Những lời này vừa thốt ra, những người xung quanh giật mình lần nữa: Chẳng trách một tiểu thư nhà giàu đang tốt lại muốn xuất đầu lộ diện, tự mình nhập từng loại hàng. Hóa ra là do cãi nhau với phụ thân, muốn tự mình ra lập môn hộ.
Đã như vậy, hai cha con mâu thuẫn, nếu như giúp đỡ Tô gia đại tiểu thư, Tô lão gia không những không cảm kích, mà còn ghi hận đấy!
Đinh thị nói xong câu này, liếc mắt lắng nghe những lời bàn tán của những người xung quanh, biết hiệu quả mà bà ta mong muốn đã đạt được.
Bà ta mỉm cười hài lòng, mang theo giọng điệu trưởng bối thân thiết, nhắc nhở Lạc Vân thường trở về gặp Tô đại lão gia,rồi dẫn người, mang theo tất cả hạt nhũ hương đắc thắng trở về.
Sau khi bà ta đi, Lạc Vân hầu như không mua được món hàng nào tốt với giá vừa phải trong những lần mua tiếp theo.
Đám thương nhân bán hương liệu đó không muốn đắc tội Tô gia, khi thấy Lạc Vân hỏi giá, họ đều tăng giá cao. Tô Lạc Vân biết tấm da hổ giả của nàng xem như bị bóc xuống, cũng không tiếp tục dùng được nữa.
May mắn thay, nàng đã mua những nguyên liệu quan trọng nhất, đã không thể mua bất cứ thứ gì nên nàng có thể dẹp đường trở về phủ.
Điền ma ma ghét nhất đức hạnh dối trá của Đinh thị, lại lo lắng đại cô nương đã tức giận. Khi trở lại xe ngựa, Điền ma ma không thể không an ủi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lạc Vân, giống như khi cô nương còn nhỏ.
Lạc Vân biết Điền ma ma đang lo lắng cho mình, nhưng nàng chỉ cười và nhẹ nhàng nói: "Điền ma ma, ta không sao."
Nàng không phải đang an ủi Điền ma ma, nàng thực sự không tức giận.
Sau khi trải qua những thăng trầm trong cuộc sống, cuối cùng nàng cũng hiểu rằng: Chỉ những kẻ không biết đánh trả mới cảm thấy ngột ngạt và tức giận, mà có thể ra quyền đánh trả, làm một con chó dữ cắn người, không cần sủa inh ỏi, chỉ cần nhe hàm răng nanh sắt nhọn để cắn chết tất cả những kẻ đang khiêu kích kia!
Trước kia Lạc Vân luôn luôn nóng nảy, kỳ thật chính là sự bất lực trong tuyệt vọng.
Nhưng giờ đây nàng vì đệ đệ, nàng phải mài răng nhọn hoắt, học cách chống trả vô tình.
Nàng đặc biệt cố ý nhờ cữu cữu đi tra quá khứ của Đinh Bội, chính là vì tạo cho mình một cặp răng nanh.
Lại để Đinh Thị kia diễu võ giương oai, đắc ý một hồi đi. Hẳn bà ta không biết có một tai họa đang chờ đợi bà ta!
Chỉ hai ngày trước, nàng nhận được thư từ cữu cữu. Hắn được Lạc Vân ủy thác, đến đất Thục để tìm hiểu quá khứ năm xưa của Đinh Bội.
Tình cờ cữu cữu có một đồng chí cũ là quan lại nhỏ ở đất Thục nên việc kiểm tra cũng dễ dàng hơn nhiều.
Cuối cùng, hai người họ sai người dò hỏi khắp nơi, vậy mà tìm được bà mụ đỡ đẻ đứa con đầu lòng của Đinh Bội, bà mụ này còn nhớ rõ, khi Thái Tiên ra đời, vừa lúc cháu trai cả của bà mụ cũng được sinh ra cùng ngày.
Vì vậy, bà ấy chắc chắn nha đầu Thái Tiên là mười bảy tuổi, chứ không phải mười lăm tuổi như Đinh Thị nói với những người bên ngoài.
Nói cách khác, Thái Tiên, người được gọi là tiểu thư hợp pháp, kỳ thật lớn hơn Tô Quy Nhạn một tuổi, và rõ ràng là được sinh trước khi Đinh Bội gả tới.
Mà lần gặp đầu tiên giữa Đinh Bội và Tô Hồng Mông càng kỳ lạ hơn.
Năm đó Đinh Bội sống nhờ nhà thúc thúc, cuối cùng thúc thúc thiếu tiền nên bị thím thuyết phục, bán Đinh Bội cho ngõ Hồng Vân, cưỡng ép ấn dấu tay, thành thân phận tiện tịch thấp kém.
Lúc ấy Đinh Bội muốn bỏ chạy, kêu khóc cứu mạng, rồi quen biết phụ thân mình đến đây vui chơi.
Trong kỹ viện cũng có người nhớ lại hoàn toàn chính xác có một vị cô nương tên là Đinh Bội bị bán vào đấy, còn được một thương nhân hương liệu chuộc thân khi mới tới chưa được hai canh giờ. Kể từ đó, vị thanh quan này liền kim ốc tàng kiều nuôi ngoại thất.
Sau đó, cữu cữu còn có được danh sách nhập tịch của năm ấy, bên trong có tên của Đinh Bội, bên cạnh là văn tự đồng ý bán đứt của thúc thúc bà ta!
Xem ra vị Đinh phu nhân này ngoại trừ thân phận do bà ta nói khoác là hậu duệ mười tám đời của đại nho, còn có một lý lịch làm người ta giật mình hơn .
Năm đó Đinh Thị vội vàng để được chuộc thân nên các thủ tục tiếp sau vẫn chưa được bổ sung.
Sau khi sinh con xong, bà ta cùng Tô Hồng Mông vội vàng hồi kinh, tiếp quản vị trí của Hồ thị đã mất sớm, ước chừng đã vừa lòng đẹp ý, tự giác gối cao không lo.
Trong vài chục năm sau đó, bà ta cũng không trở lại đất Thục nữa, hẳn là không nghĩ tới mình vẫn còn sơ hở bẩn thỉu năm xưa bị giữ lại ở đất Thục kia.
Bây giờ bà mụ đồng ý làm chứng, còn có việc Đinh Bội rơi vào ngõ Hồng Vân, đều bị cữu cữu thu thập trong danh sách tiện tịch, và nhờ người cưỡi ngựa truyền tới.
Lạc Vân vốn không muốn vội vã tiết lộ ngọn nguồn của Đinh Bội, nàng chỉ muốn nắm điểm yếu của bà ta để phòng thân.
Nhưng cữu cữu không đợi được, trong thư hồi âm của mình, ông cũng tỏ rõ thái độ với Lạc Vân, ông đã tìm ra cách để tiết lộ chuyện này cho Lục gia.
Không thể trách Hồ Tuyết Tùng tự mình chủ trương như vậy.
Khi điều tra việc thông đồng giữa Đinh Thị và Tô Hồng Mông vào năm đó, Hồ Tuyết Tùng tức đến nổ phổi!
Nhớ tới tỷ tỷ khi đó sầu não uất ức, tỷ phu đi đất Thục buôn bán chậm chạp không về, mọi chuyện đều có đáp án!
Việc khác vốn không quan trọng, sức khỏe tỷ tỷ không tốt, sau khi thành hôn sinh con cũng rất muộn, nếu Tô Hồng Mông có ý nạp thiếp, bằng lòng cưới một ả kỹ nữ, hắn cũng vui vẻ! Nhưng thật vô cùng kinh tởm khi ông ta cho phép một đứa con gái riêng lấy danh nghĩa đích nữ để vào phủ, còn lấn át đè đầu đích tử!
Lương tâm của Tô Hồng Mông thực sự bị chó ăn!
Hồ Tuyết Tùng nghĩ tới chính Tô Thái Tiên đã đẩy ngã Lạc Vân, làm hại nàng té đến chấn thương đầu óc dẫn tới mù mắt, thật hận không thể đuổi giết vào kinh thành, tự tay tố cáo đôi mẹ con kia!
Nha đầu ngu xuẩn đó nghĩ rằng làm hại Lạc Vân thì có thể gả vào Lục gia như nàng ta mong muốn sao? Lạc Vân nhớ tới tình tỷ muội, nhưng người cữu cữu là ông không đồng ý!
Vừa hay Lục gia có một vị thúc công cùng tộc đang kinh doanh một chi nhánh ở đất Thục. Đồng liêu của cữu cữu đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời, là mời vị thúc công kia đi tửu lâu uống rượu, mượn lời của tú bà ngõ Hồng Vân, để tiết lộ cho vị thúc công đó chuyện cũ lúc trước Đinh Bội đã bán mình cho ngõ Hồng Vân.
Vị thúc công kia nghe vậy thì trợn tròn mắt, cũng không thèm uống rượu, vội vàng trở về cầm bút viết thư cho lão gia Lục gia.
Lục phu nhân luôn quan tâm đến nhi tử của mình. Sau khi đọc thư, như sấm chớp rền vang, vội vàng phái người đi đất Thục kiểm tra.
Kinh thành không gần đất Thục, nhưng cũng không xa. Đi tới đi lui hơn mười ngày cũng có thể tra ra sơ sơ rồi.
Còn gì đáng tin hơn việc tự mình tra ra?
Sau khi Hồ Tuyết Tùng làm hết tất cả, ông mới viết thư cho Lạc Vân để làm rõ, nói ông đã dọn sạch đám ong chồn hoang cướp tổ kia!
Tô Lạc Vân thấy cữu cữu đã tự mình chủ trương làm như vậy, chỉ im lặng thở dài. Không phải thấy tội nghiệp cho Đinh Bội, mà nàng thở dài vì giấc mơ nhân duyên của Thái Tiên đã tan tành.
Nhưng nếu những gì cữu cữu điều tra ra là sự thật, thì cứ phá ra như thế này cũng không sao, nếu không tiền đồ tương lai của Lục Thệ cũng sẽ bị mây đen che mất.
Kết quả của ngày hôm nay, là nguyên nhân của ngày hôm qua.
Đặc biệt là hôm nay, nhìn thấy Đinh Bội cố ý dẫn người đến quấy rầy việc của nàng, Tô Lạc Vân cảm thấy cữu cữu giải quyết dứt khoát, một đao đã kết thúc mọi chuyện.
Có một người mẫu thân mưu mô xảo quyệt như vậy, sớm muộn gì Thái Tiên cũng sẽ bị bà ta liên lụy.
Chỉ mong phụ thân thông minh hơn, nếu làm ầm ĩ lớn với Lục gia, e rằng cũng sẽ cản trở đến danh tiếng của Thái Tiên, mong ông ấy đừng không biết đúng sai, bởi vì nhỏ mà mất lớn.
Hôm đó sau khi từ phiên chợ về, Tô Lạc Vân chợt nghe tiếng sấm vang ngoài cửa sổ, trong lòng liền biết sắp có bão tố đột kích, Tô gia, Lục gia ... sẽ đại loạn một phen.
Mười ngày sau, Tô gia trạch viện quả nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Không có lý do nào khác, đúng lúc hai nhà chuẩn bị sẵn sàng, vào thời điểm chuẩn bị lễ nạp, Lục gia đột nhiên thoái hôn mà không hề báo trước, bày tỏ rằng con trai họ Lục Thệ sẽ không lấy cô nương Tô gia.
Việc bội ước này, đã làm mất thể diện của cả hai nhà! Tất nhiên Đinh Bội không thể làm gì, chỉ bảo Thái Tiên đừng vội khóc lóc nỉ non.
Sau khi thu dọn xong, bà ta dẫn theo nha hoàn bà tử, cùng Tô lão gia, khí thế hung hăng chạy đến Lục gia, muốn hỏi cho ra lẽ.
Theo lời kể của gia phó Tô gia, ban đầu người lớn hai nhà cãi nhau ầm ĩ, nhưng Tô lão gia tính khí nóng nảy, đã đập vỡ không ít chén trà khi vừa vào cửa.
Tuy nhiên, sau khi Lục lão gia mở lời và đuổi hết hạ nhân ra khỏi sảnh, đóng cửa nói chuyện bí mật.
Tô Hồng Mông và Đinh Bội hùng hổ khí thế mà đến, sau khi nói chuyện riêng rồi mở cửa ra về, họ có vẻ đã hồn bay phách lạc.
Đặc biệt là Đinh Thị, không biết bà ta đang nghĩ gì, khi rời khỏi cổng lớn Lục gia, dưới chân bước hụt, ngã từ trên bậc thang xuống, lúc đó cổ chân bầm tím một mảnh.
Tô lão gia, người luôn luôn yêu thương kiều thê của mình, vậy mà không thèm quay đầu lại, bỏ mặc bà ta phẩy tay áo đi thẳng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận