“Tạch Tạch!”
Một tiếng súng vang lên, một con thây ma di chuyển chậm chạp liền ngã xuống. Máu tươi đỏ thẫm chảy ra, tràn xuống nền đất của cái thị trấn đổ nát này.
Đúng vậy! Ở cái thế giới này bạn có thể nhìn thấy cảnh máu tươi, thịt rơi vãi ở khắp nơi. Cảnh tượng chẳng khác nào đang ở trong địa ngục vậy.
Sau khi trải qua tẩy rửa của Ngày Tận Thế, thị trấn vốn đã đổ nát lại càng bị tàn phá nặng nề hơn nữa. Ruồi không ngừng bay “vo ve” lượn lờ xung quanh cái địa ngục trần gian này làm cho người ta không khỏi che mũi, miệng lại. Có thể cái đám thây ma có chỉ số IQ thấp kia sẽ không có cắn những người dân bình thường. Thế nhưng bệnh dịch thì lại không chừa bất kỳ ai a!
.......
Thông qua tiệm bánh pizza bị hỏng, còn sót lại. Đám lính có thể hình dung ra được bộ dạng của cái thế giới bình thường trước ngày Tận Thế phủ xuống nó là như thế nào. Có lẽ cái thế giới kia vẫn hiểm ác đấy, thế nhưng nó cũng không có biểu hiện ra trần trụi như thế này.
“Nơi này... nơi này cũng quá sạch sẽ đi!”
Lippi nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai con mắt dò xét qua lại thị trấn đổ nát, có chút bất an nói.
Không chỉ có Lippi là có phản ứng như vậy. Mà hầu như tất cả binh lính ở đây đều có cảm giác bất an này. Họ kinh ngạc nhìn hình ảnh thị trấn đổ nát, không biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Đúng vậy! Nó quá sạch sẽ!
Theo lẽ thường mà nói, cái thị trấn này lúc đó bị vây hãm, đáng lẽ ra cảnh tượng lúc này phải là một biển máu phơi thây mới đúng. Mà đập vào mắt họ lúc này, vết máu không thể nào rửa sạch đã đi đâu rồi? Chân cụt, tay cụt, mảnh thi thể đâu hết rồi? Thậm chí tới ngay một cỗ thi thể cũng không có? Đây là tình huống gì vậy?
Người lính ngồi lái xe ở phía trước đột nhiên nhíu mày lại, cảm giác giống như mình bị hoa mắt vậy. Từ kính chiếu hậu, người lính này nhìn thấy xác con thây ma mà đồng đội hắn vừa mới bắn chết kia đang còn bị một sinh vật hình người kéo đi, tốc độ cực nhanh. Trong nháy mắt biến mất ở ngã tư đường, bóng dáng chìm sâu vào trong ngõ tối.
Loài người? Là loài người sao? Xét cho cùng, tốc độ của thây ma dù có nhanh tới đâu thì nó cũng chỉ là “đi bộ” mà thôi. Nếu là con người.... người thần bí kia tại sao lại lôi xác thây ma đi?
“Xe, phương hướng 6 giờ, phát hiện thây ma tiến hóa.”
Trong máy bộ đàm truyền tới một giọng nói của người phụ nữ. Đó là giọng nói của Khải Đặc, một dị năng giả.
Bên trong chiếc xe quân sự, binh sĩ đang còn lái xe liền sửng sốt trong lòng , thần bí nhân mà mình vừa thấy lúc nãy lại là mục tiêu của nhiệm vụ lần này? Con Thây ma tiến hóa kia??
“Nó chạy vào tòa kiến trúc trên đường phía Nam, phương hướng nó chạy trốn... hướng Tây Nam. Có lẽ nó đang kéo một cỗ thi thể. Mục đích của nó chắc chắn là hướng Tây Nam.”
Khải Đặc (Kate) rành rọt nói,
“Nhanh đuổi theo nó, xa hơn nữa ta liền không nghe thấy.”
Nghe không thấy? Có ý gì? Đây là năng lực đặc thù của nữ nhân này sao?
Nếu như có binh lính không phải tổ dị chiến ở trên chiếc xe này... chắc chắn họ sẽ nhớ kỹ một màn đặc biệt này. Bởi vì nữ nhân kia cũng không có nhìn mục tiêu nhiệm vụ lần này mà nàng ta thật sự nhắm mắt lại và dùng tai để lắng nghe.
“Đi!”
Wilson chỉ đạo gọn gàng.
Chiếc xe quân đội dẫn đầu nhanh chóng đuổi theo. Sau đó 2 chiếc xe còn lại cũng đổi hướng, đuổi theo phía sau.
Ở vị trí lái xe, John lẩm bẩm, nói một cách khinh bỉ:
“Giả thần giả quỷ!”
Khải Đặc đột nhiên mở mắt ra, thế nhưng liền bị một thân ảnh khổng lồ che mất tầm mắt. Nửa thân trên của đội trưởng Wilson lộ ra ngoài xe, bàn tay khổng lồ cầm khẩu súng máy hạng nặng, rống lớn:
“Vị trí, Khải Đặc, chấp hành nhiệm vụ, mỗi một giây đều phải thông báo cho ta biết vị trí của nó ở đâu!”
“Phía trước đoàn xe, mục tiêu nhiệm vụ cách 300m.”
Khải Đặc lại một lần nữa nhắm mắt lại, khẽ nghiêng đầu:
“Nó chạy...”
Khải Đặc còn chưa có nói hết, bàn quay của khẩu súng máy hạng nặng đã bắt đầu quay. Âm thanh tiếng súng nặng nề bắt đầu vang lên cắt đứt hết thảy mọi thứ. Wilson nhanh chóng hướng súng máy về phía đám thây ma chạy trốn kia, bắt đầu điên cuồng càn quét.
Mọi người đều cảm thấy có gì đó không ổn. Cái thành trấn cổ quái này vô cùng quỷ dị. Ý nghĩ của Wilson vô cùng rõ ràng, bất kể con thây ma tiến hóa kia có kéo thi thể tới nơi nào, chỉ cần nó bị khẩu súng máy này oanh nát, vậy thì cái nhiệm vụ này coi như là đã hoàn thành.
Wilson là một người từng trải qua những trận chiến lớn và cũng thực hiện nhiều nhiệm vụ khác nhau.
Hắn cảm giác đằng sau chuyện này có gì đó kỳ lạ, cho nên bất kể như thế nào, nếu như có thể ở trong cái thành trấn này đánh chết được con thây ma tiến hóa kia, cướp lấy tinh hạch, sau đó trở về căn cứ Lộ Linh, thì đó chính là kết quả tốt nhất.
Điều mà Wilson không thể ngờ được đó là con thây ma sau khi tiến hóa kia, thân thủ của nó lại nhanh tới như vậy. Tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Ở cái tiểu trấn tĩnh mịch này, nó chính là ngoại tộc bắt mắt nhất. Nó lôi một cỗ thi thể, thế nhưng thân thể vẫn nhanh chóng chuyển động, tốc độ cũng không có giảm xuống. Hơn nữa hình như nó có chút thông minh.Nó không chỉ biết cách sử dụng cái xác trong tay làm lá chắn mà còn ẩn nấp đằng sau tòa nhà hết mức có thể, sau đó di chuyển vào góc khuất, điểm mù của mọi người.
Dưới hỏa lực dữ dội, con thây ma tiến hóa cuối cùng lăn lộn, xông vào trong một tòa nhà kiến trúc đã sụp đổ một nửa.
Kít! Kít! Kít!
Ba tiếng phanh đột ngột lập tức vang lên. Các chiến sĩ trên xe quân đội nhanh chóng xuống xe, sẵn sàng tư thế chiến đấu.
Mất đi tiếng súng máy hạng nặng, toàn bộ thị trấn lại chìm vào trong tĩnh lặng. Nầu không khí quỷ dị như thế này khiến cho lòng người có chút sợ hãi.
“Nấc...”
Tiếng nấc lanh lảnh vang lên từ một góc phố cách đó không xa. Cả đám binh sĩ tinh thần căng thẳng, giữ vững tư thế cầm súng chiến đấu tiêu chuẩn của mình.
Pằng!
Mới vừa bước xuống khỏi xe quân sự, Khải Đặc ngay tới cả đầu cũng không có xoay, hai mắt nhìn chằm chằm vào tòa kiến trúc trước mặt, giơ tay phải lên, tùy tiện bắn ra một phát đạn. Góc tường nơi xa, một con thây ma bình thường ầm ầm ngã xuống mặt đất.
Một thây ma bình thường có bị thu hút bởi âm thanh không?
Bình thường mà nói, cái đám này đáng lẽ ra phải là đại quân chủ lực (số lượng đông) trong ngày Tận Thế. Thế nhưng nhìn lại hoàn cảnh xung quanh nơi này mà xem?? Ít tới thảm thương.
Khải Đặc hít sâu vào một hơi. Nhìn tòa kiến trúc phía trước, sau đó nhắm hai mắt lại, rồi làm ra một cái ám hiệu.
Wilson chỉ chỉ về phía 4 tên binh sĩ ở xe quân đội số 2, sau đó làm ra mấy cái dấu hiệu tay, ý bảo làm đội hình tấn công, từ từ tiến tới kiến trúc đổ nát kia.
“Pằng!”
Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên khiến cho mọi người sững sờ.
Khải Đặc mở hai mắt ra, quay đầu nhìn lại, thì thấy Y Sâm đang cầm khẩu M4A1 với tư thế tiêu chuẩn. Và điểm đèn tia laser hồng ngoại trên súng thì rơi lên vách tường nhà cao tầng phía đối diện.
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Khải Đặc tức giận hỏi. Nhưng cũng không thấy có tiếng đáp trả nào từ Y Sâm.
Dưới tình huống bình thường, Khải Đặc chắc chắn sẽ rất tức giận.
Thế nhưng, Y Sâm là một người thuộc đội cảnh giới, cũng không phải phải là đội đột kích. Cho nên, nếu như hắn phát hiện xung quanh có thây ma, hắn có quyền nổ súng tiêu trừ đi tai họa ngầm này.
Nhưng mà, Khải Đặc là một dị năng giả. Ngoài trừ con thây ma tiến hóa ở trong tòa kiến trúc đổ nát kia, nàng cũng không có nghe thấy bất kỳ sinh vật nào khác ở quanh đây!
Do đó, tiếng súng này chỉ có thể là tên tân binh kia sai sót làm ra mà thôi!
Mắt cô nhìn theo hướng nơi Y Sâm vừa nổ súng. Cuối cùng đáp xuống một tòa cao tầng ở bên kia đường.
Một màn như vậy đột nhiên xuất hiện làm gián đoạn cuộc đột kích của tiểu đội hành động.
“Ê, tên gà, tay người có bị run không vậy? Tố chất tâm lý của ngươi đút cho chó gặm rồi sao?”
John hung hăng vung tay lên, ngay lập tức, khẩu súng liền rời khỏi tay Y Sâm.
Cảnh tiếp theo khiến cho dị năng giả Khải Đặc kinh ngạc không thôi. Bởi vì, một loạt hành động kế tiếp của Y Sâm khiến cho nàng có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Trong nháy mắt khi khẩu súng trường rời khỏi tay Y Sâm, tay trái từ bàn chân hắn liền giơ lên, họng súng đen ngòm nhắm ngay vào trán John. Chỉ là, khác với Khải Đặc, Y Sâm cũng không có bóp cò súng.
Một loạt các hành động nuột nà như mây trôi nước chảy. Đây là những động tác theo bản năng, mà cũng không phải cố tình gây ra. Cũng may Y Sâm giữ vững ý chí, kiềm chế lại được bản thân, không có bóp cò súng.
“Tê... Rống..”
Một đạo âm thanh bén nhọn từ chỗ cao truyền tới. Mà nơi phát ra âm thanh chính là nơi Y Sâm vừa mới bắn xong.
Tình huống gì đây?
Mọi người đưa mắt nhìn lại thì thấy một con quái vật da trắng, hình người hơi ló đầu ra. Trên đầu nó vẫn đang còn chảy ra một dòng máu đỏ cam như nham thạch nóng chảy. Cái miệng to như chậu máu nhỏ xuống từng giọt nước miếng. Hai con mắt đỏ ngầu nhìn mọi người. Sau đó nó tung người, nhảy từ tòa nhà cao tầng xuống.
Thân thể của nó trượt nhanh xuống. Cặp móng vuốt sắc nhọn kia cắm vào vách tòa nhà cao tầng để làm chậm đà rơi xuống. Đây là hình ảnh trong tròng mắt của tất cả mọi người ở đây. Dù sao tầm nhìn của mọi người cũng đã bị tòa nhà kia chặn lại, thế nhưng mọi người có thể nghe thấy một tiếng “Bịch” to lớn vang lên.
Ngay sau đó, con thây ma bình thường vừa mới xuất hiện ở góc phố bị Khải Đặc giết chết kia liền bị một cái móng vuốt màu bạc nắm lấy mắt cá chân, từ từ kéo về phía sau, sau đó biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Xung quanh lại một lần nữa rơi vào tịch mịch.
“Ừng ực.”
Đối mặt với một cảnh tượng quỷ dị kinh hãi như vậy, Lippi nuốt nước bọt và nói:
“Con đó, con đó.... quý cô, cô không có nghe thấy một con thây ma tiến hóa nữa à?”
Vẻ mặt Khải Đặc ngưng trọng, dừng mọi hành động của đội ngũ lại và nói:
“Hiện tại thì nghe được. Con kia âm thanh quá nhỏ. Ta không có nghe thấy được. Chỉ khi nào nó kéo thi thể, ta mới có thể nghe thấy rõ ràng, hiện tại...”
Đồng tử Khải Đặc hơi co lại. Bởi vì lúc này cô đã mất đi tin tức về con thây ma tiến hóa ẩn núp trong tòa nhà đổ nát kia. Hiển nhiên, cái con kia đã từ bỏ việc kéo xác và lựa chọn ẩn náu.
“Mục tiêu của nhiệm vụ lần này không khớp với tình báo. Bọn họ nói là chỉ có một con thây ma tiến hóa. Mà tình huống hiện giờ, ít nhất là 2 con, thậm chí còn có thể nhiều hơn, cái thị trấn Saarland chết tiệt này!”
John cau mày nói.
Đám binh lính này được huấn luyện rất tốt, ngay lập tức liền xếp thành một đội hình phòng thủ, nhìn chằm chằm mọi thứ xung quanh, chờ mệnh lệnh tiếp theo của đội trưởng Wilson.
“Khải Đặc nghe không được! Gặp quỷ! Chúng ta đã mất đi ưu thế! Nếu như mục tiêu của mấy con thây ma tiến hóa này là chúng ta, chúng ta có lẽ đã không còn sống tới tận bây giờ!”
John lại tiếp tục nói,
“Thậm chí, chúng ta bây giờ rất có thể đã bị những con quái vật kia bao vây! Tất cả cũng đều vì năng lực của Khải Đặc mất đi tá dụng!”
“Năng lực của ta chưa bao giờ mất đi tác dụng. Bọn chúng tiến hóa xong càng thêm nhanh nhẹn, linh hoạt hơn. Thân hình lại càng nhẹ hơn nữa! Ngươi không nhìn ra à?”
Khải Đặc tức giận mắng.
“Bây giờ không phải là lúc cãi cọ. Trước tiên rời khỏi nơi này cái đã! Đây là mệnh lệnh!”
Wilson đưa ra quyết định dứt khoát.
Y Sâm bước ra hai bước, cầm lấy khẩu súng của mình. Cùng lúc đó, một đạo ánh mắt lạnh lùng cũng nhìn về phía Y Sâm.
Y Sâm lên đường trở về xe quân đội của mình. Hắn lặng yên quay đầu lại nhìn John, trong ánh mắt của đối phương hiện ra vẻ âm lệ.
John lúc này vô cùng tức giận. Ân oán giữa hai người bắt đầu vào ngày kết thúc khảo hạch kia. Mới vừa rồi John muốn hạ nhục Y Sâm, lại không ngờ rằng, ở bên đó lại thật sự có con thây ma tiến hóa thoát khỏi siêu cấp thính lực của Khải Đặc. Cho nên hành động lúc nãy của John chẳng khác nào biến thành tự rước lấy nhục.
Càng làm cho John cảm thấy căm tức chính là, cái tên Y Sâm này mặt không đổi sắc, không có làm ra một chút phản ứng nào, trầm muộn giống như một tảng đá vậy.
John hừ lạnh một tiếng, quay đầu mở cửa tiến vào xe quân đội.
Cũng trong nháy mắt này, cả người Y Sâm giống như sống lại, trong con ngươi kia toát ra cảm xúc giống hệt như cảm xúc vừa rồi của John vậy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận