Đinh Bội nhìn thấy biểu cảm của Tô Hồng Mông khẽ thay đổi, nhưng trong lòng cũng không hoảng hốt, bày ra bộ dạng người chủ gia đình nói với Tô Lạc Vân: “Con là nữ nhi của nhà họ Tô, cho dù có công thức mới thì cũng không nên chiếm làm của riêng. Coi như công thức bị tiết lộ ra ngoài thì đó cũng là cửa hàng của nhà mình, sao con lại bày ra bộ dạng giống như bị kẻ khác ăn cắp mà chất vấn cha của con? Hơn nữa con vẫn luôn ôm khư khư công thức của mình, có lẽ trong quá trình điều chế đã bị mấy vị sư phụ vô tình nhìn thấy, học lén cũng không chừng. Mà những sư phụ kia là người làm lâu năm của nhà họ Tô, nhiều người còn làm từ thời ông cố của con, con cũng không thể kêu cha của mình đi tra khảo đám người đó mà đắc tội triệt để bọn họ?”
Tô Lạc Vân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cha của mình, chờ đợi quyết định từ ông.
Nhưng Tô Hồng Mông lại yên lặng, giống như là đang suy nghĩ thiệt hơn của vấn đề này.
Ngành điều chế hương cao này cũng giống như ngành ăn uống vậy, điều kiêng kỵ nhất là đổi sư phụ điều chế đã quen tay lành nghề. Mặc dù Tô Hồng Mông chắc chắn trong chuyện này vẫn còn chút khuất tất nhưng những lời Đinh thị nói không phải là không có lý của nó. Sự nghiệp của nhà ông to lớn có nhiều chuyện phải lo được lo mất, cần suy tính rất nhiều…
Nửa ngày sau, Tô Lạc Vân mới nghe Tô Hồng Mông nói: “Mẫu thân của con nói cũng có lý, coi như là bọn họ học lỏm công thức của con đi nữa thì chuyện này cũng phải bàn bạc kỹ càng hơn. Dù sao thì công thức vẫn còn trong nội bộ cửa hàng nhà ta, về sau ta sẽ từ từ thăm dò, đợi điều tra rõ ràng rồi tính tiếp.”
Mặc dù trong lòng của Tô Lạc Vân đã sớm đoán được phản ứng của Tô Hồng Mông nhưng nàng vẫn cảm thấy thất vọng.
Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy, nói với người cha ‘tốt’ của mình: “Người nói đúng, uất ức của con không đáng để người đắc tội những sư phụ lành nghề kia… Nhưng mà cha, lợi nhuận lúc trước mà người hứa đưa cho con thì nên tính toán như thế nào?”
Không đợi cho Tô Hồng Mông nói chuyện, Đinh Bội đã giành trước, nói: “Lúc trước cha của con đã chốt rằng sẽ chia cho con hai phần lợi nhuận. Những lợi nhuận trước kia thu được từ Đạm Lê Hương Cao ta sẽ kêu phòng sổ sách kết toán cho con. Nhưng mà về sau loại hương cao này không được bán nữa, làm sao có thể chia lợi nhuận cho con? Hay là như thế này, nếu như con có thể tiếp tục điều chế ra hương cao mới có thể bán chạy thì ta sẽ làm chủ thay cha của con, chia cho con ba phần lợi nhuận, được không?”
Tô Lạc Vân tức quá hóa cười: “Nghe nói xuất thân của đại phu nhân thấp kém, không đọc nhiều sách, càng không biết tri thư lễ nghĩa của thánh nhân, nhưng mà tính toán lại tốt hơn cả người của phòng thu chi! Nếu như người đã tính toán kỹ đến vậy rồi thì con cũng không thể bụng dạ hẹp hòi được, hai phần lợi nhuận kia con không cần nữa!”
Lúc trước từ lời kể của Điền ma ma, Tô Lạc Vân biết được rằng quá trình quen biết của vị Đinh phu nhân này và cha của nàng hình như rất khó khăn trắc trở.
Nghe nói tổ tiên của Đinh Bội nổi danh là một đại học sĩ, gia thế giàu nứt vách đổ tường. Đáng tiếc là đến đời của ông nội Đinh Bội thì đã xuống dốc đến cùng cực. Bà ta mất cha mẹ từ nhỏ, phải ăn nhờ ở đậu nhà thúc thúc của bà ta. Sau khi gặp được Tô Hồng Mông thì bắt đầu dựa dẫm vào ông ấy.
Bởi vì có cái danh cháu gái nhà nghèo đời thứ mười tám của đại học sĩ tăng thêm sức nặng cho thân phận của bà ta mà Tô Hồng Mông đã kim ốc tàng kiều*. Đây hiển nhiên là vở kịch nhà nam nhân trong lúc vô tình đã cứu vớt cuộc đời của thiên kim tiểu thư sa cơ lỡ vận, từ đó cả hai nảy sinh tình cảm, đến mức cảm động trời đất.
*kim ốc tàng kiều: bao nuôi tình nhân.
Mặc dù Định Bội không được ăn học đàng hoàng, nhưng từ nhỏ đã biết nhìn sắc mặt của người khác mà sống, kỹ năng lấy lòng người khác cũng đạt mức thượng thừa, không thể so sánh với Hồ thị đoan trang thùy mị được. Dáng vẻ đó của bà ta khiến cho Tô Hồng Mông cảm thấy thú vị hơn cả vị hôn thê mà phụ mẫu của ông ta đã đặt ra hôn ước.
Đinh Bội ghét bỏ chuyện bản thân xuất thân thấp hèn, hơn nữa còn từng là người tình bên ngoài của Tô Hồng Mông, cho nên chưa bao giờ kể với người khác.
Bản thân Đinh Bội biết rất rõ xuất thân của bà ta, khi nghe Tô Lạc Vân mỉa mai bản thân không biết lễ nghĩa liêm sỉ gì thì sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Tô Hồng Mông thì chỉ chú ý đến câu nói sau của Tô Lạc vân mà thôi. Nữ nhi của ông ta không muốn nhận phần lợi nhuận này đương nhiên là chuyện tốt rồi!
Bây giờ trong nhà xài tiền như nước lã, đống đồ cưới và của hồi môn của Tô Thái Tiên đã vét cạn toàn bộ tài chính, thậm chí có xu hướng cung không đủ cầu.
Nếu như đại nữ nhi hiểu chuyện như thế này, bản thân ông cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng không đợi cho Tô Hồng Mông thỏa mãn nở nụ cười thì Tô Lạc Vân lại nói tiếp: “Nhưng mà con muốn mở một cửa hàng nhỏ của mình để giết thời gian. Cha đứng tên rất nhiều cửa hàng, con muốn cửa hàng làm ăn thịnh vượng ở phía nam kinh thành. Những lợi nhuận kia là tiền sang nhượng cửa hàng, cha phải chuyển sang tên của con, sang nhượng cho con! Còn có giấy tờ nhập hàng hương liệu, cũng phải do cha giúp con hoàn tất.”
Hai thứ mà nàng muốn, thật ra thì chỉ có thủ tục nhập hàng hương liệu là khó thực hiện nhất!
Cửa hàng bán hương cao trong kinh thành rất ít, quan trọng chính là bởi vì ít nên thị trường mới không bị bão hòa.
Có người từ nơi khác đến Kinh thành mở cửa hàng, thì phải gia nhập vào chuỗi cửa hàng hương liệu của Kinh thành, được các chư vị trong đó gật đầu thì mới có thể mở cửa hàng buôn bán được.
Nếu như tự tiện mở cửa hàng thì cũng chỉ có thể bị ép buộc tẩy chay mà thôi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mặc dù lúc trước Tô Lạc Vân có công thức của hương cao nhưng lại không thể tự mình mở cửa hàng.
Đinh Bội cười lạnh, nói: “Còn nói ta giỏi tính toán, ngươi nhìn tính toán của ngươi xem, chỉ dùng hai phần lợi nhuận mà đòi hỏi những thứ này? Lại còn muốn có cửa hàng riêng, không những vậy còn muốn gia nhập vào chuỗi cửa hàng từ con số không, thật sự là quá tham lam rồi!”
Tô Lạc Vân cũng lạnh lùng cười: “Muội muội kết hôn, núi vàng núi bạc đều có được, ta chỉ muốn các người bồi thường một cửa hàng riêng, sao lại thành dám muốn rồi? Chẳng lẽ công thức của ta có thể bị kẻ bỉ ổi vô liêm sỉ trộm một cách uổng phí sao? Nếu như cảm thấy đứa mù lòa như ta rất dễ bắt nạt thì ta cũng không cần những thứ này nữa, trực tiếp đến quan phủ gõ trống kêu oan! Để cho quan phủ đại nhân làm chủ cho phận nữ nhi không mẫu thân lại mù lòa như ta…”
Tô Hồng Mông nghe xong những lời này của Tô Lạc Vân thì giận tím mặt, nói: “Được rồi! Một đám người cãi nhau như thế này còn ra thể thống gì nữa! Vì sao ta lại sinh ra đứa nữ nhi phiền phức như ngươi vậy! Vốn tưởng rằng hai năm này ngươi đã thay đổi, tốt hơn trước, không nghĩ tới lại vẫn chứng nào tật nấy, nếu đã như vậy thì cút về quê đi!”
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tô Hồng Mông, Hương Thảo sợ đến mức rụt cổ lại. Nhưng Tô Lạc Vân vẫn sừng sững bất động như cũ, sống lưng của nàng thẳng tắp, gằn từng chữ: “Vừa rồi ta chỉ bàn đến việc nên kết toán lợi nhuận như thế nào thôi, tiếp theo đây ta sẽ đòi lại công đạo cho nha hoàn của ta!”
Tô Lạc Vân ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Hương Thảo trúng độc của cỏ đen đến nay vẫn chưa hết, có lang trung đã khám bệnh cho nàng làm chứng! Cha không biết, ta đã nhặt được một gói thuốc ở trong thùng thức ăn thừa phía sau hậu viện của cửa hàng, cũng đã đến nhà thuốc có ký hiệu trên gói thuốc để hỏi thăm. Nhà thuốc đó nói, trong vòng một năm này bọn họ không bán ra bao nhiêu cỏ đen, cho nên nhớ rất rõ người mua là ai. Ngày đó Vương Tam, gã sai vặt trong viện của đại phu nhân, đã đến tiệm thuốc đó mua ba văn tiền cỏ đen. Trùng hợp là xế chiều ngày mà hắn ta mua thuốc, Hương thảo lại mê mang bất tỉnh trong cửa hàng. Dược tính của cỏ đen rất độc, nếu không phải là lang trung lành nghề thì không ai dám dùng nó, nhưng lại có người bỏ thứ đó vào trong ly trà của nha hoàn nhà ta. May mắn là lượng thuốc không lớn, nếu không thì chẳng phải Hương Thảo đã đoàn tụ cùng với ông bà tổ tiên rồi hay sao? Chuyện này liên quan đến mạng người, nhất định phải tra xét thật rõ ràng! Sau khi tra rõ xong thì cha muốn đưa ta về quê cũng không muộn!”
Tô Hồng Mông không biết còn xảy ra chuyện như thế này, nghe xong thì ông ta cũng hết hồn. Ông quay đầu nhìn về phía Đinh thị, trong mắt tràn ngập nghi ngờ.
Đinh thị cũng đã coi thường Tô Lạc Vân rồi, không nghĩ đến chuyện này cũng đã trôi qua nhiều ngày như thế mà nàng vẫn có thể tra ra tiệm thuốc kia. Cũng do bà ta quá chủ quan, cho nên mới kêu gã sai vặt của bà ta đi mua thuốc…
Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Đinh thị lại khóc lóc thảm thiết, nói: “Bọn người hầu mua cái gì thì sao ta có thể quản lý được? Mấy ngày nay trong viện có chuột, có lẽ Vương Tam đã mua cỏ đen về thuốc chết bọn chúng, làm sao lại có tâm tư hại người như Lạc Vân đã nói chứ?”
Tô Lạc Vân đã sớm dự đoán được bà ta sẽ biện hộ, cho nên tiếp tục bình tĩnh nói: “Thuốc chuột bình thường chỉ có ba hào một gói, mà thuốc cỏ đen này lại là ba văn tiền mới mua được một lượng. Gã sai vặt của đại phu nhân từ bao giờ lại giàu có đến vậy, ngay cả thuốc dùng để giết chuột cũng phải mua loại quý giá nhất? Cha, con chịu tủi thân chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà người nhất định phải điều tra kỹ viện tử của mình, nếu như thật sự có kẻ ăn cắp tiền, vậy thì không biết được một ngày đẹp trời nào đó trong ly trà của người sẽ pha thêm chút cỏ đen!”
Câu nói cuối cùng của Tô Lạc Vân đánh mạnh vào trong lòng của Tô Hồng Mông, dọa cho sống lưng của ông ta chảy đầy mô hôi lạnh.
Ông ta ngước nhìn Đinh thị, trầm giọng nói: “Người đâu! Bắt tên Vương Tam trong viện của phu nhân ra đây!”
Lúc đầu Vương Tam vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, sau khi nghe Tô Hồng Mông hỏi thì gã ta lập tức cuống quýt nhìn về phía Đinh Thị. Đinh thị bối rối một chút nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, sắc mặt bình thường, khóe miệng hơi cười. Chỉ là ánh mắt, bề ngoài nam mô, bụng thì một bồ dao găm, nói: “Lão gia đã hỏi ngươi, ngươi cứ việc trả lời thẳng thắn là được. Tên khốn nhà ngươi dạo gần đây rất hay chạy qua bên cửa hàng, nếu như ngươi thật sự thông đồng với kẻ nào bên đó làm ra những chuyện như thế này thì cũng không phải tội lớn gì, nói hết mọi chuyện ra là được! Nể mặt ngươi bình thường thông minh nhanh nhẹn, ta và lão gia cũng sẽ không làm khó dễ gì ngươi…”
Vương Tam cũng rất thông minh, nghe được những lời này giống như đã khai thông đầu óc của hắn ta, lập tức khúm núm nói: “Tiểu nhân từng nghe lão gia nói công thức là ngàn vàng khó cầu, cho nên đã nảy sinh lòng tham. Khi nhìn thấy công thức của Hương Thảo thì lập tức muốn sao chép nó, bán ra ngoài chắc chắn sẽ được giá cao. Cho nên vào ngày thứ hai Hương Thảo đến cửa hàng thì đã mua một ít cỏ đen, vốn dĩ chỉ là muốn cho nàng ấy ngủ li bì, tiện cho nô tài có thể sao chép công thức mà thôi, tuyệt đối không có ý hại người!”
Tô Hồng Mông trầm mặt, hỏi: “Vậy thì ngươi đã bán công thức cho người nào?”
Vương Tam liếc Đinh thị một cái, cắn răng nói: “Tiểu nhân… tiểu nhân bán cho Tiêu sư phụ. Đối phương nhìn thấy công thức này rất tốt, cho nên cũng không hỏi rõ nguồn gốc mà đã trả năm lượng bạc mua đứt…”
Đúng lúc này, có người tìm thấy năm lượng bạc ở dưới giường của Vương Tam, có vẻ như gã ta không có nói dối. Mọi chuyện giống như những gì gã ta đã nói, là hắn ta nhìn thấy Hương Thảo có công thức của hương cao, cho nên nhất thời nổi lòng tham mà làm ra chuyện tày trời này.
Nhưng mà Hương Thảo lại tinh mắt nhìn thấy có gì đó sai sai, nhỏ giọng nói với Tô Lạc Vân: “Đại cô nương, lão ma ma bên cạnh Đinh thị không thấy đâu nữa, không phải là bà ta đã đi đến cửa hàng thông đồng khẩu cung với Tiêu sư phụ chứ?”
Tô Lạc Vân nghe xong thì cười lạnh. Trước kia nàng đã cảm thấy vị kế mẫu này đã quen thói nói bóng nói gió trước mặt cha của nàng, nhưng dù sao thì vẫn là phận nữ nhân quanh quẩn trong nhà. Nhưng chuyện Hương Thảo bị trúng độc lần này lại khiến cho nàng hiểu rõ mọi chuyện, là bản thân đã coi thường vị kế mẫu mưu mô hiểm ác này, người phụ nữ này hình như không gì là không dám làm.
Giờ phút này trong lòng Đinh thị cũng đã có kế hoạch đối phó. Bà ta bình tĩnh lại, nói với Vương Tam đang quỳ ở dưới đất: “Nhà họ Tô của chúng ta không chứa chấp nổi thứ người có tâm tư bẩn thỉu như ngươi! Nhưng mà lỗi lầm ngươi gây ra, cũng chỉ có thể nói là cướp của trong nhà, sau khi ngươi nộp lại ngân lượng thì cũng không có tổn thất gì quá lớn. Lôi đến chỗ quan phủ thì bất quá cũng chỉ lãnh mười gậy ở trong ngục ba đến năm ngày thôi!”
Nói xong, bà ta nói với Tô Hồng Mông: “Nhưng mà lão gia… tên này cũng chỉ là sao chép công thức mà thôi. Nếu như đưa gã ta lên quan phủ, lại ăn mười gậy thì chỉ sợ về sau sẽ ôm hận mà tiết lộ cho người khác… như vậy thì nhà chúng ta tổn thất to rồi! Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ càng hơn…”
Tô Hồng Mông trừng mắt nhìn Đinh Bội, ông muốn nói gì đó nhưng lại cố nhịn xuống.
Vương Tam nghe xong thì ngầm hiểu được, lập tức dập đầu xuống đất: “Lão gia và phu nhân đối xử với tiểu nhân không tệ, chỉ cần hai người chịu tha cho tiểu nhân lần này, đừng có kiện tiểu nhân lên quan phủ thì tiểu nhân thề với trời, tuyệt đối sẽ không tiết lộ công thức hương cao ra ngoài, nếu không thì sẽ bị sét đánh chết!”
Dù sao thì nhà họ Tô cũng chỉ là thương nhân mà thôi, hoàn toàn không có khả năng đánh chết người hầu trong phủ như các vương tôn công tử nhà quyền quý khác. Đối với những người hầu không nghe lời, cùng lắm cũng chỉ tìm một người môi giới bán đi là xong. Nếu như muốn giết người bịt miệng, lỡ người nhà của họ quậy đến tận nhà, cho dù Tô Hồng Mông có cái danh làm quan thì vẫn bị kiện như thường.
Đinh Bội cũng đã dự đoán được Tô Hồng Mông không cho phép công thức này bị truyền ra ngoài, cho nên mới nói như vậy, chính là muốn Tô Hồng Mông phải dè chừng khi giải quyết việc này.
Còn về Vương Tam, tên đó là họ hàng xa lắc xa lơ của nhà mẹ đẻ bà ta, chỉ cần bà ta bồi thường cho ít bạc rồi đuổi đi là được.
Quả nhiên, Tô Hồng Mông tức giận trừng mắt nhìn Vương Tam một lúc lâu rồi chỉ kêu người trói tên sai vặt đó trong kho củi trước, cũng không vội vã xử lý gã ta.
Cuối cùng thì ông ta thở dài, nói với Tô Lạc Vân: “Sự nghiệp trong nhà to lớn, khó tránh khỏi việc có kẻ gian. Gã ta cũng đã nói là do bản thân nổi lòng tham, cũng không liên quan gì đến mẫu thân của con. Như vậy đi, tiền sinh hoạt hàng tháng của con về sau ta sẽ cho nhiều hơn một chút. Còn công thức kia, may mắn là không có bị kẻ khác mua được, ta sẽ hung hăng trách phạt Vương tam thật nặng, còn có tên Tiêu sư phụ hồ đồ đi nữa… Khụ, dù sao thì chỉ là chuyện xấu trong cửa hàng của nhà mình, cũng đừng có rêu rao tung lung!”
Xem ra cho dù Tô Hồng Mông đã biết rõ tất cả chân tướng đi nữa cũng vẫn không muốn truy cứu đến cùng, càng không nói gì đến việc bồi thường cho Hương Thảo hay là chuyện sang nhượng cửa hàng mới cho Tô Lạc Vân, ông ta đang muốn lấp liếm cho qua chuyện này.
Tô Lạc Vân không đợi hắn nói xong đã đột ngột vỗ bàn, nói: “Thật đúng là bản tính khó dời, hương cao của con chỉ bỏ thêm bột trân châu vào thì sao lại coi đó là sản phẩm mới bán ra ngoài? Nha hoàn của con bị trúng độc cũng có thể giả vờ không biết gì sao! Có người đã không cần thể diện đến mức này thì vì sao con lại phải để ý đến nhà họ Tô nữa chứ? Cái gì gọi là việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài? Con không sống tốt, bất kỳ ai cũng đừng hòng sống yên! Dù sao thì trước khi tới đây, con cũng đã viết đơn kiện, giao đơn kiện và tất cả chứng cứ cho Điền ma ma rồi. Hiện tại bà đã dẫn theo người của tiệm thuốc và lang trung khám bệnh cho Hương Thảo, nhân chứng vật chứng đầy đủ đi đến nha môn chờ đợi rồi! Nếu như không nhìn thấy con có được một lời giải thích đàng hoàng thì bà ấy sẽ đánh trống kêu oan với nha môn! Mẫu thân, người ở trên trời có linh thiêng thì nhìn xuống đây! Lập tức khiến cho đám người bắt nạt nữ nhi, thất khiếu chảu máu chết không được yên đi…”
*thất khiếu: hai mắt, hai tai, miệng và hai lỗ mũi.
Lúc nói ra những lời, đôi mắt đã mất đi tiêu cự của nàng trợn trừng nhìn thẳng Tô Hồng Mông.
Tô Hồng Mông thấy thế thì trái tim cũng run rẩy! Đứa nữ nhi này của ông ta vậy mà lại tức đến mức này, chẳng thèm quan tâm đến gì nữa…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận