Dịch: Hoangforever
Đây là một đoá hoa nằm ngoài sự hiểu biết của đám lính.
Đối với những người từng trải qua ngày tận thế mà nói, có khá nhiều người đã tận mắt nhìn thấy những đoá hoa diêm dúa loè loẹt, cổ quái. Những đoá hoa này đều có màu trắng, có tám cánh, chiều dài của cánh hoa là khoảng 10 cm, kéo dài từ vị trí nhị hoa đến mép cánh hoa và có sọc xanh ở mỗi cánh hoa.
Chúng xuất hiện vào nửa đêm cách đây hai năm và tạo ra ngày tận thế mới, đầy kỳ quái này.
Khá nhiều người đã nhìn thấy những bông hoa như vậy, chứ đừng nói chi tới những người lính này. Và trong đợt học tập, bồi dưỡng tri thức lý thuyết, những bông hoa này là bài học bắt buộc đối với những người chiến sĩ.
Nhưng mà, bông hoa xuất hiện ở phía xa xa kia cũng không phải có màu trắng. Hình thể của nó còn to hơn những đoá hoa màu trắng và nó có 4 cánh hoa. Không những vậy, đoá hoa này còn đen như mực, chiều dài là khoảng 30cm.
Ở nhị hoa có lốm đốm màu đỏ giống như máu, kéo dài từ nhị hoa đến đầu cánh hoa và cuối cùng là một sọc đỏ đỏ dài và hẹp, đỏ như máu.
Yêu diễm lạ thường!
Quỷ dị lạ thường!
Hoa có màu trắng đã xem như là một loài thực vật kỳ lạ rồi, thế nhưng trước bông hoa sọc đỏ nền đen này, đoá hoa màu trắng kia có vẻ bình thường hơn rất nhiều. Ít nhất ở trong nhận thức của mọi người, loài hoa làm đảo lộn cả thế giới này lên chính là đoá hoa lớn lên có bộ dạng như vậy.
Cho nên nơi này mới có nhiều dị thú như vậy? Cho nên nơi này mới có nhiều Zombie tiến hoá như vậy? Tất cả những chuyện này cũng chỉ vì… đoá hoa kỳ dị kia sao?
“Đó là… hoa gì vậy?”
Tên binh sĩ lái xe run rẩy dò hỏi.
“Hỏi cái cứt ấy! Lái xe nhanh cho ta! Đừng dừng lại! Lái xe cho ta!”
Wilson tức giận gầm lên một tiếng. Hắn di chuyển khẩu súng máy nặng nề và điên cuồng nổ súng máy vào mặt những con ác khuyển dị chủng đang lao tới. Giờ khắc này, đã không còn đường lui nữa. Hai bên và đằng sau đã bị bầy thú dữ bao vây lại, con đường duy nhất chính là thẳng tiến không lùi.
Trong lúc chiếc xe quân sự số 1 bị trì hoãn lại một chút, Y Sâm ngồi trong chiếc xe quân sự số 2 cũng đã chạy tới. Giống như xe trước, bọn họ cũng nhìn thấy được một màn quỷ dị này.
Y Sâm dùng súng trường bắn tỉa một con Ác khuyển dị chủng, đồng thời cũng nhìn về phía những đoá hoa ở cách đó không xa. Không có sinh vật nào trong vòng mười mét cách đoá hoa kia. Nhìn đoá hoa khổng lồ vươn lên cao, Y Sâm nhạy cảm phát hiện ra một điều, trong vòng bán kính mười mét xung quanh nó, không có bất kỳ sinh vật nào.
Xung quanh nó có mười mấy con Ác khuyển dị chủng, thế nhưng lại không có con nào dám mon men tới gần đoá hoa. Không chỉ như vậy, trong mười mấy mét xung quanh nó cũng không có thảm thực vật nào.
“Ầm Đinh!”
Kèm theo tiếng nổ lớn, chiếc xe quân sự đang chạy với tốc độ cao liền bị hất văng ra ngoài. Hai con Ác khuyển dị chủng to lớn với tốc độ vượt xa đồng loại từ bên phải khu rừng rậm lao ra, đâm ‘rầm’ vào xe quân sự, phảng phất như chúng không có cảm giác đau đớn vậy.
Vốn chiến trường chỉ trong chốc lát liền thay đổi bao nhiêu thứ, thế nhưng vào lúc này phảng phất như đã có kết cục.
Và mạng sống của đám binh lính này giống như đã được định đoạt.
Đối mặt với những con dị thú gầm rú, mãnh liệt xông lên, đối mặt với Zombie tiến hoá có thân thủ nhanh nhẹn, vào lúc này những chiếc xe quân sự dừng lại kia giống như đã tự đặt dấu chấm hết cho mình.
Vòng vây càng ngày càng thu hẹp lại khiến cho người ta cảm thấy vô vọng. Những chiếc xe quân sự nặng nề giống như những con thuyền nhỏ đang chao đảo giữa cơn giông bão, có thể bị lật bất cứ lúc nào.
"A a a a a a a!"
Lippi gầm lên, điên cuồng bắn vào những con dị thú ở bên ngoài cửa sổ đang còn giương nanh múa vuốt.
Hí….
Tên binh sĩ bắn súng máy hạng nặng trên chiếc xe quân sự số 2, bị một con Zombie tiến hoá chụp lấy túm ra ngoài, chiếc miệng to lớn cắn phập một phát lên cổ hắn.
Có thể thấy, Ác khuyển dị chủng bình thường thân hình của nó càng thêm to lớn hơn, xác thực có thể sinh ra uy hiếp đối với mọi người. Ngay cả mấy con Zombie tiến hoá kia, tốc độ của bọn nó cũng vô cùng nhanh. Răng nhọn, móng sắc, lực lượng lại lớn, hơn nữa còn có trí khôn nhất định, hiểu được cách tấn công tập trung hoả lực, và cũng biết cách tấn công đầu tiên là phải tấn công vào binh lính lái xe, để dừng chiếc xe lại. Một lý thuyết rất đơn giản.
“Gào!!!”
Zombie tiến hoá điên cuồng gầm lên, máu tươi phun ra. Thế nhưng khiến cho mọi người cảm thấy kinh ngạc chính là, trong khoảnh khắc tiếp theo, những con Zombie tiến hoá này thế mà lại nhẫn nhịn được đối với khát vọng máu tươi và thịt non. Nó nắm tên binh lính sắp chết trong tay ném về phía đoá hoa đỏ đen ở phía đằng xa kia.
Tên binh sĩ gần như tử vong kia, sau mấy vòng lộn vòng trên không trung giống như một cơn lốc liền ngã xuống cách đoá hoa dị chủng tầm 10 mét, khoảnh khắc tiếp theo…
Mặt đất đang còn bằng phẳng, yên tĩnh xung quanh đoá hoa bỗng nhiên sôi trào lên. Vô số rễ cây từ trong mặt đất chui ra ngoài, trói chặt lấy tên binh sĩ vừa rơi xuống. Chỉ nửa phút sau, tên binh sĩ kia đã bị cưỡng chế kéo vào trong lớp đất xốp, không còn phát ra tiếng động nữa.
Mà đoá hoa đen vân đỏ dị chủng kia thì lại giống như cũ khẽ đung đưa trong gió.
“Ô….”
“Ô….”
Tiếng chó nức nở kêu lên thu hút sự chú ý của Y Sâm. Trong lúc cấp bách, Y Sâm thấy hai con ác khuyển dị chủng bị Ước Hàn sử dụng dị năng của mình ném về phía đoá hoa này. Không có gì bất ngờ xảy ra, vận mệnh của bọn chúng sẽ giống hệt như tên binh sĩ mới vừa rồi, bị rễ cây trói chặt lôi vào trong mặt đất.
Ác khuyển dị chủng vùng vẫy giãy chết, điên cuồng cắn xé lên rễ cây, nhưng cuối cùng lại cắn không đứt, bị rễ cây lôi vào trong lòng đất.
“Y Sâm!”
Tiếng hét của Lippi đột nhiên vang lên bên tai Y Sâm. Y Sâm theo tiềm thức quay đầu lại nhìn, sau đó vô thức vươn tay ra nắm lấy mắt cá chân Lippi.
Cánh cửa bên phải chiếc xe quân sự số 2 chẳng biết từ lúc nào bị tháo ra ngoài, Lippi lúc này đang bị một con Ác khuyển dị chủng to lớn tha ra ngoài.
Nếu xét về lực lượng, Y Sâm căn bản không phải là đối thủ của Ác khuyển dị chủng, cho nên kết quả của hành động trong tiềm thức kia của chính là… Y Sâm và Lippi cùng nhau bị lôi ra khỏi xe quân sự!
“Bọn mày, toàn bộ cút hết cho ta!”
Cách đó không xa, một tiếng rống giận vang lên, Ước Hàn thuộc tổ dị năng rốt cuộc cũng thể hiện ra thực lực của mình. Ở trong không gian bên cạnh hắn, ngoài trừ hắn ra, tất cả sinh vật đều bị hắn đẩy lui lại hơn mười mấy mét.
Và dĩ nhiên trong đó bao gồm cả binh lính và xe quân sự.
Ban đầu, John (Ước Hàn) chỉ muốn ném một con dị thú ra bên ngoài vì tức giận, nhưng sau lại phát hiện ra rằng, số lượng hắn ném đi căn bản không bằng tốc độ nhào lên của đối phương.
“A….a….a…..”
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán John, giống như thể tuyệt chiêu kia đã ngốn hết tinh lực của hắn vậy.
Chỉ thấy, bàn tay John hung hăng vung lên, càng thêm điên cuồng hét lớn: “A…a..a..a.a..a.”
Khoảnh khắc tiếp theo, Y Sâm cảm thấy thân thể mình cưỡi mây đạp gió.
Y Sâm, Lippi và con Ác khuyển dị chủng đều bay về phía đoá hoa.
“Cho dù chết, ngươi cũng phải chết trước ta!”
Giọng John yếu ớt vang lên, trong mắt ánh hiện lên vẻ âm lệ, làm lòng người phát lạnh.
Mà tại thời điểm này, động tác của Y Sâm chính là bắn một phát về phía đỉnh đầu con Ác khuyển dị chủng. Tay còn lại thì nắm lấy mắt cá chân Lippi, hung hăng quăng hắn ra ngoài.
“Y Sâm!”
Lippi vươn tay ra định túm lấy Y Sâm, thì phát hiện ra rằng thân thể của mình càng ngày càng cách xa Y Sâm hơn,
“Không, Y Sâm!”
Hai con người Lippi kịch liệt co rút lại, bên tai truyền tới lời nói của cùng của Y Sâm:
“Xin lỗi, ta không thể hoàn thành lời hứa hẹn đối với ngươi, nhưng ta nguyện tin tưởng người có thể sống sót được.”
“Đừng…. đừng như vậy….”
Lippi bay theo hướng ngược lại, trơ mắt nhìn Y Sâm bị rơi vào phạm vi của đoá hoa kia.
Khác với tên binh sĩ sắp chết không phản kháng lại và con Ác khuyển dị chủng có ý đồ chạy trốn kia, vào lúc Y Sâm rơi xuống mặt đất, hắn giơ súng trường lên và điên cuồng bắn “tạch tạch tạch” vào đoá hoa dị chủng.
Những cánh hoa diêm dúa loè loẹt bị đục hết lỗ này tới lỗ khác. Trong chớp mắt, một cánh hoa trong đó bị bắn vỡ tan ra, bay trong gió.
“Hí!!!”
“Gào!!!!”
“A.a.a.a.a.a”
Gần như cùng lúc đó, tất cả Ác khuyển và Zombie tiến hoá đang còn tấn công hai chiếc xe quân sự liền quay đầu lại, lao về phía Y Sâm.
Ước Hàn thấy vậy, trên gương mặt liền hiện ra sự kinh ngạc và vui mừng. Ngay sau đó, trong đôi mắt ánh lên một tia sảng khoái:
“Nhanh, nhân cơ hội này, toàn bộ chạy!”
Thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn mà!
Hành động của cái tên âm hiểm kia nhìn thì có vẻ đơn giản, giống như tuỳ tiện thôi, thế nhưng hiệu quả nó mang lại, ngược lại lại thần kỳ vô cùng. Kể từ đó, thù mới hận cũ, trong nháy mắt liền được giải quyết!
Ước Hàn hồi tưởng lại cảnh khảo hạch lúc trước, hồi tưởng lại cảnh Y Sâm ở trong trụ sở, trước mặt cao tầng đem hắn đánh bại kia, lại nghĩ tới một màn mới vừa rồi bị Y Sâm sỉ nhục, trong lòng liền dâng lên một trận sảng khoái.
“Y Sâm! Y Sâm!”
Lippi mới ngã xuống đất không ngừng kêu lên. Mặc dù đầu choáng váng, có chút đần độn, nhưng trong đầu hắn lúc này chỉ có một cái ý niệm và trong miệng cũng chỉ có duy nhất 1 cái tên.
Lippi luống cuống bò dậy, đi bộ, ngã lăn một vòng rồi lại bò dậy tìm kiếm Y Sâm. Vài giây sau, tiếng gầm rú của chiếc xe quân sự vang lên bên tai hắn.
“Đi, đi nhanh!”
Một tên lính bắt lấy cánh tay Lippi, không nói hai lời giữ lấy vai Lippi, lăn một vòng tiến vào chiếc xe quân sự sớm đã mất đi cửa xe.
“Buông….buông ta ra!”
Lippi điên cuồng vùng vẫy, đứng dậy, nhìn ra ngoài. Nhưng chỉ thấy một đám Ác khuyển dị chủng và Zombie tiến hoá đang vây chặt lấy Y Sâm, mà thân thể Y Sâm lúc này thì rễ cây quấn chặt.
Trước mặt Y Sâm lúc này chính là một đoá hoa dị chủng rách nát.
Ở trong đám dị thú hung thần ác sát, giương nanh múa vuốt này, Y Sâm ngược lại bị xem thành ngoại tộc.
“Ô…hô!”
Trên chiếc xe quân sự số 1, Ước Hàn thay vị trí của Wilson, nửa thân người nhô ra ngoài xe, nhìn thân ảnh phía xa xa không ai giúp và tuyệt vọng kia mà hưng phấn vô cùng, kêu lên một tiếng kỳ quái.
Cảm giác vui sướng sau khi sống sót khỏi tai nạn và cũng có cảm giác thống khoái sau khi trả thù:
“Để lão tử tiễn ngươi thêm một đoạn đường!”
Ước Hàn hai tay mở ra, hung hăng đẩy. Y Sâm đang bị rễ cây quấn chặt không thể nhúc nhích nổi, vậy mà vọt ra ngoài, người bay về phía bông hoa có sọc đỏ nền đen kia.
“Hắc hắc!”
Ước Hàn âm hiểm cười, cùng với đó là âm thanh tiếng xe quân sự chạy băng băng lao vút đi.
Tứ chi của Y Sâm vốn bị rễ cây khoá chặt, không có cách nào di chuyển, nhưng do lực lượng quỷ dị kia của Ước Hàn nên thân thể hắn lại một lần nữa đâm vào nhị hoa của đoá hoa kia.
Y Sâm có rất nhiều phẩm chất mà nữ ma đầu Milan coi trọng, ví dụ như có lòng tận tâm với đoàn đội, đối với chiến hữu chân tình và khát khao sinh tồn mãnh liệt.
Cho dù là ở dưới tình huống thập tử nhất sinh, Y Sâm cũng không bao giờ buông bỏ, phản kháng lại. Kể cả hai tay hai chân đã bị trói chặt không có cách nào di chuyển, Y Sâm vẫn như có cách khiến cho đối phương bị tổn thương.
Một ngụm cắn vào cánh hoa, kéo từ trên xuống dưới,
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận