Nói tóm lại, mặc dù Đinh Bội tự biết xuất thân mình không tốt, liên luỵ đại gia bị mất mặt, cũng xin đại gia cố chịu đựng, cùng bà an ổn sống hết tuổi già.
Bằng không, bà thà rằng hủy hoại toàn bộ Tô gia mà không màng đến nhi nữ, cũng không muốn ông ta được sống tốt!
Từ trước đến nay đại gia Tô gia đã quen ăn sung mặc sướng, không biết có thể ăn quen cơm tù được không?
Tô Hồng Mông phát hiện, ông ta đã quá xem nhẹ người bên gối ngày thường vẫn ngoan ngoãn nghe lời này.
Bây giờ ông ta mới biết được con người thật của bà ta—— Đinh Bội nhìn thì có vẻ yếu đuối, nhưng trong mắt tràn đầy ngọn lửa liều mạng, dù có chết cũng phải kéo ông ta theo cùng.
Bàn tay bà ta đang rất dùng sức nắm lấy cổ áo của hắn, cảm giác này lại có chút quen thuộc... Giống như năm đó khi bà ta chạy thoát khỏi mấy gã nam nhân to lớn ở trong ngõ Hồng Vân, đau khổ kéo lấy cánh tay ông ta, khẩn cầu ông ta giúp đỡ.
Nữ nhân này, là một con chó điên được bọc trong da cừu mềm! Khi bà ta bị đẩy vào tình cảnh tuyệt vọng nhất, sẽ cố gắng hết sức nắm lấy cọng rơm cứu mạng, cho dù phải cùng nhau rơi vào lốc xoáy, bà ta cũng bất chấp!
Sau khi nhận ra điều này, cột sống của đại lão gia Tô gia cứ như bị đánh gãy, bị Đinh Bội đè vào góc tường không thể động đậy.
Ngày đó, người nhà Đinh gia đã giành được chiến thắng, đại cữu tử vô lại cắt thịt ngựa, dương dương tự đắc dẫn người quay về.
Mà món chính trong bữa tối của nhà họ Tô, là một mâm lớn ruột ngựa kho tàu.
Đinh Bội vui vẻ tươi cười, trong khi ba đứa con im lặng nhìn nhau không dám lên tiếng, thì bà ta ân cần xới cơm gắp đồ ăn cho phu quân, dáng vẻ vẫn hiền lành như thường ngày.
Sau một trận vừa đấm vừa xoa, triệt để khống chế được đại gia Tô gia, Đinh Bội biết mình cần phải thu phục một người nữa —— đó chính là Tô Lạc Vân - kế nữ của bà ta.
Vì sao Lục gia đã giữ kín như bưng chuyện này rồi, mà tin đồn về xuất thân của bà ta lại lan truyền đi khắp nơi, thậm chí cả những lão gia trong tộc Tô gia cũng xem được bản tiện tịch của bà ta?
Chuyện này nếu nói không phải do tiểu tiện nhân Tô Lạc Vân sau lưng giở trò, đánh chết bà ta cũng không tin!
Bây giờ cửa hàng của Tô Lạc Vân còn buôn bán tốt hơn cả cửa tiệm cũ, khiến Thủ Vị trai bị mất mối làm ăn. Đinh Bội cũng nhịn Tô Lạc Vân này lâu lắm rồi.
Hiện tại, bà ta đã khống chế được Tô Hồng Mông, khiến ông ta ngoan ngoãn không dám ho he, nên muốn tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, đi giáo huấn kế nữ không biết lễ phép kia!
Lần này Đinh Bội dẫn theo ca ca lưu manh của bà ta và hai chất nhi cùng với đám hồ bằng cẩu hữu của chúng đến ngõ Điềm Thủy, hung hăng đập cửa nhà Tô Lạc Vân.
Mọi chuyện đã vỡ lỡ rồi, bà ta cũng không cần phải giả bộ thành kế mẫu hiền lành đối đãi con chồng nữa, không trừng trị tiểu tiện nhân này cho biết mặt thì nó sẽ không biết ai mới là người nắm quyền nhà họ Tô!
Lúc đầu, bà ta dự định đánh chửi một trận cho đã cơn tức, rồi trói Tô Lạc Vân lên thuyền, ném nó về tổ trạch ở quê nhà!
Nhưng đại ca của Đinh Bội lại can ngăn, nói cho muội muội biết tâm tư của hắn ta.
Lần trước hắn ta nhờ muội muội Đinh Bội mua đất với giá rẻ, nhưng bị Tô Lạc Vân chế nhạo trở về.
Cho tới bây giờ, tên vô lại này vẫn còn nhắm đến ruộng đất trong tay Tô Lạc Vân, còn có cửa hàng đang mua may bán đắt của nàng.
Nếu ném một cô nương xinh đẹp này về nông thôn thì không phải quá phung phí của trời rồi sao. Hắn không ngại nàng mù, một chốc nữa sẽ vào đó làm ầm ĩ một trận, rồi bảo đại nhi tử tìm cơ hội kéo nàng vào trong phòng, kéo rách xiêm y, cởi lấy áo yếm của nàng ra cho mọi người vây xem, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện đoạt được cả người lẫn của?
Đến lúc đó, vì bảo vệ thanh danh trong sạch, Tô Lạc Vân chỉ có thể gả vào Đinh gia, hắn ta không ngại nha đầu bướng bỉnh này tìm đến cái chết, chỉ cần của hồi môn là ruộng đất và cửa hàng của nàng rơi vào tay Đinh gia, cho dù nàng có tìm dây thắt cổ tự vẫn, hắn ta cũng không quan tâm.
Sau khi hắn ta nói ra suy tính của mình, Đinh Bội liếc nhìn huynh trưởng một chút, cảm thấy vẫn là thủ đoạn của huynh trưởng đủ ác, bà ta còn không nghĩ ra kế sách này.
Tô đại gia đã bị bà ta tóm gọn trong tay, họ hàng nhà họ Hồ thì ở nơi xa cuối chân trời. Trong tiểu viện Tô gia này chỉ còn một cặp tỷ đệ, tỷ tỷ thì mù, đệ đệ thì còn nhỏ, để xem còn ai có thể bảo vệ được con nhỏ mù này!
Chỉ là hôm đó chuyện nhà họ Tô giết ngựa, bị lão quản sự sáng sớm đến mượn đồ trông thấy, đã truyền đến ngõ Điềm Thủy.
Tô Lạc Vân không keo kiệt với hạ nhân của mình, ngoài việc đưa tiền cho từng quản sự của vọng tộc quý phủ, nàng còn hay lén lén nhét đại hồng bao cho quản sự đại trạch vào những ngày lễ tết.
Quản sự mừng rỡ lấy lòng đôi bên, thế là khi có chuyện quan trọng, cũng sẽ đến ngõ Điềm Thủy thông báo một tiếng.
Khi Tô Lạc Vân nghe tin cữu cữu vô lại của Đinh gia đến Tô gia gây rối, trong lòng có chút sợ hãi.
Theo hiểu biết của nàng về Đinh Bội, nếu bà điên này đã xé bỏ lớp ngụy trang, thì chắc chắn sẽ làm được những việc không tưởng.
Cho nên hôm đó, nàng nhờ Điền ma ma tìm tới một người bạn đồng hương, thuê ba gã sai vặt trẻ khỏe cường tráng đến trông viện tử.
Mặc dù trong viện tử căn bản không có bao nhiêu việc nặng, nhưng Tô Lạc Vân thà rằng đốt bạc cho yên tâm. Ngoài ra nàng còn bảo bọn hạ nhân mua một vạc dầu hạt cải đặt ở trong viện, bên cạnh đặt mấy cái nồi lớn, phía dưới chất sẵn củi to.
Hương Thảo vẫn không hiểu được tiểu thư đang muốn làm gì, cho đến khi Đinh Bội dẫn người đến gây sự, nàng mới hiểu huyền cơ trong đó.
Khi những người đó bắt đầu gõ cửa, Điền ma ma đã kéo chốt cửa lại, cuống quít bảo những gã sai vặt làm việc nặng lấy mấy khúc củi to chặn ở cửa lớn.
Chỉ là, mấy mánh khoé này Đinh thị cũng chả quan tâm, bà ta thậm chí còn không bước xuống kiệu, chỉ thảnh thơi ngồi trong kiệu, nghe hai đứa chất tử dẫn theo người vừa phá cửa, vừa mắng chửi.
Cửa ngõ Điềm Thủy từ lâu đã bị hỏng chưa được tu sửa, sao có thể chống lại việc bị đập phá? Được một lúc, cánh cửa đã bị đá văng ra, ầm một tiếng đổ xuống đất.
Đáng tiếc là khi bọn họ gõ cửa, Tô Lạc Vân đã dặn dò Hương Thảo các nàng đun một chảo dầu nóng, chờ khi có người xông vào, thì múc dầu nóng ra chậu rồi tạt ra bên ngoài.
Đây là phương pháp mà nàng học được khi nghe cữu cữu kể về cuộc chiến ở bắc địa, chỉ cần có đủ dầu nóng, thiên quân vạn mã cũng sẽ thành da heo chiên giòn!
Theo lời Tô Lạc Vân nói, không cần thủ hạ lưu tình với đám cường đồ tự ý xông vào nhà dân, cho dù có bị bỏng chết, cũng do tự mình chuốc lấy!
Những tên lưu manh kia nhận được lợi ích từ Đinh thị, lại vừa mới đại triển thần uy ở Tô gia, đang lúc chuẩn bị diễu võ giương oai.
Đáng tiếc gặp phải chảo dầu nóng hổi lập tức hiện nguyên hình, từng tên bị bỏng đến gào thét chói tai, cả người đều biến thành rùa rụt đầu, trốn ở phía sau người khác.
Suy cho cùng cũng chỉ là lợi ích của một hai lạng bạc, dù có tham tiền đến cỡ nào cũng không dám lấy tính mạng ra đùa!
Nếu đã không thể đi vào, vậy thì chỉ đành dùng miệng chửi bậy tìm cách hạ uy phong, thế là những tên lưu manh bắt đầu chào hỏi Tô đại cô nương bằng những lời lẽ thô tục.
Bên trong ngõ Điềm Thủy nhất thời huyên náo túi bụi.
Đám lưu manh đang mắng chửi rất sung, nhưng nào có biết giờ giấc sinh hoạt của người hàng xóm cao quý bên cạnh ngõ Điềm Thủy.
Lúc này, đang là thời gian ngủ bù của thế tử sau một đêm chè chén no say trở về. Trong ngõ Điềm Thủy vang lên những tiếng mắng chửi đinh tai nhức óc, hậu hoa viên của ngõ Thanh Ngư sát vách đương nhiên không thể yên tĩnh.
Khi Hàn Lâm Phong đứng dựa tường nhìn động tĩnh bên nhà hàng xóm tốt bụng, thậm chí không nói gì, chỉ nhìn Khánh Dương một cái ra hiệu, Khánh Dương đã hiểu.
Khánh Dương mới nghe một hồi, đã vô cùng bất bình, cảm thấy một đám lưu manh đi bắt nạt một cô nương mù thật là tệ đến không còn gì bằng.
Sau khi tiểu chủ công ra hiệu, hắn lập tức mang theo ba bốn tên thị vệ, cầm cây gậy gỗ cán ngắn đi vào ngõ Điềm Thủy, không hề nhiều lời, đè những tên trong đám lưu manh đó xuống nhắm vào quai hàm mà đánh.
Nhất là cái tên cữu cữu nhà họ Đinh, muốn trốn vào trong kiệu của muội muội mình, Đinh thị thân mình còn lo chưa xong đạp hắn một cước bay ra.
Thế là hắn lại bị Khánh Dương đè lại, vài giây sau đã bị đánh thành đầu heo xanh tím. Còn những tên lưu manh khác thì bị đánh đến rớt răng, máu me tung tóe khắp mặt.
Bọn thị vệ của Hàn Lâm Phong đều là người từ Lương châu đưa đến. Khi còn thiếu niên, bọn họ đã đi theo Hàn Lâm Phong, lúc này cũng trạc tuổi nhau, cùng nhau xông pha bắc địa, người nào cũng thân thủ bất phàm, đối phó với mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ này là dư xài.
Cữu cữu Đinh gia bị đánh cho mặt như đầu heo, hai chân cũng bị đánh gãy, hai đứa con trai của hắn thì kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết. Cái kiệu của Đinh Bội cũng bị hai thị vệ một cước đạp lăn, bà ta cũng chật vật ngã ra khỏi kiệu.
Những thị vệ kia giống như những tên đồ tể giết người, khiến Đinh Bội vô cùng sợ hãi, kêu bà tử đỡ mình đứng dậy rồi hốt hoảng bỏ chạy, chạy thế nào mà lỡ chân bước vào tiểu viện nhà họ Tô.
Ai ngờ Điền ma ma lúc đó đang múc một gáo dầu nóng ra, không biết do Điền ma ma bị nóng nên hoa mắt không thấy rõ người, hoặc là thấy rõ nhưng lại cố ý đổ lên người Đinh Bội.
Lần này, bỏng đến Đinh Bội và Triệu ma ma hét lên kêu thảm như đang giết heo.
Khánh Dương dạy dỗ đám người kia xong, nhìn mấy hộ hàng xóm đang ló đầu ra hóng chuyện trong ngõ nhỏ, cố ý cao giọng nói: "Đám lưu manh này từ đâu tới, chẳng lẽ không biết phủ thế tử Bắc Trấn ngay ở gần đây? Thế tử chúng ta vừa mới nằm ngủ, liền bị các ngươi ồn ào làm cho tỉnh, lần sau còn dám đến phá, ta sẽ gắp than nóng nhét vào trong lưỡi của các ngươi!"
Mặc dù hắn đến giúp Tô đại cô nương, nhưng không thể nói thẳng ra, chỉ lấy cớ bọn chúng quấy rầy mộng đẹp của thế tử, danh chính ngôn thuận đánh bọn hắn một trận!
Sau khi đám lưu manh đó bị bọn quan sai tới sau áp giải lôi đi, Tô Lạc Vân mới nghe Hương Thảo nói, sau khi Đinh thị bị tạt dầu nóng, được nha hoàn và kiệu phu đỡ lên, cũng không thèm đoái hoài gì đến ca ca và mấy chất nhi của mình, chạy không còn hình bóng nhanh như chớp.
Chắc là, nửa bên mặt đã bị bỏng nặng, nên vội vàng đi tìm thầy lang chạy chữa.
Tô Lạc Vân bảo Hương Thảo lấy bạc ra, tự mình đi ra ngoài muốn tạ ơn nghĩa sĩ.
Khánh Dương đá mớ răng nát rơi đầy trên đất sang một bên, đẩy trở lại túi tiền Lạc Vân đưa tới, giải thích nói: "Thật sự là bọn chúng đã quấy rầy thế tử nghỉ ngơi, cũng không phải là cố ý giải vây cho tiểu thư ngài, không cần thiết phải đưa bạc này."
Khánh Dương không muốn Tô tiểu thư hiểu lầm thế tử cố ý làm anh hùng cứu mỹ nhân, trong lòng sinh ra cảm kích, rồi lại lấy thân báo đáp.
Thế tử nhà hắn quả thực gần đây vướng phải rất nhiều vận đào hoa. Nhị tiểu thư Phương gia kia sau một phen nản lòng, bỗng nhiên lại tha thiết mong chờ tìm đến quấy rầy, chặn đường tiểu chủ công mấy lần, rồi lại mắng nữ tử đi cùng tiểu chủ công đến phát khóc.
Nếu vị Tô tiểu thư này cũng hiểu lầm thế tử có tình cảm với mình, rồi quấn lấy hắn thì tội lỗi lắm.
Nghe Khánh Dương nói thế, Tô Lạc Vân cũng không ép họ nhận nữa, chợt nhớ ra trên bếp lò có canh lê nấu với nấm tuyết mà nàng nấu cho đệ đệ, thế là gọi Hương Thảo bưng mấy bát cho đám người của Khánh Dương uống giải khát, dù sao đánh người cũng rất mệt mỏi, uống chút canh cho thông họng.
Lần này Khánh Dương không khách sáo, sau khi cảm ơn tiểu thư, ừng ực uống liền ba chén lớn. Lúc đó Lạc Vân còn nói khéo, khen ngợi khí khái nam nhi của Khánh Dương, khiến Khánh Dương nghe xong ngượng ngùng cười.
Sau khi cùng Tô tiểu thư nói chuyện phiếm một hồi, khi trở về phủ, phát hiện thế tử còn đứng ở bức tường cao trong sân.
Hắn vội vàng báo cáo tình hình lúc ấy với thế tử, còn cố ý nói với thế tử, hắn đã tránh cho hàng xóm tốt bụng nảy sinh nghi ngờ, tuyệt đối sẽ không làm Tô cô nương hiểu lầm gì đâu.
"Uống ngon không?" Chờ Khánh Dương nói xong, thế tử đột nhiên chậm rãi hỏi.
Khánh Dương nhất thời phản ứng không kịp, sững sờ "hả" một tiếng.
Chờ hắn phản ứng lại, hiểu được thế tử đang hỏi hắn canh lê của Tô gia uống có ngon không, nhưng thế tử đã không đợi hắn trả lời, lạnh lùng phất tay áo rời đi.
Khánh Dương bất đắc dĩ lắc đầu, phản ứng của thế tử thật sự rất kỳ lạ! Giống như một đứa trẻ không nhận được chiếc kẹo đáng lẽ phải được thưởng cho mình...
Về phần Lạc Vân, khi Khánh Dương dẫn người đi rồi, nàng dặn dò gã sai vặt múc nước cọ rửa vết máu và vết dầu trước cửa, sau đó mới đóng cửa lại.
Lần này Đinh thị dám tới cửa gây chuyện, vốn là nằm trong dự liệu của Lạc Vân .
Chỉ là có một chuyện Lạc Vân nghĩ mãi mà không rõ: Tình cảm của phụ thân dành cho Đinh thị ngày càng nhạt dần, không nể tình nghĩa đánh chửi không thương tiếc. Chính vì vậy nàng mới tiết lộ một chút về thân thế của Đinh thị, sau khi dư luận dậy sóng, lại tiết lộ tiếp bản sao tiện tịch cho người trong tộc Tô gia.
Hiện tại đúng lúc Cẩm Quan và Cẩm Thành chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa thu, lại thêm hôn sự của Thái Tiên bị ngâm nước nóng, nếu phụ thân muốn giữ được Tô gia, chỉ có thể xử lý Đinh Bội trước.
Ngay cả khi không thể trực tiếp giáng bà ta từ thê sang thiếp, cũng phải đưa bà về tổ trạch ở quê trước rồi tính tiếp.
Nhưng Đinh Bội thế mà lại làm ầm ĩ thêm, khiến cho Tô gia trong ngoài đều rối tung hết cả, rất có thể bà ta đã đưa ra điều kiện gì với Tô Hồng Mông.
Điều này khiến Tô Lạc Vân càng thêm khó hiểu, tự hỏi liệu có phải Đinh thị đã nắm được nhược điểm gì của phụ thân hay không?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận