“Một đám người từ bên ngoài vào? Một đội quân lưu động để sống sót?”
Thật không ngờ, tận thế mới có ba ngày mà tiểu đội với ý chí sinh tồn cực cao như vậy đã xuất hiện rồi. Con người đúng là loại sinh vật có khả năng thích ứng mạnh. Cũng chẳng sao, người bình thường có tập trung đông đến mấy cũng vô ích, trừ khi trong đám người đó có người biến dị, nếu không thì chẳng ai có thể ngăn được hắn, Hoàng Long và cả Điền Bá hợp tác tiến công.
Thượng Ất ngẩng đầu nhìn căn biết thứ ở hướng Đông kia, hắn cân nhắc lời Vương Cương vừa nói, trong lòng thầm đưa ra quyết định.
Tận thế bùng nổ, trật tự xã hội hỗn loạn, nhiều người sau khi bị kích động nội tâm thì cũng chẳng còn coi trọng pháp luật, vũ lực cũng chẳng là gì, do đó sự độc ác trong con người họ bắt đầu bùng phát ra vô hạn. Thời gian kéo dài sẽ làm ra những việc mà ngay cả bản thân hắn cũng không thể liệu đoán được. Một người phụ nữ cơ thể đầy đặn, dung mạo xuất chúng như Trần Phóng, một khi mà bị người khác phát hiện thì chỉ cần nghĩ thôi cũng biết sẽ có chuyện gì. Đám người này nhất định phải dọn sạch, dù có một vài người trong bọn họ vẫn còn giữ được sự lương thiện, tiết chế nhưng Thượng Ất sẽ không mềm lòng đâu. Bọn họ không đi thì chỉ còn một trận chết mà thôi.
“Tình trạng của căn biệt thự còn lại thì sao?”
Thượng Ất không hề thay đổi sắc mặt, bình tĩnh, tiếp tục hỏi Mai Lập Tân.
“Người chủ của căn biệt thự còn lại vốn là một người giàu có, nghe nói là một nhà bất động sản có tiếng tại Thủ đô. Sau khi đám người bên ngoài chiếm căn biệt thự phía đông kia thì người chủ căn biệt thự này lập tức cùng người nhà rời đi. Mấy ngày nay tôi thấy tên khốn Đỗ Vũ dẫn người ra ra vào vào ở căn biệt thự đó, có lẽ là đã nhắm nó rồi.”
Mai Lập Tân trả lời thành thật, dường như không hề giấu diếm suy nghĩ của mình. Trong mắt Thượng Ất ánh lên một tia sáng đặc biệt, mỗi lần nhìn hắn, Mai Lập Tân đều có một ảo giác không thể nào che giấu được. Mai Lập Tân từng đi lính, trải qua thương trường, cũng từng quen biết không ít người các hạng người nhưng gã ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt của bất cứ người nào như thế này cả. Bản năng mách bảo gã ta rằng tốt nhất nên nói thật, như vậy sẽ tránh được không ít rắc rối.
“Xem ra người “Có mắt” ở trong khu này không ít nhưng không sao, nhiều người vừa hay, tránh được việc phiền phức phải giải quyết từng kẻ như là phải đi săn mấy con chuột vậy.”
Cuối cùng cũng đã nắm được tình hình tương đối, Thượng Ất lấy mấy cái hộp ở trong ba lô ra đưa cho Mai Lập Tân.
“Tôi muốn cả hai căn biệt thự đó, anh đi nói rõ với thuộc hạ của mình, muốn thức ăn thì đi cùng tôi tới chỗ hai căn biệt thự. Sau khi xong việc, sẽ phát thức ăn một tuần dựa vào đầu người, giữ hay cho thì tùy. Nếu muốn làm thì ngay bây giờ thu xếp đồ đạc, sau nửa tiếng nữa chúng ta sẽ đi tới căn biệt thự phía đông.”
“Chuyện này”
Mai Lập Tân do dự một lát, mấy cái côn sắt trong tay đám người ngoại địa đó không phải chỉ ăn chay đâu, ánh mắt lại nhìn vào trên đồ ăn thì Mai Lập Tân lập tức kiên định trở lại. Tình cảnh của Mai Lập Tân rất phức tạp, nhà gã ta không còn một chút đồ ăn nào nữa. Không chỉ gã ta mà cả ngày nay toàn bộ dân cư hơn một trăm hộ của tòa nhà sắp chết đói cả rồi. Hơn nữa Đỗ Vũ đã cướp đi toàn bộ số lương thực bọn họ dự trữ được, hôm nay nếu không gặp Thượng Ất thì Mai Lập Tân cũng sẽ phải suy nghĩ đến việc có nên mạo hiểm đi tới khu biệt thự đó hay không.
Hắn ta biết trong biệt thự có thức ăn. Hôm trước khi đi tìm cô gái tên Lý Nhiên, Mai Lập Tân vừa hay nhìn thấy có người xách từng túi đồ ăn đem vào phòng ở trong căn biệt thự. Gã ta biết ngay đống thức ăn đó tới từ đâu. Khu tiểu dân cư có tất cả bốn cửa hàng tiện ích, chủ cửa hàng tiện ích ở phía góc đông nam là một cặp vợ chồng già hơn sáu mươi tuổi, mỗi khi đi làm hay tan làm Mai Lập Tân đều đi qua đó nên khi nhìn đám người ngoại địa đẩy những xe chất đầy thức ăn đó, gã ta biết ngay đó là xe mà cặp vợ chồng già kia dùng để giao hàng. Thậm chí Mai Lập Tân còn nhìn thấy trên xe có không ít những đốm màu đỏ sậm giống như hình dạng của những đốm máu mà đám đàn ông thô ráp hay cười cười nói nói bốc vác đồ đạc.
Đây đúng là một đám côn đồ, bọn chúng không chỉ cưỡng chiếm biệt thự mà chắc chắn còn cướp sạch đồ trong cửa hàng tiện ích kia. Mỗi lần nghĩ tới đây là Mai Lập Tân lại cảm thấy hận đến mức chỉ muốn ôm súng AK xông vào căn biệt thự mà bắn phá, càn quét điên cuồng. Đáng tiếc là gã ta không có súng AK, càng không còn là kẻ có cơ thể cường tráng như năm xưa trong quân đội nữa. Gã ta biết rằng nếu cứ thế này mà xông vào biệt thự thì gã ta căn bản không có cơ hội gặp lại gia đình của mình nữa.
Giờ đây, cơ hội đột nhiên đến rồi. Người thanh niên mang súng này lại có ý định đánh vào biệt thự, không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là một cơ hội trời cho. Mai Lập Tân có thể nhận ra rằng đối phương đang lợi dụng bọn họ nhưng không sao. Chỉ cần có cướp được đồ ăn trong biệt thự kia một cách thuận lợi thì bị đối phương lợi dụng một chút cũng chẳng sao. Số dân cưa ang ở trong tòa nhà của gã ta có không ít người trẻ tuổi như Vương Cương. Bọn họ trẻ, có sức lực, có nhiệt huyết nhưng đồng thời cũng rất đơn thuần, lỗ mãng, đễ bị dắt mũi. Quan trọng nhất là bọn họ tin tưởng gã ta, thêm vào đó là sự hấp dẫn của đồ ăn, đám thanh niên đó chắc chắn sẽ điên cuồng xông bào căn biệt thự đó thôi.
Thậm chí ngay cả gã thanh niên trẻ tuổi mang súng kia… Mai Lập Tân trộm nhìn Thượng Ất, trong lòng cảm thấy do dự. Đối phương mang đến cho gã ta cảm giác rất kỳ lạ, khi đối diện với hắn, Mai Lập Tân luôn có một cảm giác bất lực. Đây không chỉ đơn giản là vì đối phương có súng mà vì luồng sát khí nhàn nhạt dường như đang bao trùm lên toàn bộ người của đối phương kia.
Mặc kệ, cướp được đồ ăn trước rồi tính, Mai Lập Tân không do dự nữa, liền gật đầu: “Không thành vấn đề, chúng tôi cũng sớm muốn đi tìm bọn chúng tính sổ rồi, cho chúng tôi nửa giờ chuẩn bị vũ khí, chắc chắn sẽ đuổi bọn khốn khiếp đó ra khỏi khu dân cư của chúng ta!”
Trần Nhị Cẩu miệng ngậm điếu thuốc, ngửa đầu tựa vào đầu giường mềm mại, sắc mặt âm trầm nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Bên cạnh hắn là một người phụ nữ khỏa thân đang nằm sấp không nhúc nhích. Chiếc váy xanh biếc liền thân mỏng manh, hở hang, chỉ có một góc che lên phần lưng nõn nà của cô gái một cách hỗn loạn, căn bản không thể che kín được từng bộ phận trắng nón bóng loãng đến ngạt thở kia. Cũng với tấm lưng trơn bóng là những thứ giống như những bông hoa tươi màu đỏ rơi hỗn loạn đến kinh người ở trên giường. Nếu nhìn kỹ thì thì giữa những bông hoa đỏ đó là từng mảng gì đó màu trắng tản ra mùi hôi thối, thật sự không hề hợp với sự trang trí xa hoa, xinh đẹp xung quanh.
“Mẹ kiếp, tên khốn Đỗ Vũ lại kiếm ra súng, sự tình có chút rắc rối rồi.”
Trần Nhị Cẩu bực bội ngồi dậy khỏi giường, cơ thể cường tráng không một miếng vải hiện rõ mồn một dưới sự chiếu sáng từ ánh mặt trời ngoài cửa sổ. Cơ thể hắn giống như một bức tượng người bằng cẩm thạch được nặn trong tay một nhà điêu khắc Phương Tây vậy. Lúc này, cơ thể trắng nõn, mềm mại trên giường kia dường như bị âm thanh đánh thức phát ra một tiếng “A” nhẹ nhàng, tấm áo liền thân có tác dụng che cơ thể kia rơi xuống bên cạnh, để lộ ra một cơ thể hoàn mỹ đến mê người.
Trần Nhị Cẩu nghe thấy liền quay đầu lại nhìn, một luồng nhiệt khô nóng lan xuống phía bụng dưới, chỗ ấy trở nên nóng rắn và cương cứng lên. Hắn chưa bao giờ nghĩ là bản thân lại có được cơ hội nhấm nháp mùi vị của một thiếu nữ mười ba tuổi, khi hắn xâm chiếm cơ thể thiếu nữ mang theo vẻ đẹp mê người đó thì hắn cảm giác tất cả phụ nữ mà hắn gặp trước đây đều là những con lợn. Thèm thuồng nhìn cơ thể trắng nõn trên giường, Trần Nhị Cẩu vội vàng mặc quần áo rồi nhanh chóng đi xuống lầu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận