Lịch sử văn hóa Trung Quốc đã ghi nhận rất nhiều câu chuyện lâu đời về Thần Quỷ. Những mẩu truyện kỳ ảo này được lưu truyền rộng rãi trong dân gian, từ những giai đoạn sơ khai như “Sưu Thần Ký” đời Ngụy Tấn với lối viết sinh động và cổ điển, đến “Liêu Trai” đời Thanh gồm các truyền thuyết với nội dung rất đa dạng về thần - quỷ - người, về đạo đức và tình yêu. Trong đó có những tình tiết như Hồ Ly Tinh bước ra từ trong sách, hay Hoa Thần giáng thế,... vì người trong lòng mà lặng lẽ xuất hiện nơi chùa hoang miếu vắng giữa đêm thâu.
Năm 1989,Thiến Nữ U Hồn được công chiếu, trở thành bộ phim điện ảnh kinh điển đỉnh cao trong suốt hơn 10 năm về sau. Một đứa nhóc ghét đọc sách như tôi vậy mà lại mê mệt phim này, đắm đuối vì hình tượng nữ quỷ áo trắng xinh đẹp.
Các phân cảnh ấn tượng trong bộ phim không chỉ dừng ở đó, còn có nào là thần chú trấn áp yêu ma, nào là sấm chớp cảnh tỉnh con người, nào là đạo sĩ lên trời xuống biển, nào là yêu quái rút xương lột da,...
Truyện cổ dân gian vừa là cảm hứng sáng tác, vừa là nền tảng để từng bước từng bước hoàn thiện các tác phẩm nói trên. Giá trị nội dung bên trong không ngôn từ nào tả xiết, còn riêng tôi thì chẳng tỏ tường vì đâu mình lại say mê những cốt truyện vượt ngoài quy luật tự nhiên, mang màu sắc kỳ bí huyền ảo như thế này. Bên cạnh đó, tôi còn canh cánh trong lòng một câu hỏi: “Tại sao những câu chuyện này có nữ quỷ tuyệt sắc, lại chẳng có nam quỷ anh tuấn?”
Gặp thắc mắc thì tất nhiên sẽ phải đi tìm đáp án, rất may tôi đã tìm được phương án trả lời cho câu hỏi này: Hoa Thành - Áo đỏ hơn phong, da trắng hơn tuyết, hơn nữa còn có pháp lực mạnh mẽ vô cùng tận.
Nhiều lúc tôi thấy nhập nhằng khi nghĩ về linh hồn Hoa Thành. Tôi cảm thấy cậu ấy giống một con Hồ Ly Tinh nhỏ hơn là một con quỷ báo thù. Hồ Ly ấy ngồi chây lười sưởi nắng trên tảng đá, cạnh đạo sĩ Tạ Liên đang khổ tâm tu hành. Cái đuôi lông xù đo đỏ mềm mượt được Tạ Liên ve vuốt trong những kẽ ngón tay, nó phe phẩy trên mu bàn tay của người ấy, rồi ra bộ thản nhiên rụt về trong tức khắc, đoạn ngoan ngoãn ngồi xuống như chưa hề có chuyện gì. Suốt năm tháng đằng đẵng, Hoa Thành cứ lặng lẽ ngồi cạnh bầu bạn cùng Tạ Liên, khoe mẽ bộ lông đẹp xinh bằng điệu bộ quyến rũ vô cùng.
Thật ra, trong suốt quá trình sáng tác Thiên Quan Tứ Phúc, trạng thái tinh thần của tôi khá bất ổn. Tôi thường xuyên chìm đắm trong những cảm xúc buồn bã và căng thẳng, nhưng hễ viết đến những đoạn có Hoa Liên, lòng tôi lại như được lấp đầy bởi những thứ ngọt ngào. Nói vậy nghe có vẻ như đang tâng bốc chính mình, nhưng nếu bạn cũng cảm nhận được những điều ngọt ngào này khi cầm sách trên tay, thì niềm vui của tôi sẽ tăng gấp bội phần.
Cuối cùng, tôi chỉ muốn gửi đến các độc giả Việt Nam một câu chúc: “Quan trời ban phúc, chẳng ngại điều chi.”
- Mặc Hương Đồng Khứu-
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận