Tô Lạc Vân cũng không để ý đến lời nói nhụt chí của phụ thân, chỉ hỏi phụ thân quá trình đầu cơ trục lợi cống phẩm, suy nghĩ một chút: "Theo lý mà nói, cho dù số cống phẩm tồn kho trong Dác Dịch Viện có quá thời hạn, cũng không thể đem bán, mà phải trực tiếp tiêu hủy. . ."
Nàng suy nghĩ một hồi rồi nói một cách chắc chắn: "Con từng nghe Lục Linh Tú nói rằng, vào thời của tổ phụ nàng, khi đó có năm gặp phải nạn đói thiên tai, Dác Dịch Viện phái người đi tổ cung nội thỉnh chỉ, sau đó bảo tổ phụ của nàng nghĩ cách, đem bán số gấm vóc cống phẩm vốn nên tiêu hủy đi, sau đó trực tiếp chuyển tiền cho Hộ bộ, xem như thiên tử yêu thương chúng sinh, phát kho làm thiện. Hiện tại Sơn Tây đang bị nạn đói tàn phá, bắc địa cũng đang xảy ra chiến tranh liên miên, phụ thân không ngại phun bạc ra, rồi thuyết phục viện sử đến gặp bệ hạ thỉnh chỉ, chỉ cần bệ hạ ban chỉ, số cống phẩm có thể xem như phụng chỉ đem bán. Đến lúc đó, cha cầm bạc nộp cho Hộ bộ, chuyện này cũng coi như giải quyết xong."
Tô Hồng Mông nghe vậy gần như bật cười, trừng mắt thấp giọng nói: "Ta mới cầm được bao nhiêu bạc cơ chứ? Phần lớn đều bị viện sử và thủ kho khác ăn chia với nhau, thậm chí nội thị giám công công còn được chia một phần. Ta bằng lòng nhả miếng thịt trong miệng, nhưng bọn họ có bằng lòng không?"
Nói xong, Tô Hồng Mông đi qua đi lại mấy vòng, vỗ tay nói: "Chẳng lẽ con muốn ta chạy đến phủ trạch của chư vị cấp trên, nói phu nhân và nữ nhi của ta điên rồi, trong trạch viện đánh nhau rồi chọc thủng chuyện của Dác Dịch Viện? Bây giờ ta còn không dám tiết lộ chuyện bị phu nhân nắm được điểm yếu cho bọn họ biết, chỉ sợ họ mà biết thì ngay cả ta cũng bị trừ khử! Nữ nhi ơi, con quá ngây thơ rồi!"
Giọng điệu của Lạc Vân vẫn như cũ: “Con không có nói muốn các đại nhân nhả số tiền đó ra, ý của con là phụ thân hãy nhả số tiền này để lấp tất cả các lỗ thủng đó lại."
Tô Hồng Mông nghe vậy không khỏi nhảy dựng lên, đè giọng hét lên: "Con điên rồi ư! Con có biết một khoản trong đó là bao nhiêu bạc không? Một mình ta lấp đầy khoản hụt đó? Vậy chẳng phải là muốn táng gia bại sản sao?"
Tô Lạc Vân không hề lay chuyển, lạnh lùng nói: "Thủ Vị trai kinh doanh nhiều năm nay, cũng không bao giờ kiếm được nhiều tiền đến thế. Trước mắt phụ thân vi phạm quốc pháp, nếu có thể tránh được tù tội, phạt chút bạc cũng là chuyện nên làm không phải sao? So với việc lo lắng bất an bị người ta nắm thóp, không bằng dùng tiền để tránh tai họa, tránh phiền phức về sau”.
Muốn Tô Hồng Mông lấy tiền ra, cũng giống như lấy mạng của ông ta vậy. Mặc dù ông ta biết nữ nhi nói rất có lý, đây cũng là cách để chuộc lại lỗi lầm.
Nhưng muốn ông ta nhả tiền ra chả khác nào lấy máu của ông ta, thật sự là còn đau hơn cả cái chết.
Tô Lạc Vân biết rõ tính tình của phụ thân, cũng biết nếu không phải chạm đến chỗ đau, rất khó để ông ta đứng ra quyết định.
Nghĩ đến chuyện quản sự Tô trạch tiết lộ với mình, Lạc Vân cười lạnh một tiếng, lại hỏi: "Lần này Đinh thị bảo cha tới đây, chỉ đơn giản nhắc nhở con chuyện này thôi sao? Chẳng lẽ không nói gì khác?"
Tô Hồng Mông bị nữ nhi hỏi như vậy, có chút quanh co, ngập ngừng nói: "Ai, Đinh thị chịu phải thiệt thòi ở chỗ con nên không cam lòng, nói với ta muốn gả con cho đại nhi tử của Đinh gia cữu cữu. . ."
Nói xong lời này, ông ta trông thấy nữ nhi lại bưng chén trà lên, nên vội vàng lùi ra sau, sợ nữ nhi lại ném chén trà tới.
Nhưng Lạc Vân không hất nước trà, chỉ nâng chén lên uống ừng ực một hơi cạn sạch, rồi chậm rãi nói: "Bây giờ việc buôn bán của Sấu Hương Trai đang hưng thịnh, nếu Đinh gia cưới con, thật đúng là cưới được chậu châu báu. Chỉ là bụng của con người càng ăn càng tham, cũng không biết liệu một mình kế biểu muội như con có đủ làm vừa lòng huynh đệ Đinh gia không, hôn sự của Thái Tiên vẫn chưa định, vậy thì dứt khoát gả cho nhị biểu ca nàng là được. Tuổi tác của cha cũng đã cao, đoán chừng không thể sống lâu hơn Đinh thị. Đợi ngày cha nhắm mắt xuôi tay, chỉ sợ cửa hàng Tô gia chúng ta đã đổi thành họ Đinh. . . Cũng không biết lúc đó Đinh gia cữu cữu có thương tình ba người con trai nhà họ Tô không, chừa cho bọn họ chút canh thừa cơm cặn?"
Lạc Vân nói chậm rãi, đáng tiếc trước mắt Tô đại gia đã xuất hiện cỗ quan tài trước linh đường, ba người con trai của ông ta bị hai huynh đệ khốn nạn nhà họ Đinh đuổi ra khỏi nhà.
Theo sự hiểu biết của ông ta về độ khốn nạn của người nhà họ Đinh, thì những lời Lạc Vân nói cũng không phải không có cơ sở!
Đinh thị vẫn luôn lén lút tiếp tế cho nhà mẹ đẻ, còn tưởng ông ta không biết, ban đầu cũng chỉ là gây chút rắc rối nhỏ, bây giờ nắm được yếu điểm của ông ta, thì cứ như sư tử hà đông!
Nếu có thể thoát khỏi sự khống chế của Đinh thị, thì cho dù có bỏ ra núi vàng cũng đáng!
Ít nhất, sẽ không lôi Thái Tiên và Cẩm Quan Cẩm Thành vào chuyện này, bằng không với đức hạnh của Đinh gia cữu cữu, cả nhà ông ta chắc chắn sẽ bị tên họ Đinh kia thâu tóm!
Ngay cả khi Tô Hồng Mông không có chức vị, thì với gia sản giàu có của ông cũng có thể bù đắp các khoản này, tiền thì sau này có thể kiếm lại được, nhưng một khi để sự việc này bại lộ, không riêng gì phu thê ly tán, mà tất cả gia sản ông ta sở hữu cũng sẽ bị sung công.
Thực ra, trong lòng Tô Hồng Mông cũng đã nghĩ đến những điều này, chỉ là không có suy tính tỉ mỉ và cặn kẽ như nữ nhi của mình.
Bây giờ, nghe nữ nhi khuyên như vậy, cuối cùng ông ta cũng hạ quyết tâm.
Nữ nhi nói đúng, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, nếu cứ bị Đinh thị áp chế, không bằng tháo bỏ thanh kiếm ba tấc đang cắm trên đỉnh đầu, sau đó thoát khỏi bàn tay của người phụ nữ độc ác kia.
Thế nhưng biện pháp của nữ nhi có hơi khó xử, chuyện xin chỉ thị bệ hạ nên làm như thế nào?
Tô Lạc Vân trong lòng cũng đã suy tính sẵn: "Mỗi tháng, trong cung đều phái người đến đối chiếu sổ sách với cha đúng không? Cha quen biết rộng, chi thêm chút bạc, nói muốn lập công cầu quan, nhưng không được viện sử trọng dụng, nên muốn tìm đường khác. Chỉ cần có thể mua được cái miệng của hắn. Quay đầu, cha lại nói với viện sử đại nhân, phía trên không biết làm sao hình như biết được tin tức, qua ít ngày không chừng sẽ tới kiểm tra sổ sách. Viện sử đại nhân nhất định hoảng hốt, cha lại tỏ ý rằng tình nguyện chia sẻ nỗi lo với viện sử đại nhân, bù vào số khoản hụt đó. Cứ như vậy, viện sử chủ động xin ý chỉ, cha chi tiền, viện sứ đại nhân ra mặt, tất cả đều vui vẻ, cũng coi như gỡ được quả bom."
Tô Hồng Mông nghe, cảm thấy đây là một ý tưởng hay, nhưng nếu muốn làm được điều này, ông ta sẽ phải bỏ rất nhiều tiền.
Nghĩ đến việc lấy ra nhiều tiền như vậy. . . Tô Hồng Mông lại cảm thấy trái tim đau nhói, lúc ra khỏi ngõ Điềm Thủy, lưng eo còng xuống, bước chân cũng nặng nề rất nhiều.
Sau khi phụ thân đi về, Tô Lạc Vân không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Việc lén bán cống phẩm, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng không phải là không có cách giải quyết, chỉ là số bạc chi ra không thể keo kiệt.
Chỉ cần Tô Hồng Mông nghĩ thông suốt, chịu ra tiền để bù vào sổ sách, thì loại chuyện giúp bệ hạ lấy danh tiếng này, viện sử cũng vui vẻ hoàn thành.
Nếu phụ thân giải quyết được những rắc rối của vụ việc này, chắc chắn ông ấy sẽ chảy rất nhiều máu. Theo tính cách của ông, sẽ không dễ gì tha cho Đinh Bội, không đơn giản đưa bà ta về quê thôi đâu.
Đến lúc đó, kế mẫu của nàng chỉ còn một con đường chết, ngày tốt tươi đẹp của bà ta cũng kết thúc.
Nhưng nàng lại hiểu rất rõ đại gia Tô gia, sợ phụ thân mổ bụng giấu châu, xem tiền bạc còn quan trọng hơn tính mạng.
Trong vài ngày tới, nàng phải đốc thúc phụ thân, để ông ấy không thay đổi ý định.
Nghĩ đến đây, nàng cũng có chút lo lắng, liền đứng dậy đi dạo trên con đường mới lát đá cuội trong sân.
Vừa ra khỏi cửa thư phòng, nàng chợt ngửi thấy mùi gỗ long não thoang thoảng.
Lạc Vân nghi ngờ có người đứng ở cửa nên hỏi.
Lúc này Hương Thảo vừa tiễn Tô đại gia về, thấy đại cô nương đang nói chuyện với không khí, liền nói: "Đại cô nương, trong viện không có người khác, cô nương đang nói chuyện với ai thế?"
Tô Lạc Vân ngẩn người, chợt nghĩ đến hai ngày trước thế tử phủ vừa phái người đưa cho Quy Nhạn chút hương, có lẽ đệ đệ đốt hương, nên bay ra tới cửa.
Nhưng bây giờ nàng không thể quan tâm được những chuyện này, chỉ có thể hi vọng cha nàng sớm giải quyết xong vụ kiện.
Khi vụ kiện kết thúc, nàng vẫn phải thuyết phục cha mình đừng quá ám ảnh về vị trí quan chức, tránh xa bọn tham quan Dác Dịch Viện càng sớm càng tốt. Nếu không, theo cách làm của ông ấy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn, liên lụy nàng và đệ đệ.
Tô Hồng Mông khởi đầu rất thuận lợi, thực sự tích cực lo liệu vấn đề này, nhưng qua vài ngày, ông lại không có động tĩnh gì, Tô Lạc Vân phải đến Thủ Vị Trai tìm Tô Hồng Mông, ông ấy lại tìm cớ nói không muốn gặp.
Sau đó Tô Lạc Vân đứng chờ ở cửa Dác Dịch Viện, mới chặn được Tô Hồng Mông.
Thấy không thể tống khứ được nữ nhi, Tô Hồng Mông chỉ có thể đưa nàng đến một quán trà gần đó, tìm một gian phòng vắng vẻ để nói chuyện.
"Đinh thị cái bà già đó nói lúc ấy chỉ là do tức giận quá thôi, quay đầu lại thì khóc lóc với ta, nói là do sợ ta bỏ bà ấy nên mới làm ra việc này. Nếu có thể an ổn sinh sống ai lại muốn nhúng tay vào máu tanh, chẳng lẽ bà ta muốn ta cửa nát nhà tan, sau đó một nhà lớn nhỏ ra đường xin ăn sao? Bà ta nói, chỉ cần con hiểu được mặt tốt mặt xấu trong chuyện này, không lấy tiện tịch của bà ta rêu rao nói cho mọi người, để Cẩm Quan Cẩm Thành an tâm đi thi, bà ta có thể bỏ qua hết chuyện cũ, không lấy chuyện này ra uy hiếp ta. . . Còn biện pháp mà con nói, thì sao gọi là biện pháp được? Chỉ là một cách táng gia bại sản khác mà thôi!"
Tô Hồng Mông nói câu này, vẻ mặt của ông ta rất thoải mái, không có thấp thỏm lo âu như hôm ông ta đến gặp nữ nhi, tỏ vẻ "việc này dừng ở đây" là được rồi.
Thì ra hôm đó ông ta đi về, đến phòng thu chi lấy sổ tài khoản ra cộng gộp lại xem có bao nhiêu, tiền trong sổ sách không đủ thì phải bán đất bán cửa hàng để lấy tiền chiết khấu.
Ông ta giày vò tới lui như vậy, Đinh thị đương nhiên nghe được tin tức, hỏi ông ta còn muốn bày trò gì, Tô Hồng Mông cứng rắn nói ra, nói mình muốn bán gia sản để lấp lỗ thủng, bù đắp vào các khoản mà ông ta đã đầu cơ trục lợi.
Đinh thị nghe xong, chạy tới giật lại sổ sách khế đất: "Nha đầu kia điên rồi, ông cũng điên theo nó sao? Sao lại nghe theo cái ý tưởng ngu ngốc của nó?"
Khí thế áp chế người của Đinh Bội cũng xẹp xuống hơn phân nửa, ôm lấy khuôn mặt bị bỏng, lê hoa đái vũ, khóc hỏi Tô Hồng Mông, bộ ông thật sự coi bà là người độc ác, muốn làm cho cả Tô gia không được yên ổn sao?
Chỉ cần Tô Hồng Mông đối xử chân thành với bà ta, bà ta sẽ một lòng giúp đỡ Tô Hồng Mông gầy dựng sự nghiệp, làm sao có thể làm những việc hại người mà không lợi cho mình?
Nước đi của Tô Lạc Vân quá ngu xuẩn, chẳng lẽ chỉ vì không muốn bị uy hiếp mà bằng lòng làm tiêu tán hết phân nửa gia sản Tô gia?
Đinh Bội thể hiện sự yếu đuối như thế này, Tô Hồng Mông cũng cảm thấy bà nói có lý.
Chẳng lẽ vì "đề phòng" mà phải bỏ ra số tiền lớn đến như vậy?
Vả lại, khoản tiền tham ô từ việc trộm bán cống phẩm, cũng không phải chỉ một mình ông ta hưởng, dựa vào đâu mà ông ta phải ra tiền đắp vào, rồi để cấp trên ra mặt lấy lòng?
Tuy trong lòng ông ta có hơi do dự, nhưng lại cầm chiếc bàn tính đập ầm ầm, dọa đến Đinh thị cho là muốn bán đất để bù tiền thật, vội vàng xin lỗi thuyết phục lão gia suy nghĩ lại.
Ban đầu bà ta chỉ muốn hù dọa cho Tô Hồng Mông sợ, nên mới làm ầm ĩ một trận, cũng không phải thật sự muốn cá chết lưới rách. Nếu Tô Hồng Mông thật sự bán đất để bù vào khoản nợ công, con cái của bà chẳng phải là thiếu đi hơn phân nửa gia nghiệp.
Thế là Đinh Bội lại lấy lại vẻ dịu dàng thường ngày, gọi Đinh gia ca ca đến xin lỗi, cuối cùng Tô Hồng Mông đỡ tức một chút, coi như đã chấp nhận.
Đinh Bội cảm thấy mình đã nắm được quả bom trong tay Tô Hồng Mông, cũng đủ để uy hiếp Tô Lạc Vân, như vậy mọi người xem như nước sông không phạm nước giếng, không ai đụng chạm đến ai.
Bây giờ Tô Lạc Vân đã hiểu Tô Hồng Mông lại muốn tiếp tục nhúng chàm, muốn tiếp tục tham ô như trước kia.
Ông nói nghe sao mà thuận lợi quá, chuyện này có khả năng sao? Nhìn thái độ này của phụ thân, căn bản là không muốn từ chức.
Năm nay ông lén bán cống phẩm của triều đình, chẳng lẽ sang năm có thể rửa tay gác kiếm? Mỗi năm cứ như thế sẽ tập mãi thành thói quen, một khi sự việc bại lộ, chẳng phải là càng không ai được thoát tội?
Lạc Vân còn muốn khuyên nhủ phụ thân, thế nhưng Tô Hồng Mông lại không muốn nghe: "Được rồi, ta không quản được con, từ trước đến nay con đều tự có chính kiến, có thể tự mình làm chủ, nhưng đừng nghĩ có thể quản tất cả chuyện trong nhà. Về sau con có sống cuộc sống của con, không ai trêu chọc con nữa, con lo mà sống cho tốt, đừng quấy rầy cuộc sống bình yên của nhà họ Tô!"
Nghe Đinh thị nói rằng dường như Tô Lạc Vân là người chỉ đạo Hồ Tuyết Tùng thu thập chuyện xấu của bà, Tô Hồng Mông cũng khó chịu với nữ nhi.
Nói cho cùng, cũng đều do Tô Lạc Vân rảnh quá, trêu chọc kế mẫu trước, lúc này mới huyên náo cả nhà gà bay chó chạy. Hôm đó chắc là ông ta cũng bị chuốc thuốc mê rồi, mới bị con nha đầu này nói mấy câu hù dọa, rồi cũng điên theo muốn bán gia sản bù đắp vào lỗ thủng.
Bây giờ xem như ông đã hòa giải được, ngăn chặn hai bên phân tranh, mọi người chẳng phải có thể sống cuộc sống yên bình rồi sao?
Tô Lạc Vân còn muốn nói tiếp, nhưng Tô Hồng Mông không kiên nhẫn dứt khoát đuổi nàng ra ngoài.
Khi nàng ra khỏi quán trà, ánh nắng trưa gay gắt chiếu vào người mà lòng nàng lạnh buốt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận