Dịch: Hoangforever
“Sáng quá! Sáng quá!”
Cát Nhĩ quên mất lời cảnh báo “yên lặng” của vị ma pháp sư bí ẩn nói lúc trước, không khỏi thốt lên một tiếng. Ở hiện trường, hắn cũng là người duy nhất thốt lên cao hứng thay cho Cái Á.
Đương nhiên, cao hứng nhất vẫn là Cái Á rồi. Thật ra tới ngay bản thân hắn cũng không có dám chắc được mình có thể thắp sáng lên được quả cầu ma pháp thứ 3.
Vừa rồi, dưới sự chế nhạo, thờ ơ của mọi người xung quanh, đột nhiên Cái Á nhớ ra một chuyện, lúc đại nhân Bruce kiểm tra thử thiên phú ma pháp cho hắn ở thị trấn hình như cũng không có để hắn chạm vào quả cầu ma pháp thứ 3.
Hiện tại nghe mọi người nói có thể thắp sáng được nhiều hơn 2 quả cầu ma pháp, lúc này hắn mới lấy hết can đảm chạm vào quả cầu ma pháp thứ 3.
Lúc đó, khi đại nhân Bruce kiểm tra thiên phú cho Cái Á không có để cho hắn sờ vào quả cầu thứ 3 cũng là một chuyện hợp tình hợp lý. Dù sao ở một cái thị trấn hẻo lánh như thế này, căn bản không có đứa nhỏ nào có thể thắp sáng được 3 quả cầu ma pháp. Hơn nữa, tất cả mọi người ở đó đều xem Bruce là vị ma pháp sư vĩ đại nhất mà họ biết. Cho nên họ cảm thấy vượt qua đại nhân Bruce là điều không thể, vì vậy sau khi phát hiện Cái Á thắp sáng được 2 quả cầu ma pháp xong, hầu hết mọi người đều không có nghĩ tới việc cho hắn thắp sáng lên được quả cầu ma pháp thứ 3 mà chìm vào trong sự hân hoan, vui mừng.
Cho tới khi tới đây để kiểm tra lại thiên phú ma pháp, họ không có để cho Cái Á chạm vào quả cầu ma pháp thứ 3 cũng là điều bình thường. Lý do là vì lúc trước Cái Á đã hét to lên giữa đại sảnh yên tĩnh, thể hiện ra mình là một người thô lỗ, thôn quê thiếu hiểu biết. Hơn nữa do số lượng người kiểm tra đông nên vị ma pháp sư kiểm tra kia dần thiếu kiên nhẫn, cộng thêm với việc hắn có ấn tượng xấu đối với Cái Á. Cho nên, lão ma pháp sư quyết định không nhất thiết phải lãng phí thời giờ trên người Cái Á nữa.
“Có cái gì mà phải hưng phấn chứ? Học viện chúng ta chiêu thu học viên hầu như đứa nhỏ nào cũng thắp sáng được 4 quả cầu. Kể cả nó có thắp sáng được 3 quả cầu thì cũng chỉ thuộc về loại yếu mà thôi.”
Lão ma pháp sư lúc này đã khôi phục lại tinh thần sau sự sửng sốt, để che giấu sự thất thố của mình, lão khinh thường nói.
Mà lúc này đám quý tộc vây quanh kia cũng cảm thấy chuyện này có gì mà phải kinh ngạc chứ, không phải chỉ thắp sáng được 3 quả cầu thôi sao? So với con cái nhà họ vẫn còn khoảng cách đấy.
Đương nhiên cũng có một số quý tộc có con cái thắp sáng được 3 quả cầu, những người này biết điều ngậm miệng lại, không có nói gì.
“Ta còn chưa có sờ thử quả cầu ma pháp thứ 4 a!”
Trong khi mọi người đang còn bàn tán xôn xao, âm thanh non nớt của Cái Á lại một lần nữa vang lên, làm cho mọi người ở đây có chút kinh ngạc: Ừ nhỉ, đứa nhỏ này cũng chưa có sờ thử quả cầu ma pháp thứ 4.
Lão ma pháp sư kiểm tra nhìn khuôn mặt của Cái Á. Đột nhiên lão cảm thấy đứa bé bẩn thỉu mộc mạc này có các đường nét rất là chỉnh tề. Đặc biệt là đôi mắt, một đôi mắt sáng ngời, bên trong ẩn chứa một tia kỳ dị, sáng sủa, khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác rất là đặc biệt. Cái cảm giác này vô tình làm dịu đi sự chán ghét khi người khác nhìn vào.
Ai mà không thích trẻ con đáng yêu, dễ thương cơ chứ? Đặc biệt là người già.
Mặc dù lão ma pháp sư cảm thấy thích khi nhìn kỹ Cái Á, thế nhưng hắn cũng không có vì vậy mà bỏ qua sự bất mãn ban đầu dành cho Cái Á. Thế nhưng lão ít nhất sẽ tỏ ra nghiêm túc thực hiện bài kiểm tra quả cầu ma pháp thứ 4 dành cho nó.
Cái Á lúc này khá là phấn khích, lý do là vì hắn phát hiện ra mình đã suy nghĩ đúng. Vả lại hắn thắp sáng được 3 quả cầu ma pháp, điều này có nghĩa rằng thiên phú của hắn đã vượt qua đại nhân Bruce. Thế thì, thiên phú ma pháp của hắn cũng sắp ngang tầm với Sa Đức rồi.
Nghĩ tới Sa Đức, Cái Á lại nghĩ tới một chuyện: Tại sao thiên phú ma pháp của các đứa nhỏ ở đây hầu hết đều chỉ thắp sáng được có 4 quả cầu ma pháp vậy? Nếu vậy thiên phú đấu khí của Sa Đức có phải hay không đã đạt tới cấp bậc vô cùng cao rồi?
Nghĩ tới đây, sự phấn khích trong lòng Cái Á có phần giảm đi đôi chút. Mặc dù hắn cảm thấy cao hứng thay cho bạn mình, thế nhưng lại vẫn có chút mất mác. Cho nên lúc Cái Á đặt tay lên quả cầu ma pháp thứ 4, tâm trạng hắn lúc này ngược lại lại bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
“Ta không tin nó có thể thắp sáng được quả cầu ma pháp thứ 4.”
Một số tiểu quý tộc giống như bị biểu hiện của Cái Á làm cho choáng váng, nói. Dù con cái họ đã làm xong bài kiểm tra khảo hạch, thế nhưng họ vẫn nán lại đại sảnh, muốn nhìn xem đứa nhỏ quê mùa này đến tột cùng có bao nhiêu cân lượng.
Cát Nhĩ thì vô cùng phấn khích. Mới nãy thôi hắn còn đang tuyệt vọng, hiện tại thì hi vọng lại dấy lên một lần nữa, thậm chí sự kỳ vọng còn muốn vượt xa cả ban đầu. Tim của hắn lúc này đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Thắp sáng được 3 quả cầu ma pháp, điều này có nghĩa rằng thành tựu tương lai của Cái Á rất có thể sẽ vượt qua cả thành tựu của đại nhân Bruce. Nếu như hắn có thể thắp sáng được quả cầu ma pháp thứ 4... vậy thì... vậy thì... Cát Nhĩ không dám nghĩ tiếp nữa rồi. Ánh mắt hắn dán chặt vào quả cầu ma pháp thứ 4 kia.
“Lại.... Lại.... Lại sáng! Sáng quá!!!! Ôi chúa ơi, Cái Á, người chính là niềm tự hào của cả thôn chúng ta!!!!”
Cát Nhĩ là người hét lên đầu tiên. Âm thanh của hắn nhất thời làm nổ tung toàn bộ đại sảnh, tiếng nghị luận vang lên bốn phía.
Một số tiểu quý tộc có con cái của mình chỉ thắp sáng được có 3 quả cầu ma pháp, lúc trước có chết nhạo Cái Á, lúc này liền hiện ra vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ.
Có một số quý tộc thì hiện ra sự ngạc nhiên, không ngờ thiên phú ma pháp của thằng nhóc hoang dã này lại có thể đạt tới trình độ chung của các ma pháp sư thành phố họ.
Đôi mắt của lão ma pháp sư kiểm tra cuối cùng cũng sáng lên.
Kết quả này thực sự ngoài sự mong đợi của hắn. Hắn cảm thấy đứa nhỏ này có thể thắp sáng được 3 quả cầu ma pháp đã là không tệ rồi. Đối với chuyện hắn có thể thắp sáng lên được quả cầu ma pháp thứ 4, hắn cũng không có ôm nhiều hi vọng. Nhưng đứa nhỏ này lại kiên quyết muốn thực hiện khảo hạch, cho nên hắn cũng chỉ có thể chân thành để nó kiểm tra thử. Thế mà nó lại có thể thắp sáng lên được quả cầu ma pháp thứ 4!!
Mặc dù đứa nhỏ này có thiên phú đầy rẫy, phổ biến trong học viện ma pháp Ni Khắc, thế nhưng thêm một người chính là tăng thêm danh tiếng, uy vọng cho học viện a!
“Ừ! Không tệ, lại có thể thắp sáng được 4 quả cầu ma pháp. Xem ra lúc trước ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.”
Thái độ của lão ma pháp sư lúc này đã khá lên một chút. Hắn nở ra một nụ cười nói.
Với lời khen như vậy, lão ma pháp sư vốn tưởng rằng Cái Á sẽ hiện ra nụ cười vui mừng, thế nhưng ngược lại, hắn lại kinh ngạc phát hiện ra rằng đứa nhỏ này cũng không có hiện ra dáng vẻ giống như lão nghĩ. Thấy lạ lão ma pháp sư không khỏi lên tiếng hỏi:
“Chẳng lẽ ngươi muốn sờ thử quả cầu ma pháp thứ 5 sao?”
“Đúng vậy! Ta vẫn chưa có chạm vào quả cầu ma pháp thứ 5 a!”
Giọng nói Cái Á lại một lần nữa vang lên.
Cả đại sảnh liền náo động.
Cái đứa nhỏ thôn quê, thô lỗ này có thể thắp sáng lên được 4 quả cầu ma pháp đã là một chuyện khiến cho giới quý tộc ở đây khó lòng mà tiếp nhận nổi rồi. Vậy mà lúc này hắn lại muốn giở ra công phu “Sư tử ngoạm”, nói rằng muốn thắp sáng lên quả cầu ma pháp thứ 5.
Ngoài sự nghi ngờ sâu sắc ra, trong tâm họ còn mang theo vài phần khủng hoảng. Điều gì sẽ xảy ra nếu như đứa nhỏ này thật sự thắp sáng lên được quả cầu ma pháp thứ 5?
Điều này nói lên rằng thiên phú ma pháp của nó còn cao hơn hầu hết những đứa nhỏ tới từ giới quý tộc bọn họ sao?
“Tốt thôi, ngươi có thể thử một lần!”
Lão ma pháp sư cảm thấy cũng nên để đứa nhỏ này sờ thử một lần. Nếu như đứa nhỏ này quả thật thắp sáng lên được quả cầu ma pháp thứ 5, vậy thì nó liền trở thành học viên ưu tú rồi.
Chẳng lẽ chỉ vì muốn bắt nạt một người bình dân mà mất đi một đứa nhỏ có thiên phú như vậy, đây quả là việc làm không sáng suốt mà. Từ thắp sáng được 2 quả cầu, tới việc thắp sáng được 4 quả cầu ma pháp, thái độ của lão ma pháp sư lúc này đã biến hóa rất nhiều.
Cái Á gật đầu, có chút lo lắng vươn bàn tay bé nhỏ bẩn thỉu của mình ra, chạm vào quả cầu ma pháp thứ 5. Đám người xung quanh dõi theo hành động của cậu. Họ nín thở chờ đợi, theo dõi nhất cử nhất động của cậu, chờ đợi thời khắc cậu chạm tay vào quả cầu kỳ diệu kia.
“Cái Á, bỏ đi, tốt hơn hết là không nên quấy rầy ma pháp sư đại nhân nữa, nhanh nói cảm ơn đại nhân đi, sau đó mau chóng tiến vào học viện.”
Tâm trạng Cát Nhĩ lúc này đã không thể còn dùng từ “kích động” để hình dung được nữa rồi.Hắn thậm chí còn có chút không dám đi đối mặt với kết quả kiểm tra cao hơn nữa. Hơn nữa, thành tựu hiện tại của Cái Á đã vượt qua khả năng thừa nhận của hắn. Dù sao thì hắn cũng chỉ là một người thôn quê quê mùa, cũng chưa có thấy qua nhiều quý tộc như vậy. Hiện tại nhìn thấy đám người quý tộc kia sắc mặt ủ rũ nhìn Cái Á, sợ mình lại đi đắc tội bọn họ, cho nên liền sinh ra tâm lý bỏ cuộc ở trong lòng.
Nghe thấy Cát Nhĩ nói như vậy, mấy tên quý tộc kia liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tâm trạng họ thả lỏng đi phần nào, cảm thấy tốt hơn hết là không nên kiểm tra nữa. Nếu như đứa nhỏ kia thật sự thắp sáng lên được quả cầu ma pháp thứ 5, vậy lúc đó họ không biết “xuống đài” như thế nào.
Bàn tay Cái Á đang còn vươn ra giữa không trung nghe thấy Cát Nhĩ nói như vậy liền dừng lại một chút. Sau đó hắn do dự một lúc, cuối cùng tiếp tục nghiêng người về phía trước, ấn bàn tay nhỏ của mình lên quả cầu ma pháp thứ 5!
“Thình Thịch Thình Thịch!!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận