- Trang Chủ
- Đô thị
- Toàn Chức Cao Thủ II: Phiên Ngoại: Đỉnh Quang Vinh (Dịch)
- Chương 4: Người bạn đầu tiên, đối thủ cả cuộc đời (3)
Dịch: Hoangforever
Hẻm núi cấp 1.
Khu vực cấp độ 31 - 33 là nơi mà những người chơi cấp cao nhất hiện giờ thích tới nhất, giết dã quái, vào phó bản, người đông nghìn nghịt.
* dã quái: quái vật hoang dã, creep.
Dựa vào kỹ thuật của Diệp Tu, giết dã quái đối với hắn mà nói…hắn đã có thể tới Liệt Diễm Sâm Lâm có cấp độ cao hơn hoặc là tới thành Tội Ác. Còn hẻm núi cấp 1 này, trừ cơ hội mỗi ngày 3 lần vào phó bản ra, hắn rất ít khi tới nơi này.
* Liệt Diễm Sâm Lâm: khu rừng bốc cháy.
Cửa vào phó bản, thời điểm Diệp Tu chạy tới, Tô Mộc Thu đã tập họp được một cái đội ngũ rồi, và đang chừa lại 1 slot dành cho hắn.
“Làm việc nhanh đấy!”
Diệp Tu nói với Tô Mộc Thu.
“Hiển nhiên, kỉ lục được ghi lại không phải ai cũng phá được.”
Tô Mộc Thu nói.
Phó bản Vinh Quang có một bảng danh sách kỷ lục được ghi lại dựa trên thời gian hoàn thành, vượt qua phó bản của tổ đội người chơi. Và đây cũng là thứ mà những người chơi PVE cạnh tranh tích cực nhất. Không nói tới những phần thưởng phong phú sau khi phá được kỷ lục, việc bạn được lọt bảng danh sách cũng là minh chứng cho thấy đẳng cấp của bạn!
“Chỉ dựa vào mỗi ngươi mà cũng có người vào đội à?”
Diệp Tu tò mò hỏi.
Trang bị của Nhất Diệp Chi Thu cũng được xem như là khá là bất phàm.
Những trang bị phó bản kia đòi hỏi bạn cần phải có nhân phẩm, về điểm này Diệp Tu chưa chắc đã chiếm được ưu thế. Nhưng hắn đã thắng 3685 trận trong đấu trường, thu được phần thưởng cùng với đó là điểm tích luỹ đủ cho hắn đổi được 2 mảnh trang bị cam mà mọi người vẫn thầm ao ước từ đấu trường.
Về phần nhân vật Thu Mộc Tô của Tô Mộc Thu, có lẽ không đáng nhắc tới vẫn hơn. Đừng nói trang bị cam, ngay cả trang bị tím, hắn còn không có lấy nổi một cái. Trang bị màu lam cũng chỉ chiếm được có một nửa, một nửa còn lại là trang bị màu lục, hắn gom góp cho đủ số lượng. Đứng ở cửa phó bản, hắn chẳng khác nào một tên lính mới được đội ngũ mang đi vậy..
* màu lam: màu xanh da trời; màu lục: màu xanh lá cây.
Đương nhiên Tô Mộc Thu không phải là lính mới rồi. Kỹ thuật của hắn tuyệt đối đứng hàng đầu. Thời gian chơi game của hắn cũng không khác Diệp Tu là bao, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ mới cấp 31, trang bị thì rách nát, ở trên đấu trường, tỷ lệ thắng của hắn khiến người ta phải giận sôi lên, 67,8%, không cao hơn người chơi bình thường là bao. Cái tỷ lệ này so với thực lực của hắn quả là khác biệt quá xa.
Những người chơi khác, chơi trò chơi là để tận hưởng, cũng không có mưu toan gì. Thế nhưng Tô Mộc Thu là game thủ và dựa vào trò chơi để kiếm sống, nuôi sống em gái mình. Cho nên vừa vào trò chơi, điều đầu tiên hắn muốn chính là phải kiếm được tiền, phải làm ra được lợi nhuận.
Bán thân, cày thuê, mua đi bán lại trang bị, thậm chí là viết tool game…Các trò chơi trực tuyến khác nhau, phàm là thứ có thể kiếm ra được lợi nhuận, Tô Mộc Thu hắn có thứ gì mà chưa làm qua chứ?
* Tool game: là một chương trình, phần mềm hỗ trợ chơi game.
Và Vinh Quang, một trò chơi mới đã phổ biến khắp thiên hạ như thế này, Tô Mộc Thu hắn ở bên trong trò chơi đã tìm ra được một điểm kiếm tiền hoàn toàn mới, đó chính là: trình chỉnh sửa trang bị.
Theo giới thiệu chính thức từ nhà phát hành game, đây là một hệ thống cho phép người chơi tự khám phá và chế tạo ra trang bị. Và giá trị của nó có thể nói tóm gọn trong một câu như sau: trang bị tự chế có thể không phải là mạnh nhất, thế nhưng trang bị mạnh nhất phải là trang bị tự chế.
Và nơi trang bị này được tạo ra chính là trình chỉnh sửa trang bị. Trang bị sau khi được chế tạo ra sẽ có màu sắc đặc thù đó là màu bạc sáng bóng. Thoạt nhìn màu sắc này có vẻ vượt trội hơn so với trang bị màu cam vốn đã cực kỳ quý hiếm kia.
Cho nên, ngày từ ngày đầu tiên, Tô Mạt Thu đã bắt đầu nghiên cứu trình chỉnh sửa trang bị này.
Hệ thống này khá là phức tạp. Cho tới thời điểm hiện tại Tô Mạt Thu đã viết đầy hai cuốn sổ nhật ký và 477 tài liệu được lưu trữ trong ổ cứng di động. Nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng chỉ mới lần mò ra được mơ hồ đại khái.
Khó khăn khá là lớn. Nhưng càng là như vậy, Tô Mộc Thu lại càng phấn khích. Khó khăn càng lớn, đồng nghĩ với việc nó càng hiếm, mà càng hiếm thì giá trị của nó lại càng cao.
“Một vốn bốn lời a!”
Tô Mộc Thu vô cùng kích động nói.
Cho nên, tất cả số tiền hắn kiếm được từ trò chơi đều được hắn đầu tư vào việc nghiên cứu trình chỉnh sửa trang bị này. Và thỉnh thoảng khi Diệp Tu online, trang bị của nhân vật Nhất Diệp Chi Thu lại biến mất đi 1-2 kiện đâu không thấy, không cần nói cũng biết, chắc chắn là lại bị Tô Mộc Thu cầm đi bỏ vào trình chỉnh sửa trang bị phân giải rồi.
Trình chỉnh sửa trang bị khiến cho Tô Mộc Thu ở trong trò chơi trở nên khá là túng quẫn. Chính vì lý do này, hắn phát hiện ra một điều, cái hệ thống nghiên cứu này thật sự cần một lượng tài nguyên lớn để thử nghiệm.
“Lúc nào cũng như thế này, không thành vấn đề!”
Dần dần khẩu khí “một vốn bốn lời” dần thay đổi. Hắn bắt đầu tìm kiếm phương pháp kiếm tiền giàu tính nhân ái hơn một chút, ví dụ như quét phó bản.
“Vào đội.”
Tô Mộc Thu đem Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu kéo vào trong đội ngũ.
Tiếp đó, Tô Mộc Thu nói với ba người kia:
“Ok chưa? Không có lừa các ngươi đúng không? Đúng là Nhất Diệp Chi Thu chưa?”
Thì ra là như thế này nên hắn mới tập hợp được một đội ngũ như thế này, Diệp Tu cũng cảm thấy bó tay.
Mà ba vị kia vào lúc này cũng vô cùng kinh ngạc vô cùng.
Nhất Diệp Chi Tu, đây là nhân vật thuộc hàng đại cao thủ, 3685 trận đấu và đều toàn thắng đã nói rõ lên thực lực của hắn. A, không… đã chuyển thành 3686 trận thắng liên tục rồi.
Ba người chơi vây quanh Nhất Diệp Chi Thu tỏ ra sự sùng bái đối với vị cao thủ này.
Đúng lúc này Tô Mộc Thu tuyên bố:
“Được rồi, lên đường.”
“Cái gì?”
Ba người kia nghe xong, nhất thời không còn quan tâm tới chuyện ngắm nhìn đại cao thủ nữa.
“Cứ thế này mà xông vào sao?”
Người thứ nhất sợ hãi kêu lên.
“Trị liệu đâu? MT đâu?”
Người thứ hai sợ hãi kêu lên.
*MT: tank cho đội hình.
“Chiến thuật đâu?”
Người thứ ba sợ hãi kêu lên.
Tô Mộc Thu chỉ trả lời vẻn vẹn 4 chữ:
“Kỹ thuật nghiền nát hết.”
“Kể cả có cao thủ…”
Ba người nhất tề nhìn về phía Nhất Diệp Chi Thu, chỉ dựa vào mỗi vị cao thủ này, liền có thể nghiền nát được bảng xếp hạng ghi lại sao?
“Cao thủ cũng không phải chỉ có một người a!”
Tô Mộc Thu rất là không có khiêm nhường nói.
“Còn ai nữa?”
Một người nghi ngờ hỏi.
“Đại Mạc Cô Yên!!”
Tên bên cạnh kích động nói.
Hiện tại cao thủ có thể sánh vai với Nhất Diệp Chi Thu chẳng phải là Đại Mạc Cô Yên – vị vẫn giữ được mạnh trận toàn thắng của mình ở trên bảng xếp hạng đấu trường sao?
“Khi nào thì hắn tới.”
Người thứ 3 lên tiếng nói. Trong đầu thầm nghĩ chắc chắn là như vậy rồi.
“Vị cao thủ đó đang ở ngay trước mặt các ngươi đấy thôi.”
Tô Mộc Thu kêu lên.
“Đâu?? Đâu?”
Ba người quay đầu lại nhìn xung quanh, nhưng cũng không có thấy Đại Mạc Cô Yên đâu.
“Chính là ta!”
Tô Mộc Thu nói.
“Tên nào vừa lên tiếng đó?”
Ba người đều bỏ qua Tô Mộc Thu, nghĩ rằng đó không phải là do Tô Mộc Thu nói, tiếp tục nhìn xung quanh tìm kiếm vị cao thủ kia.
“Ta…!”
Tô Mộc Thu điều khiển nhân vật Thu Mộc Tô nhảy vào góc nhìn của ba người.
“Ngươi?”
Vinh Quang có sử dụng hệ thống giọng nói, ngươi chơi có thể đối thoại trực tiếp bên trong game. Nhưng mà lúc này, ba người chơi kia phải dùng tới Icon mới có thể thể hiện ra được vẻ mặt khiếp sợ thật sâu của mình lúc này. Vị Thần Thương Thủ trước mắt này? Nhìn từ đâu tới chân, hắn làm gì có phong phạm của một vị cao thủ chứ?
“Đừng lãng phí thời gian của chúng ta nữa!”
Một người không nhịn được nói.
“Ha ha…”
Diệp Tu cười một trận,
“Trang bị của hắn quả thật có chút rách nát, thế nhưng kỹ thuật của hắn rất tốt.”
“Tỷ lệ thắng trên đấu trường của ngươi là bao nhiêu?”
“97.8%”
Diệp Tu không nháy mắt nói ra, trực tiếp đem số 6 trong tỷ lệ thắng của Tô Mộc Thu đổi lại thành số 9.
Đấu trường Vinh Quang được bố trí ở chủ thành và bảng xếp hạng đấu trường cũng phải ở trong đó mới xem được. Cho nên Diệp Tu biết ba người này căn bản không có cách nào nghiệm chứng được lời nói của hắn. Thế là hắn khoác lác một chút, dù sao cũng chẳng có áp lực gì nhiều. Huống hồ, hắn nói như vậy cũng không phải là hoàn toàn nói khoác. Tô Mộc Thu thường hay kiểm tra trang bị và kỹ năng ở trong đấu trường. Thử nghiệm đủ loại thiết kế lộn xôn và thường là đang đánh lại bỏ ra ngoài ghi ghi chép chép hoặc là tra cứu thông tin. Cho nên cũng không lấy gì làm lạ khi mà hắn có tỷ lệ thắng thấp như vậy.Nếu như hắn lấy thắng bại làm mục tiêu, Diệp Tu tin tưởng cái loại tỷ lệ như 97.8% đối với hắn mà nói cũng không làm khó được hắn.
“Được rồi, không lãng phí thì giờ nữa, bắt đầu thôi, cố gắng 1 lần đạt được kỷ lục ghi lại.”
Tô Mộc Thu nói.
“Vậy đánh như thế nào đây?”
Một người vẫn đang còn tức giận hỏi.
Có một cao thủ siêu cấp giống như Diệp Tu thừa nhận thực lực của Tô Mộc Thu, khiến cho mọi người liền tin tưởng lời nói của hắn và giả vờ như không nghĩ tới chuyện sẽ có vấn đề phát sinh đối với đống trang bị rách nát kia. Nhưng mà, để đạt được kỷ lục ghi lại, điều này cần phải đánh vô cùng năng suất.
Thế nhưng hai người kia cũng không có sắp xếp, an bài họ nên phối hợp như thế nào, cứ như vậy vào đánh. Làm như thế này thật sự có thể đạt được kỷ lục ghi lại sao?
“Thấy quái thì giết thôi. Lên.”
Tô Mộc Thu trả lời cực kỳ đơn giản, nói xong hắn tiến về phía trước, tiếp đó là Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu.
Ba người kia sửng sốt khoảng một giây, sau đó liền lần lượt đuổi theo.
Vừa mới tiến vào, đã thấy hai vị kia xông lên mở quái rồi.
* Mở quái: chạy vào nơi có quái để quái nhảy ra, hoặc chạy vào phạm vi canh chừng của bầy quái, hoặc là làm náo động cho bọn chúng để ý để bọn chúng nhảy ra rồi sau đó giết.
“Ôi cha mẹ ơi, thật sự nói giết liền giết kìa!”
Một người kêu lên.
Phó bản Hẻm Núi Cấp 1 là một phó bản cấp 31-33. Người chơi đạt tới cấp độ này mỗi ngày tiến vào 3 lần đó là chuyện bắt buộc phải làm.
Ba người chơi kia cấp bậc của họ cũng đều là cấp 32, đều giống như Diệp Tu, đều là những nhân vật có cấp bậc hàng đầu trong trò chơi. Đối với cái phó bản này, ba người này cũng không có xa lạ gì. Thế nhưng đấu pháp đơn giản mà thô bạo giống như trước mắt, quả thật cho tới bây giờ, ba người họ vẫn chưa có gặp qua bao giờ.
“Nhanh, nhanh, nhanh!”
Tô Mộc Thu vừa thúc giục vừa cầm hai khổng súng của mình bắn phá không ngừng. Rất nhanh có một bầy quái bị dụ tới.
Chỉ trong chớp mắt lối vào phó bản đã có 6 con quái nhỏ chạy tới.
“Má ơi…”
Ba người kia nhìn mà mềm nhũn tay chân. Bọn họ ở trên đấu trường đều có tỷ lệ thắng trên 70% trở lên, cũng được coi như là những người chơi có thực lực khá rồi.
Nhưng vừa vào phó bản liền kéo 6 con quái tới như thế này thì đây là điều họ chưa thấy qua bao giờ. Thường thường, MT kéo quái để mọi người hồi máu, sau đó giết quái. Mà thường là kéo 2 con quái. Đội ngũ có trang bị tốt hơn thì sẽ kéo 3 con quái. Nhưng hiện tại, một tên ăn mặc giống như ăn mày, vừa tiến lên đã kéo 6 con quái, đây là uy phong cỡ nào a!!
Nhất thời ba người cảm thấy vị này có lẽ xuất thân từ Cái Bang trong trò chơi khác, ăn mặc rách nát đã là truyền thống của họ rồi. Cấp bậc võ công không nhìn vào cách ăn mặc, nghe nói bang chủ lợi hại nhất, thời điểm tiếp nhận chức vị bang chủ còn bị bang chúng nhổ cho một đống bọt vào người đấy.
Nhưng mà 6 con quái này giết như thế nào đây?
Ba người cũng không biết nên bắt đầu từ đâu cả. Hai người kia cũng không có chỉ huy bọn họ.
Kết quả là thấy Nhất Diệp Chi Thu xông lên, đi vòng quanh, cây giáo trong tay chọc chọc chọc. Ngay lập tức, 6 con quái đã bị dụ sang bên hắn, sau đó hắn phất tay áo lên, Ám Dạ Đấu Bồng, một kỹ năng cấp thấp của Ma đạo học giả. Một chiêu này đi qua, 6 con tiểu quái kia nhất thời bị tụ lại một chỗ.
* Ám Dạ Đấu Bồng: Áo choàng bóng đêm.
“Còn đứng ngây người ra đó làm gì, nhanh đánh đi chứ?”
Tô Mộc Thu kêu lên.
Ba người kia lúc này mới tỉnh lại, cái gì gọi là kỹ năng nghiền nát tất cả, bọn họ xem như đã được chứng kiến tận mắt rồi. Chỉ là lúc trước, bọn họ thật sự không có cách nào tưởng tượng ra được kỹ thuật của Diệp Tu lại có thể đạt tới trình độ cao như thế này.
“Cao thủ có tỷ lệ thắng trên 90% trở lên quả thật quá biến thái.”
Một người cảm khái, nói.
“Không phải 90%, mà là 100%.”
Tên kia còn trịnh trọng sửa lại cho đúng.
“Không biết hắn và Đại Mạc Cô Yên, người nào lợi hại hơn nhỉ?”
“Ta đã xem qua trận đấu của Đại Mạc Cô Yên rồi, quá là mạnh mẽ!”
Ba người lúc đầu còn căng thẳng, nhưng dần dần họ thấy không còn áp lực nữa. Thật sự không có áp lực.
Mở quái, dẫn quái, tụ quái, đỡ quái, những chuyện này hai người kia đã làm hết cả rồi. Ba người bọn họ chỉ cần toàn lực đánh mạnh nhất có thể là được. Về phần một số vấn đề cơ bản cần chú ý, ba người bọn họ cũng không phải là lính mới, còn cần phải giải thích sao?
Ba người vừa máy móc đánh quái, vừa vui vẻ hàn huyên cho qua ngày.
Mà kỹ thuật của Tô Mộc Thu, lúc này ba người cũng hoàn toàn được lĩnh hội rồi.
Mặc dù dame đầu ra của hắn cũng chỉ thường thôi, nguyên nhân trong đó có lẽ là vì trang bị của hắn quá kém. Thế nhưng nói về kỹ thuật, phải nói là không chê vào đâu được. Kỹ thuật vô cùng cao tay, cho tới thời điểm hiện tại, hắn đang sử dụng cắt đứt kỹ năng của quái, nhìn xem có con quái nào đã có thể phóng ra kỹ năng được chưa? Không có, tất cả đều bị người này cắt đứt.
Tới ải Boss, kỹ thuật Tô Mộc Thu phô diễn ra mới thực sự là đỉnh cao.
Ở đây, bên cạnh con Boss còn có 12 con quái Tinh Anh – Boss xanh nữa. Bình thường người chơi tới giết, sẽ cẩn thận từng li từng tí một, giữ vững khoảng cách cho thật tốt, còn 1 hoặc 2 người sẽ đi kéo Boss, cứ lặp lại trình tự như vậy cho tới khi Boss chết.
Các người chơi đã phải chết không biết bao nhiêu lần ở nơi này mới nghiên cứu ra được cách thức đánh như thế này. Từ trước tới giờ, mỗi ngày đều có vô số đội bởi vì không cẩn thận, không có sự chuẩn bị tốt cho phương án kéo Boss nên đã dẫn tới cả đội bị tiêu diệt.
Nhưng lúc Tô Mộc Thu ra sân.
Rầm, rầm, rầm, bằng bằng bằng… chính là bắn liên hồi.
12 phát đạn và cả 12 phát đạn này đều bắn trúng 12 con quái tinh anh kia.
“Vẫn là muốn giết chết cùng lúc sao?”
Ba người bọn họ vốn tưởng rằng hai người này khi gặp Boss sẽ không còn làm ầm ĩ nữa, kết quả là bị hành động này họ làm cho sợ ngây người.
“Giao cho các ngươi.”
Tô Mộc Thu nói.
Ba người luống cuống tay chân, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, chờ đợi Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu tụ quái lại, kết quả là lại thấy hắn lao về phía Boss.
“Giết chết Boss cùng lúc nữa sao??”
Ba người sợ hãi kêu lên.
“Các ngươi muốn chết sao?”
Một người rống to lên.
Kết quả là thấy Thu Mộc Tô của Tô Mộc Thu tiếp tục hướng về phía 12 con quái Tinh Anh kia xả đạn “rầm rầm rầm bằng bằng bằng”, sau đó giống như tàu hoả dẫn quái từ bên cạnh họ gào thét mà qua.
“Đánh chứ?”
Một người run rẩy hỏi.
“Tới đánh Boss đi!”
Bên kia, giọng nói của Diệp Tu vang lên.
Ba người ngẩn ra, lại nhìn lại một lần nữa, dĩ nhiên Thu Mộc Tô kéo 12 con quái tinh Anh kia chạy lòng vòng quanh khu vực này.
Ba người đã hiểu, bọn họ sẽ không giết 12 con quái Tinh Anh kia, mà là lái tàu hoả thả diều bọn chúng, còn 4 người bọn họ sẽ tập trung lại đem Boss giết chết?
* Thả diều quái: Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa người chơi “gà mờ” và game thủ trình cao, khi hầu hết người chơi thường sẽ đứng im, hoặc giáp lá cà đánh quái. Tuy nhiên việc này sẽ làm cho các bạn mất nhiều máu và khiến cho bản thân mình chậm chạp trong công tác di chuyển. Hãy luôn di chuyển và kéo bãi quái về hướng bạn dự định đi tới, điều này vừa tiết kiệm thời gian di chuyển, vừa giúp cho bạn tốn ít máu hơn khi đánh quái.
Đây mới thực sự là kỹ thuật di chuyển! Trang bị tốt có tác dụng sao? Trang bị tốt có thể làm được chuyện như vậy sao?
“Trâu! Quá trâu bò!”
Ba người vừa than thở vừa xông lên đánh Boss.
Một lát sau, trên kênh thế giới của Vinh Quang, hệ thống nhảy ra thông báo, năm người chơi của Diệp Tu đã đổi mới kỷ lục ghi lại của phó bản Hẻm Núi cấp 1.
“Một lần thành công, không tệ!”
Tô Mộc Thu than thở.
“Còn đánh nữa không?”
Ba người kia lúc này hoàn toàn phục rồi.
“Hiện tại không được, còn có việc.”
Tô Mộc Thu nhanh chóng giải tán đội ngũ.
Về phần phôi phối phần thưởng, trước khi Diệp Tu tới, Tô Mộc Thu đã thương thảo với 3 người này rồi.
Ba người từ biệt hai vị cao thủ.
Diệp Tu và Tô Mộc Thu lập tức trở về khu vực chủ thành, gần Hẻm Núi Cấp 1. Trên đường đi, Tô Mộc Thu bắt đầu kể cho Diệp Tu nghe về ý tưởng chế tạo trang bị hiện giờ của mình, cho đến khi họ bị chặn lại bởi một người.
“Nhất Diệp Chi Thu, đánh một trận không?”
Quyền pháp gia – Đại Mạc Cô Yên, cứ như vậy thẳng tắp đứng ở giữa con đường lớn trong thành nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận