giọng nói của nàng vang lên, nàng có thể nghe thấy nó. Người chết đâu có thể nghe được cơ chứ. Vậy thì tại sao nàng vẫn còn sống? Nàng chầm chậm lật một trang sách, con số in ở cuối trang đã tăng lên.
Tuy nhiên, nàng không thể nào tin vào cách thử này được, nàng đành thử cách khác đáng tin cậy hơn. nàng nâng tay lên và tự tát vào mặt mình.
Jiag!
Một cơn đau lướt qua trên má nàng.
“Đau quá…” Patrizia lẩm bẩm, lấy tay xoa xoa má mình.
Nàng vẫn còn sống, chắc chắn vậy. Nhưng…bằng cách nào? Nàng nhìn xuống, lấy tay tự kiểm tra cơ thể, đúng lúc đó có tiếng người nào đó đập cửa xông vào.
“Patrizia!”
Giọng nói đó…
“Nil…”
“Rizi, em lại đọc sách đấy à!”
Petronilla bước lại gần cô em gái song sinh của mình, còn đôi mắt Patrizia mở lớn như thể vừa thấy ma.
“Nil, chị thật sự là….Nilla, chị có sao không?” nàng nói với vẻ mặt không thể tin được.
“Riza?” Petronillia hơi nghiêng đầu, tự hỏi sao em gái cô hôm nay cư xử kì lạ như vậy. “Có chuyện gì sao?”
Patrizia không trả lời mà chỉ lao tới ôm chầm lấy chị. Ôi trời ơi. Chị ấy thật sự đang ở trước mắt nàng. Nilla, người chị yêu quý của nàng, vẫn còn sống.
“Chúa ơi, ôi Chúa…” nàng thì thầm.
“Rizi? Chuyện quái gì xảy ra với em vậy?” Petronilla vẫn còn bối rồi trước thái độ kì lạ của Patrizia, cuối cùng, Patrizia cũng đẩy chị ra trong niềm vui sướng.
Patrizia giờ tin chắc là—nàng vẫn còn sống, cả chị nàng cũng vậy. Nhưng nếu vậy thì, giờ nàng phải làm gì…? Và câu trả lời tới với nàng ngay lập tức.
“Em không có hy vọng đâu, Rizi. Em sẽ không thể nào trở thành nữ hoàng được!” Petronilla bĩu môi.
Patrizia cảm thấy như có kẻ nào vừa đánh vào đầu mình. “N-Nữ hoàng?” nàng hỏi lại.
“Đúng thế, Nữ hoàng. Chúng ta phải báo lại xem ai sẽ làm ứng viên ngày mai.”
“Không thể nào…”
“Không phải là không thể nào đâu. Hôm qua em vừa nói chuyện đó với chị xong.” Petronilla vừa bĩu môi, rồi chị lại cười rạng rỡ. “Vậy nên Rizi, chị đã nghĩ là…”
“….”
“Hãy quyết định xem ai trong hai chúng ta sẽ là nữ hoàng, bằng việc bốc thăm đi! Em nghĩ sao?”
Mặc cho câu hỏi của Petronilla, Patrizia chỉ im lặng. Một khoảng lặng, và khi Petronilla tính nói tiếp, Patrizia lại cất lời.
“Chị.”
“Sao vậy, Rizi?”
“Lúc này…chị và em…” môi Patrizia hơi run, nhưng cuối cùng nàng cũng nói được hết câu. “Chúng ta đang 19 tuổi phải không?”
“Đúng. Sao người thông minh như em lại quên tuổi của mình được nhỉ?” Petronilla trách cô một cách ân cần. “Chúng ta vừa tổ chức sinh nhật nữa kia. Có chuyện gì với em vậy? Là do em đọc sách nhiều quá hay sao?” Cô vừa trêu vừa cười, nhưng Patrizia không để tâm tới việc đó. Khi họ được 19 tuổi, tức là chị gái nàng sẽ được chọn làm ứng cử viên ngôi hoàng hậu. Có nghĩa là….
“Mình trở về quá khứ năm 19 tuổi….” Patrizia lẩm bẩm.
“Sao cơ?” Petronilla hỏi, nhưng Patrizia tiếp tục tự nói với bản thân.
“Lặp lại…quay ngược thời gian sao? Sao chuyện này có thể…”
“Rizi, tỉnh dậy đi!” Petronilla thình lình nói. “Em đang cư xử rất kì quặc đấy. Em có sao không vậy?”
“Ah…”
Chỉ khi đó, Patrizia mới chấp nhận sự thật rằng, nàng đã trở về quá khứ khi cô 19 tuổi—cũng là ngày tuyển chọn nữ hoàng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận