Dịch: Hoangforever
Mùa hè, nắng chói chang, kết quả kỳ thi tốt nghiệp trung học cuối cùng cũng đã được công bố.
Bảng xếp hạng điểm thi năm nay cũng không có khác so với những năm trước. Lưu Sướng ở trên mạng internet cuối cùng cũng tra được thành tích của mình -519 điểm.
Ở thành phố nhỏ phương Bắc này, thì kết quả này cũng không có tôi, vượt qua tuyến số 2 thế nhưng còn lâu mới đạt tới tuyến số 1. Một kết quả vô cùng bình thường, không đáng để khoe khoang, cũng không có bị chê cười, bình thường giống như hắn vậy.
Nhìn thấy kết quả này, Lưu Sướng cũng không có vui và cũng không có chán nản. Hắn lặng lẽ nhấp vào dấu "X" ở góc trên bên phải của trang web, sau đó ngã chổng vó, nằm xuống giường.
Reng Reng Reng....
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Điện thoại của hắn ngay tới cả tiếng chuông điện thoại cũng không có thiết lập bất kỳ nhạc chuông nào, vẫn giữ nguyên mặc định. Quả thực hắn quá vô vị và nhạt nhẽo.
Hắn mở máy điện thoại ra, là mẹ gọi tới.
“Alo, con trai à, hôm nay có phải là ngày có kết quả thi không? Mẹ thấy Tiểu Vương phía sau nhà đã tra ra được kết quả của mình rồi....”
“519 điểm.”
Lưu Sướng trực tiếp đọc ra kết quả của mình, cắt đứt lời nói của mẹ hắn. Sau đó tùy tiện nói thêm hai câu nữa rồi tắt máy. Cuối cùng không biết nghĩ thế nào lại tắt hẳn máy luôn.
Tháng 7, tháng 8 là hai tháng nóng nhất trong nay. Tháng này cho dù bạn có bật điều hòa lạnh hết cỡ đi chăng nữa thì cũng không thể nào xua tan đi được cái nóng ở trong lòng.
Nằm trên giường trằn trọc mãi, Lưu Sướng bật đậy, mở máy tính ra, thuần thục vào youtube....
Đẩy ống với một tốc độ không đổi, bắn quả pháo đi không quá xa, những thứ này dường như không thể nào mang lại khoái cảm cũng như kích thích dành cho hắn. Cuộc sống đơn điệu, nhàm chán, khô khan tới mức hắn có cảm tưởng rằng mình giống như rơi vào khoảng không vậy.
Lưu Sướng cúi đầu dọn dẹp “lịch sử trang web”, sau đó tắt máy tính đi. Cũng không biết là do mệt mỏi hay là vì lý do khác mà hắn nhìn vào hoa văn màu vàng ở trên trần nhà mà ngẩn người, sau đó từ từ đi vào giấc ngủ.
...........
Lúc Lưu Sướng tỉnh dậy, trời cũng đã nhá nhem tối. Mùa hè ngày dài hơn đêm, cho nên có lẽ lúc này đã hơn 7 giờ tối.
Giờ này cha mẹ hắn cũng đã tan làm rồi.
Cũng có nghĩa rằng, cuộc họp gia đình sắp sửa được bắt đầu.
Trên bàn ăn.
“Với điểm số này của con, vào một trường bình thường đúng là không có vấn đề gì, thế nhưng con vào trường tuyến 2 như thế này thì có tiền đồ gì cơ chứ?”
Rất hiển nhiên, Ngô Hoa, mẹ của Lưu Sướng rất chú ý tới việc học hành của con trai mình. Mẹ hắn đã sớm nắm rõ số điểm thi của con trai mình.
"Mẹ và cha con đều có suy nghĩ như vậy. Thế nhưng chúng ta vẫn tôn trọng ý kiến của con. Con thử nghĩ mà xem, con muốn làm một người bình thường vô vị cả đời với một trường tuyến 2 như vậy, hay là con ôn luyện thêm 1 năm nữa, thi vào trường tuyến 1 có danh tiếng tốt hơn?”
“Con học trường nào cũng được.”
Lưu Sướng ăn cơm xong, đặt bát đũa lên bàn nói.
“Con nghĩ kỹ lại đi?”
Lưu Huy, cha của Lưu Sướng xua tay, cuộc họp cứ như vậy kết thúc trong im lặng.
.......
Ba ngày sau.
"Con cũng biết đó, gia đình ta từ xưa tới nãy vẫn luôn dân chủ. Mẹ và cha cũng chưa bao giờ phản đối ý kiến của con. Chúng ta tôn trọng sự lựa chọn của con. Con phải biết rằng, hiện tại, cạnh tranh nghề nghiệp rất lớn. Sinh viên ra từ những trường bình thường rất khó để kiếm được việc làm. Mẹ và cha lại cũng không có bản lĩnh gì...”
"Con nói, con muốn ôn luyện thêm một năm nữa để có được kết quả tốt hơn. Vậy thì con hãy chọn trường tốt mà ôn.”
“Tùy tiện chọn một trường cũng được mà...”
“Con suy nghĩ kỹ lại đi.”
...........
Hai ngày sau.
“Thật ra con còn trẻ, cũng đừng có sợ thất bại. Ai mà chả có một lần thất bại trong đời cơ chứ? Con nhìn Triệu Huy ở phía sau nhà mà xem, hắn hơn con 5 tuổi, lúc đó năm nhất, hắn cũng thi không có được tốt cho lắm. Thế là hắn quyết định ôn luyện thêm một năm nữa và đã đậu vào được một trường loại tốt. Hiện tại, hắn cũng đã tốt nghiệp rồi, giờ ra trường không phải lo lắng về công ăn việc làm nữa...Cho nên, theo mẹ nghĩ, có đôi khi có được tấm bằng của trường tốt còn hơn cả...Con thử nghĩ mà xem, ôn luyện thêm một năm và đỗ vào trường đại học loại tốt? Hay là vào một trường...”
“Con muốn đi học.”
“Con nghĩ kỹ lại đi.”
..........
Một ngày sau.
“Con à, có lẽ con nghĩ mẹ nói nhiều... thế nhưng đôi khi sự lựa chọn của con sẽ quyết định cả cuộc đời của con đấy. Ghiên đường hay địa ngục, nó chỉ có cách nhau trong gang tấc mà thôi...”
“Mẹ, con muốn đi học!”
Lưu Sướng cắn chặt hàm răng, cắt đứt lời thao thao bất tuyệt của mẹ mình.
“Được rồi. Nếu con đã quyết định như vậy, chúng ta cũng không có ép con nữa!”
Ngô Hoa không hiểu được suy nghĩ của con trai mình, liền cố nặn ra nụ cười, nói.
“Con biết đấy. Nhà chúng ta từ xưa tới nay vẫn luôn có truyền thống dân chủ. Nếu con đã lựa chọn như vậy rồi, vậy thì phải cố gắng học hành chăm chỉ nha. Để ủng hộ sự lựa chọn của con, mấy ngày trước, cha mẹ đã chủ động liên hệ với nhà trường và khoa con học. Cũng may chưa có đông người, vẫn còn ký túc được. Chúng ta nghĩ rằng, con mỗi ngày cứ đi đi lại lại như vậy, sẽ trễ nại việc học hành, cho nên chi bằng con ở lại, dùng thời gian đó mà đi học Anh Ngữ còn hay hơn... Thế là, chúng ta đăng ký cho con ở ký túc...Nếu như con đã lựa chọn đi học, vậy thì hiện tại không còn nhãn rỗi nữa rồi. Con biết đấy, những bạn học kia, có lẽ họ cũng đã nhập học cả rồi....”
.......
Ngày hôm sau, Lưu Sướng thu dọn quần áo, lấy thêm một số đồ dùng cá nhân, sau đó thay một bộ quần áo đi tới một cái ký túc nhỏ có tên là “Hành Tri”.
Cũng giống như bao sinh viên nghèo khác, mới tới, họ rất là hăng say học tập, thế nhưng dưới cái nắng như thiêu như đốt, sau ba ngày sự nhiệt huyết kia đã không còn lại gì. Thế là Lưu Sướng quay lại thói quen sinh hoạt trước đây của mình.
Thời gian 3 ngày cũng đủ để các sinh viên nội trú làm quen với nhau.
Buổi tối là thời gian tự học, Lưu Sướng sau khi rửa mặt, đánh răng xong liền lên giường nằm. Tiếp đó, hắn hỏi vọng xuống,
“Này, các cậu đều là tự nguyện đi học lại sao?”
Lưu Sướng liếc mắt nhìn 3 người còn lại trong phòng hỏi.
Một nam sinh đeo kính đầu tóc bết bát giống như chưa có đánh răng, rửa mặt bao giờ, ngày nào cũng cầm một cuốn sách dày cộm đọc. Nếu như chỉ nhìn bề ngoài, hắn ta nhìn chẳng khác nào một học sinh giỏi, chăm ngoan. Thế nhưng, bạn đã nhầm rồi, hắn đúng là mỗi ngày đọc sách rất nhiều, thế nhưng lại là sách truyện cả. Cho nên, hắn tới đây học, hiển nhiên cũng không phải là tự nguyện.
“Ta đương nhiên là không rồi. Ta muốn vào học ở một trường kỹ thuật, thế nhưng cha ta cũng không có đồng ý.”
Nam sinh đeo kiếng lúc nói chuyện mắt cũng không có rời khỏi cuốn tiểu thuyết.
“Này, kính cận, người đang đọc cái gì vậy?”
Giường trên là một nam sinh mập mạp, hắn cũng là một người mê đọc truyện, thế nhưng lại đọc ở trên mạng. Cho nên đối với chuyện kính cận cầm quyển sách dày cộm kia đọc truyện, hắn rất là khinh thường.
“Ngày cuối cùng của nhân loại.”
“Thế à, để ta xem tí coi.”
Tên mập giơ tay giật lấy quyển sách đang con ở trên tay kính cận, liếc mắt một cái hắn khinh bỉ nói:
“Con mẹ nó chứ! Lại là thây ma (Zombie). Cái thể loại này đã ra hơn mười mấy năm rồi. Lại còn là ngày tận thế do thây ma nữa chứ? Con mẹ nó chứ! Đọc chán bỏ xừ!”
Mập mạp vừa chửi rủa, vừa trả lại cuốn sách cho kính cận, sau đó thao thao bất tuyệt nói:
“Trò chơi Resident Evil đã ra mắt hơn mấy chục năm nay rồi. Và cái chủ đề zombie này cũng theo đó mà có từ lâu đời rồi. Đã hơn mấy chục năm rồi thế mà vẫn còn viết truyện theo thể loại này nữa, một chút sáng ý cũng không có. Còn nữa, ta tuyệt không cho rằng cái loài sinh vật Zombie này lại có thể khiến cho thế giới diệt vong. Nếu như virus không thể lây lan qua không khí truyền đi ... Chỉ là một con thây ma mà nói, đối với loài người không có bất kỳ sự uy hiếp nào.”
“Hơi thở nặng nhọc, đi thì chậm chạp, trí thông minh kém, suốt ngày la hét. Ta không nghĩ rằng sẽ có ai đó bị loài sinh vật này cắn, trừ mấy thằng ngốc ra. Nghĩ mà xem, thời viễn cổ, tổ tiên của chúng ta đối mặt với nhiều sinh vật còn nhanh nhẹn, mạnh mẽ hơn loài Zombie này rất nhiều, thế nhưng họ vẫn sống tốt đó thôi?”
“Không phải ta đang khoác lác với các ngươi. Mặc dù lời khó nghe, thế nhưng sự thật nó là như vậy. Cho dù cả ngôi trường này có hoàn toàn biến thành thây ma đi chăng nữa, ta vẫn có thể bình yên vô sự chạy ra ngoài, các ngươi có tin hay không?”
Mập mạp nói. Khúc thịt béo núc ních của hắn khẽ rung lên.
Thấy hắn ta kiêu ngạo như vậy, người cuối cùng của phòng cũng lên tiếng.
“Thực ra, cái chủ đề về thây ma này cũng không phải do loạt phim Resident Evil sản sinh ra. Ngày xưa, từ thời Trung Cổ, ở Châu Âu đã có những cuốn tiểu thuyết viết về Zombie rồi. Và bộ phim “Night of the Living Dead” năm 1968 do Mỹ sản xuất chính là bộ phim đầu tiên đặt nền móng cho chủ đề này. Cái gì mà đầu sẽ nổ tung khi có một viên đạn bắn vào đầu, thây ma cắn thì sẽ lây lan bệnh dịch...cũng là do bộ phim này đưa ra cả.”
Người vừa lên tiếng là học sinh giỏi duy nhất trong 4 người ở đây.
Hắn gọi là Lưu Đào.
Nghe nói hắn thi vào Bắc Đại, do kém mấy phẩy nưa nên mới tới đây học lại. Hơn nữa cậu ta chẳng những học giỏi, mà kiến thức liên quan tới mặt khác cũng hiểu rất sâu. Thỉnh thoảng, lại khoe khoang ra học thức uyên bác của mình.
“Cho nên, về cái chủ đề thây ma này, mặc dù ra đời từ rất lâu rồi, thế những mô-tip lại quá cũ. Còn nữa, quan điểm của mập mạp không sai, Loài sinh vật Zombie cấp thấp kia ... chỉ cần không có sợ hãi, như vậy bọn chúng đối với loài người cũng không có gây ra bất kỳ uy hiếp gì.”
“Này, ta đang hỏi các ngươi có phải hay không tự nguyện tới đây học lại cơ mà? Sao chủ đề lại đi xa tới vậy?”
Lưu Sương cắt lời “học sinh giỏi”.... đem chủ đề kéo về hiện tại.
“Rất hiển nhiên, căn phòng này ngoài ta ra, các ngươi có lẽ cũng không phải là tự nguyện đi.”
Học sinh giỏi bồi thêm một câu, sau đó đúc kết lại.
“Ừ! Đầu năm phụ huynh đối với con cái cũng chưa từng có dân chủ giống như họ nói. Họ giả bộ thân thiện, lấy lá cờ dân chủ nói với con cái của mình, thế nhưng hành động lại khác xa hoàn toàn. Theo ta nghĩ, họ làm như vậy còn không bằng trực tiếp độc tài con hơn.”
Lưu Sương nằm trên giường, hồi tưởng lại tình huống mấy ngày trước, nói. Sau đó tùy tiện hỏi:
“Thây ma thật sự không có uy hiếp gì sao?”
Hắn vừa hỏi xong câu này, cửa phòng ngủ liền bị đẩy ra, một thầy giáo đeo mắt kính bước vào nói:
“Này, bốn ngươi các ngươi, đừng có nói chuyện phiếm nữa, nhanh đi ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm nữa.”
Nói xong câu đó, hắn đóng cửa lại. Từ khe cửa truyền tới những lời nói cuối cùng trước khi hắn rời đi.
“Lịch sử tiến hóa của Trái Đất, tất cả thợ săn di chuyển chậm chạp, nhỏ lẻ đều bị đào thải, giờ lại nói bàn về chuyện chậm chạp, cái vấn đề này hoàn toàn không có ý nghĩa, còn không nhanh ngủ sớm đi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận