Lúc trước khi Hồ thị gả tới, đã nói người làm thuê trong cửa hàng tay nghề còn thô, bà chỉ dạy cho mọi người từng chút một, và hài lòng nhất chính là vị Lý sư phó này.
Không ngờ, người phụ nữ phá của này khiến vị sư phó lành nghề kia tức giận bỏ đi, ngược lại còn không biết xấu hổ nhờ ông ta mời người về, dọn dẹp cục diện rối rắm.
Đinh Thị lại khóc hu hu, không dám nhắc đến việc mình cay nghiệt với Lý sư phó, mà chỉ nói rằng Lạc Vân miệng lưỡi mềm dẻo, mua chuộc người làm.
Chưa thấy qua nhà ai lại nuôi ra đứa nữ nhi như vậy, đào góc tường của chính gia đình mình, chẳng khác gì con chuột lớn ăn trộm.
Tô Hồng Mông cảm thấy có chút đạo lý, lập tức sai người cho gọi nữ nhi mình tới tra hỏi.
Thế nhưng, tạp dịch truyền lời rằng đã uổng công đi một chuyến, sau khi trở về nói thân thể đại tiểu thư không được tốt, cần vài ngày nữa mới có thể ra ngoài.
Sao Tô Hồng Mông có thể đợi? Thấy nữ nhi tự cao tự đại không tới gặp ông ta, tự ông ta hầm hừ đi tìm.
Sau khi bước vào sân của Ngõ Thiên Thủy, Tô Hồng Mông vừa muốn gọi, đã nhìn thấy Tô Lạc Vân đang ngồi dưới chân tường của thư phòng, xoay quả óc chó trên tay, nghe tiên sinh trong phòng giảng bài cho đệ đệ.
Dù rất tức giận nhưng Tô Hồng Mông cũng biết không thể bôi nhọ người có văn hoá, nên vừa đè nén cơn tức giận của mình vừa đứng sang một bên nghe .
Nghe xong, ông lấy làm kinh hãi.
Thiếu niên lúc trước đọc《 Xuất sư biểu 》còn gập ghềnh, giờ đã đối đáp trôi chảy, văn thơ ứng đối cũng có cơ sở, nhìn trình độ đó, quả thực còn cao minh hơn Cẩm Quan rất nhiều.
Lúc tiên sinh để Quy Nhạn nghỉ ngơi, Tô Hồng Mông mới tằng hắng lớn một cái.
Tô Lạc Vân giả vờ mới phát hiện, nhanh chóng đứng dậy vấn an phụ thân, đồng thời giới thiệu tiên sinh mà mình mời đến với phụ thân.
Dù sao Tô Quy Nhạn cũng là trưởng tử của Tô gia, nhưng vị tiên sinh này đến giảng bài được một thời gian, mới gặp phụ thân của học sinh lần đầu tiên, trong lòng cũng đã có phê bình kín đáo.
Lão tiên sinh trầm mặc một chút rồi nói đầy ẩn ý: "Từ xưa, thương nhân đều lo chạy theo lợi nhuận, hi vọng sau khi gia tài của Tô lão gia rộng mở, cần chú ý quan tâm nhiều hơn đến Đại công tử, miễn cho trong tương lai khi công tử đề tên bảng vàng, người ta chỉ biết đến gia tỷ Trạng Nguyên, nhưng không biết phụ thân là ai.”
Tô Hồng Mông ngượng ngùng một hồi, cũng không tiện nói hôm nay mình cũng vì trục lợi, mà tới lấy vàng lấy bạc của nữ nhi.
Cho nên ông ta chỉ có thể dùng tư thế gia trưởng, sau khi khách khí dâng trà cho lão tiên sinh, thì cung kính mời tiên sinh về nghỉ ngơi.
Đợi ông ấy rời đi, Tô Hồng Mông mới hỏi Lạc Vân, làm thế nào mà Quy Nhạn lại tiến bộ nhanh chóng như vậy?
Lạc Vân đang chờ phụ thân hỏi câu này, chỉ cười nói: "Nhạn Nhi không phải đứa nhỏ mà phụ thân ôm về từ bên ngoài, từ nhỏ đệ ấy đã thông minh như vậy rồi! Chỉ là sau khi Đại phu nhân vào cửa, đã dâng trà truyền lời cho tiên sinh trong phủ, rằng cần nghiêm khắc dạy bảo Quy Nhạn hơn. Thời gian dài, có lẽ tiên sinh hiểu sai ý nghĩ, cho là Đại phu nhân không thích Quy Nhạn, mỗi lần phạm chút sai sót, đều sẽ nghiêm khắc trách cứ, khiến đứa nhỏ nản lòng thoái chí, tưởng mình không có thuốc nào cứu được. Hiện tại, không có hai đứa nhỏ lanh lợi như Cẩm Quan Cẩm Thành ở bên cạnh đệ ấy, đệ ấy lại học tập thoải mái hơn, tự nhiên cũng tiến bộ vượt bậc."
Kiểu nói chuyện âm dương này là một kỹ năng độc đáo mà nàng học được từ kế mẫu của mình. Sau một vài câu nói, nàng đổ lỗi rằng sự vụng về của Quy Nhạn chính là do kế mẫu cố tình đàn áp.
Nếu là trước đây, Tô Hồng Mông đương nhiên không muốn nghe nữ nhi phàn nàn về Đinh thị.
Nhưng bây giờ ông ta cũng có phê bình kín đáo với Đinh thị, tận mắt chứng kiến sự tiến bộ nhanh chóng của nhi tử mình, lại nghe Lạc Vân nói thêm, thì cũng đã nghe lọt được bảy phần.
Phụ nhân vô tri ngu dốt, đã quen với những mánh khóe đó!
Chẳng lẽ bà ta không biết, bất kể đứa con nào của Tô gia có tiền đồ, đều là rạng danh gia môn Tô gia?
Tô Lạc Vân biết, trong mắt phụ thân, một đứa nhi tử biết đọc sách sẽ tương đương với một cửa hàng có giá trị, nhất định phải chú ý tới!
Đến lúc này, Lạc Vân mới chậm rãi hỏi tại sao cha mình lại đột ngột đến đây?
Lúc đó, Tô Hồng Mông mới nhớ ra chuyện chính, vẻ mặt nặng nề hỏi chuyện của Lý sư phó.
Tô Lạc Vân cố ý kinh ngạc trợn mắt đáp: "Cái gì? Con còn tưởng phụ thân đã biết chuyện này! Aiza, Lý sư phó làm người chất phác, không biết nói chuyện, chọc Đại phu nhân ghét bỏ, trong lòng bà ấy không thoải mái nên ném đến chỗ con. Con vốn dĩ có cũng được mà không có cũng không sao, ai ngờ Đại phu nhân nghe nói Lý sư phó cố ý muốn đi, liền đuổi mắng ông ấy, trừ nửa năm tiền công, đuổi đi như đuổi ăn mày. Bây giờ ông ấy ở chỗ con làm việc rất tốt, cha lại muốn đòi người, chỉ sợ không tốt đâu?"
Lúc này Tô Hồng Mông lại bị đại nữ nhi chọc giận, nghe nữ nhi đào góc tường còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy, cũng chỉ đập mạnh tẩu thuốc xuống bàn đá: "Đừng nói với ta những điều vô lý này, mau gọi Lý sư phó tới, ta xem hắn có nể mặt ta không!"
Tô Lạc Vân khẽ cười, bảo Hương Thảo đi mời Lý sư phó về.
Tô Hồng Mông vốn tưởng rằng mặt mũi mình có giá, nói vài lời dễ nghe có thể mời lão sư phó trấn giữ cửa hàng trở về.
Ai ngờ rằng Lý sư phó đang hài lòng vui vẻ ở Sấu Hương Trai!
Tô đại tiểu thư có phong cách của Hồ thị đã mất, đối xử với bọn tiểu nhị có lý có tình, ăn nói khách khí, chu đáo.
Làm việc cho một người chủ như vậy, mệt mỏi hơn cũng sẵn lòng. Hơn nữa, đơn hàng trong cửa hàng xếp đầy, việc làm ăn phất lên từng ngày, ông còn có hai phần lợi nhuận cổ phần và 20 mẫu ruộng cằn làm nền, khi nói chuyện, lưng cũng cứng hơn, không bao giờ phải khúm núm như xưa.
Khi đến gặp Tô Hồng Mông, một người tốt bụng như Lý sư phó, nhớ lại những lời nói cay nghiệt và tổn thương của Đinh Bội, môi ông run lên vì tức giận, sau khi nghe được từ Tô Hồng Mông, ông hỏi: "Ông chủ cũ, ngài đối xử với ta không tệ, nhưng ta là một người làm công, không phải nô bộc bán mình! Chỉ cần Đinh phu nhân khoan hậu nhân từ hơn, ta sẽ không có ý muốn rời. Bây giờ bà ta cũng đã mắng xong, ta cũng đã đi rồi, tiền công xem như ta đền bù cho ngài vì đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Còn chuyện quay lại, xin ngài không cần nhắc nữa, chỉ cần Đinh phu nhân còn ở đấy, ta thà trở về làm ruộng, cũng không bước vào cửa Thủ Vị Trai!”
Lời muốn nói đều đã nói, đến nước này thì không cần nói thêm nữa.
Lý sư phó nói xong những lời cứng rắn, lấy cớ rằng bản thân còn bận rộn, xoay người rời đi.
Tô Hồng Mông đâu chịu nổi cơn tức như này, vừa định nổi giận với Tô Lạc Vân, Tô Lạc Vân đã vội đổi lời, nhắc đến Ngư Dương Công Chúa muốn chế thêm dây đàn hương cầu phúc, nhưng đơn hàng của Sấu Hương Trai quá nhiều, chỉ sợ không kịp, không biết Thủ Vị Trai có thời gian nhận đơn hàng này không.
Việc làm ăn của cửa hàng Tô Hồng Mông gần đây cực kỳ kém, thấy nữ nhi mình sẵn lòng nhả ra một ít thịt, ông ta tự nhiên sẵn lòng.
Lúc này, nếu mắng nữ nhi là kẻ đào góc tường, thì có vẻ tổn thương cảm tình, cho nên hiện tại chỉ có thể nhẫn nại, đợi đến khi nhận được vài đơn hàng của Sấu Hương Trai lại nói.
Ngày hôm đó, Tô Hồng Mông hết nhẫn lại nhịn, khi ông bước ra khỏi ngõ Thiên Thủy, một cơn tức giận vô hình đã xông thẳng lên đầu.
Đinh Thị sớm nghĩ tới Tô Hồng Mông sẽ đâm phải tường và trở về, nếu không gọi được người trở về, thì bà ta nghĩ nên để cho sự oán hận của ông đổ về phía Tô Lạc Vân đi.
Chờ Tô đại gia trở về. Đinh Bội đã đứng ở cửa từ sáng sớm, giả bộ ân cần hỏi: "Thế nào, Vân nhi có chịu thả người hay không?"
Thấy Tô Hồng Mông không nói gì, bà ta lại chậm rãi thổi gió nói: "Với phong độ tốt như vậy, mỗi ngày đều có thể kiếm tiền, nó hẳn là không muốn buông tay, nhưng nó không nghĩ tới khó khăn của cha nó và cửa hàng cũ ... Aiza, nếu thực sự không được, chúng ta hãy cho Lý sư phó thêm bạc... Ai u! "
Không đợi Đinh Bội nói xong, Tô Hồng Mông đã tiến tới đạp một cước vào eo lưng Đinh Bội: "Bạc! Bạc! Ngươi nghĩ ai cũng tham lam như ngươi sao? Người ta đã nói, chỉ cần ngươi còn ở đây một ngày, tuyệt không bước vào cửa Thủ Vị Trai!”
Đến bây giờ Tô Hồng Mông mới nhận ra mình đã cưới loại phụ nữ ngu xuẩn như nào vào nhà.
Những đứa con của thê tử quá cố đã không được nuôi dạy tốt: một đứa bị mù, đứa còn lại suýt nữa bị nuôi hỏng mất.
Về phần cửa hàng, bà ta cũng quản sự lung tung, quen dùng lại những kẻ gian xảo như Tiêu sư phó.
Càng không muốn nhắc tới xuất thân không thể gặp người của bà ta, bất cứ lúc nào cũng có thể làm mất sạch danh dự Tô gia, trước mặt người khác cũng không ngẩng đầu lên được.
Nghĩ đến điều này, Tô Hồng Mông thực sự càng ngày càng khó chịu, càng thêm hoài niệm người phu nhân tốt bụng Hồ thị đã mất sớm.
Khi Hồ thị còn sống, việc trong nhà ngoài nhà đều được xử lý gọn gàng, việc buôn bán của cửa hàng cũng phát triển không ngừng, cuộc sống của ông ta rất thoải mái. Chưa từng gà bay chó chạy như bây giờ?
Đinh Bội vào nhà hơn mười năm, vẫn luôn được đại gia yêu sủng, chưa bao giờ bị ông ta nói một câu nặng lời?
Bây giờ ở trước mặt đám hạ nhân, bà ta phải chịu một cú đạp, nhất thời thẹn quá hoá giận, cũng lười giả bộ hiền lành như nào, nhảy vụt lên, nhướng mày nổi giận mắng: "Được rồi! Tô đại gia hẳn là chán ghét vợ cũ, muốn ta học theo Hồ gia tỷ tỷ chết sớm thoái vị? Nói cho ngươi biết, ta không phải Hồ thị, ôn hòa như chim cút rụt cổ! Nếu ta sống không tốt thì đừng ai được sống tốt, ngươi cho rằng ta không biết ngươi cho Viện Sử đại nhân một trăm lượng bạc, đầu cơ trục lợi ... Ô ô ... "
Không đợi Đinh Bội mắng xong, Tô Hồng Mông đã cuống quýt bịt miệng bà ta lại, rồi tranh thủ lôi kéo bà ta vào phòng.
Độc phụ muốn mạng người! Tại sao dám ở trong sân hô to bí mật hại chết người như vậy! Ông ta là khố sử của Dác Dịch Viện, đương nhiên có rất nhiều lợi ích không được nói ra.
Ông ta quen đối nhân xử thế, khi mới nhậm chức, đã đưa bạc cho Viện Sử đại nhân, và làm một số giao dịch riêng tư.
Khi đó, ông ta và Đinh Bội đồng vợ đồng chồng, đương nhiên không giấu giếm bà ta. Không ngờ, người phụ nữ này khi ầm ĩ lên lại dám nói bí mật ra.
Tô Hồng Mông cũng sợ hãi, lại không đủ dũng khí giết người diệt khẩu, tự nhiên ông ta phải thấp giọng nói với phu nhân rằng mình nhất thời tức đến choáng váng đầu óc.
Và bấy giờ phu thê già lại trở nên hòa thuận như xưa, không nhắc tới chuyện đã qua.
Tuy nhiên, Tô lão gia viện cớ rằng Lục gia biết chuyện xưa của Đinh Bội, nhìn thấy Cẩm Quan Cẩm Thành sắp tham gia đồng thí. Để tránh những chuyện phức tạp, Đinh Thị cần phải khiêm tốn một chút, sau này không cần bà ta quán xuyến mọi việc trong cửa hàng, cứ để ông ta tự mình xử lý.
Mặc dù Đinh Bội nắm được điểm yếu của Tô Hồng Mông, nhưng cũng biết rõ mình bị Tô Hồng Mông chê, hơn nữa việc làm ăn của cửa hàng đang rất rối ren, đợi sau khi Tô đại gia xử lý xong, lại nghĩ cách chưởng quản cửa hàng lần nữa cũng không muộn.
Thế nhưng, bà ta đã suôn sẻ nhiều năm, bỗng nhiên bị người đánh chửi, trong lòng có ấm ức, ngọn lửa độc ác này cũng tính thẳng lên đỉnh đầu của Tô Lạc Vân.
Tưởng bà ta không biết sao? Bà ta đã dò hỏi được, trong những ngày bà đỡ ở đất Thục đồng ý đối chứng, Hồ Tuyết Tùng cũng đang ở đất Thục. Có lẽ, Lục gia từ hôn là do Hồ gia cùng tiểu tiện nhân kia giở trò quỷ!
Không báo thù này, bà ta sẽ theo họ của tiểu tiện nhân kia!
Lại nói, bây giờ cửa hàng của Lạc Vân mới khai trương, hình ảnh rất tốt, nên ngoài các hương phẩm chuyên dụng cho phủ Công Chúa, trong lò huân hương đầu tiên trên kệ của cửa hàng, chính là Vĩnh Hinh Hương vừa dễ ngửi lại bán chạy.
Hương này chủ yếu được làm từ đinh hương nghiền thành hình nón nhỏ, khi sử dụng không cần lư hương, chỉ cần thắp lên là có thể dùng được. Ngay cả khi đi chơi dã ngoại ngoài thành, cũng có thể thắp một ít ở bên cạnh, rất tiện lợi.
Chính xác một trăm bao đinh hương khô, có thể tinh luyện tách ra không quá ba vò tinh dầu hoa nhỏ, nhưng lại là nguyên liệu làm huân hương không thể thiếu.
Lý sư phó lành nghề, đợi khi Lạc Vân điều chỉnh xong hương cơ bản, liền chỉ huy mấy kẻ làm thuê làm việc một cách trật tự.
Với một sư phó lành nghề và nghiêm túc, Lạc Vân lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, rất nhiều chuyện không đợi nàng bàn giao, Lý sư phó đã nghĩ đến và làm rồi.
Kết quả là chất lượng hương của mẻ đầu tiên, hoàn toàn vượt xa sự mong đợi của Lạc Vân, rất tốt!
Khi mẻ huân hương đầu tiên lên kệ, từ ngoài xa cửa hàng, đã có thể ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của đinh hương.
Tuy chỉ là Vĩnh Hinh Hương thông thường trên thị trường, nhưng bên trong có mùi hương hoa quế, lại phảng phất như có vị ngọt của táo xanh, cho dù đi rất xa, trên mũi vẫn còn đọng dư vị.
Nhất thời, hương thơm này trở thành chiêu bài dẫn khách, thu hút không ít người qua đường bước vào cửa hàng, mua một túi về xông đồ.
Lạc Vân không định giá loại huân hương này quá cao, không giống như loại Đạm Lê Hương Cao trước đó, giá cả đắt đỏ. Độc đáo như thế, lại bình dị gần gũi, tự nhiên thu hút mọi người tranh nhau mua.
Ngay cả Ngư Dương Công Chúa, người luôn thanh lịch, cũng để người mua một ít mang về - gần đây nàng ấy đã chán ngấy mùi Đạm Lê Hương ban đầu, cảm thấy khắp kinh thành đều là mùi đó, nên nó trở thành tầm thường.
Nhưng mùi hương của Sấu Hương Trai thì khác. Ví dụ, Vĩnh Hinh Hương cung cấp cho phủ công chúa, là Lạc Vân đặc biệt điều chế, mặc dù nó cũng được làm từ đinh hương và hương trái cây làm phụ hương, nhưng nó cũng có thêm mùi hương độc đáo của hạt tiêu xay.
Ngay cả phò mã gia cũng khen, hương nàng ấy dùng bây giờ không gay mũi.
Ngư Dương Công Chúa cảm thấy tâm tư của cô nương mù thật sự thấu đáo, mùi hương cung cấp cho phủ Công Chúa cũng đặc biệt có lòng, cho nên gặp ai cũng đều khen Sấu Hương Trai là một cửa hàng hương liệu trang nhã khác biệt.
Những vị quý nhân này phú quý có thừa, tự nhiên theo đuổi những sự khác biệt, thêm nữa, nghe Công Chúa nói về những quy trình điều chế phức tạp của Sấu Hương Trai, quý nhân ở khắp nơi đều có lòng, ào ào đổ tới Sấu Hương Trai đặt hương liệu.
Cửa hàng hương liệu này mới mở một thời gian không lo về khách hàng, hàng bán hàng ngày đã hoàn toàn được hồi sinh.
Sau khi Lạc Vân bấm bàn tính đếm bạc, lại tìm một người thợ làm vườn sửa chữa viện tử, càng không quên cảm ơn người hàng xóm.
Vì vậy, nàng tự mình ép bột bằng khuôn, dùng hoa dầu điều phối son phấn, ép chiếc bánh bột thơm thành hình đinh hương, cho vào một chiếc hộp gấm, để Hương Thảo đưa đến Phủ Thế Tử bên cạnh.
Dù sao đều là hàng xóm, thế tử gia đã giúp đỡ mình không ít.
Nàng không thể báo đáp, chỉ có thuận theo sở thích, tự tay điều phối một hộp phấn cho Thế Tử gia nhìn gương tô son điểm phấn.
Ít ra thì hương cao này có mùi mát lạnh thanh nhã, không quá gay mũi.
Nàng cảm thấy việc một người nam nhân dính quá nhiều mùi nữ nhân trên người luôn luôn không thích hợp.
Ở Ngõ Thanh Ngư, khi Hàn Lâm Phong nhìn thấy trên thư án của mình có thêm mấy hộp son phấn lớn, hắn không khỏi nhíu mày.
Khánh Dương nói: "Đây là của Tô phủ ở ngõ Điềm Thủy đưa tới, nghe nói cửa hàng của cô nương ấy khai trương, nên đều gửi hương liệu tự làm đến cho hàng xóm, để hàng xóm có thể thử ..."
Hàn Lâm Phong nghe xong, lại đặt hộp phấn xuống bàn, thản nhiên nói: "Thì ra đều có phần..."
Khánh Dương không biết tiểu chủ công có ý gì khi nói điều này, nhưng những vấn đề nhỏ nhặt này đều không quan trọng.
Trước mắt, việc quan trọng nhất là hôn sự của tiểu chủ công.
Khi Hàn Lâm Phong ở Lương Châu, Bắc Trấn vương gia đã chỉ định Vương Hi, cháu gái ngoại của An Khánh Hầu gia làm thê tử.
Đáng lẽ phải thành hôn sớm, nhưng nhà họ Vương liên tục nói rằng Vương Hi sức khỏe kém, cứ trì hoãn hết lần này đến lần khác, đến khi Hàn Lâm Phong vào kinh thành, vẫn không thể thành hôn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận