Dịch: Hoangforever
Cái Á chưa bao giờ được ngồi trên xe ngựa. Lúc mới đầu hắn còn cảm thấy thích thú, thế nhưng qua ngày hôm sau, sự hứng thú này liền giảm đi. Dù sao ngồi trên xe ngựa thực sự rất xóc khiến cho cái mông nhỏ của hắn đau đớn liên tục.
Liên tiếp 11 ngày sau đó, ngoài trừ thời gian xe ngựa dừng lại mua đồ ăn nước uống lúc đi ngang qua một số thì trấn ra thì thời gian còn lại là thời gian cái mông nhỏ của hắn bị hành hạ.
Thế nhưng lúc xe ngựa chạy vào thành Ni Khắc phồn hoa, bộ dạng thoi thóp sau 11 ngày dong duổi trên đường của Cái Á đột nhiên trở nên tràn đầy sức sống hẳn lên.
Cái Á hết nhìn bên này lại nhìn bên kia. Nhìn những tòa nhà sang trọng mà hắn chưa được thấy bao giờ, lại nhìn những con phố còn rộng hơn cả thôn Mã Thôn của hắn. Nhìn mọi người ăn mặc sặc sỡ, sáng bóng đi lại trên đường. Tất cả đều rất mới mẻ, đều rất hấp dẫn hắn. Cả người Cái Á giống như trong nháy mắt sống lại vậy!
Không có ai trong số 5 người có ý định nghỉ ngơi cả.
Cha con Lạp Nhĩ thì tỏ ra nghi ngờ sâu sắc về những gì Cát Nhĩ đã nói. Hắn muốn vạch trần những lời nói dối đáng khinh của đám người thôn quê này. Vì vậy, hai người quyết định đi tới học viện Kiếm Sĩ Ni Khắc cùng với nhóm người của Cái Á....
Học viện Kiếm Sĩ Ni Khắc tọa lạc tại một khu đất rộng lớn ở phía Đông thành phố. Học viện ma pháp cũng ở gần đó. Hai học viện này chiếm giữ hai vị trí phía Bắc và Phía Nam của thành phố. Tuy nằm ở hai nơi khác nhau thế nhưng ranh giới giữa chúng lại không có được rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên mọi người tới học viện Kiếm Sĩ Ni Khắc. Do chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc chiêu thu, nên nhóm người của Cái Á cũng không có phải xếp hàng chờ quá lâu để tham gia khảo hạch.
(1) Khảo hạch: Kiểm tra đánh giá, sát hạch.
(2) Chiêu thu: tuyển sinh, thu nhận học viên.
Khảo hạch của học viện Kiếm Sĩ Ni Khắc cũng khá là đơn giản. Dưới sự giới thiệu của lão sư kiếm sĩ Mông Đức, mọi người tới đây để làm bài kiểm tra thiên phí đấu khí lại một lần nữa. Chỉ tiêu vào học viện Ni Khắc là: Thiên phú đấu khí đạt tiêu chuẩn và tuổi không dưới 12 tuổi thì được thu nhận. Đương nhiên, một khoản học phí đắt đỏ vẫn là không thể thiếu rồi.
“Sao các ngươi tới đây muộn vậy?”
Một người đàn ông 30 tuổi sốt ruột liếc nhìn đám người ăn mặc quê mùa này, lên tiếng hỏi.
Cát Nhĩ cười cười xin lỗi, đang định giải thích, người đàn ông kia liền giơ tay lên xua xua, thái độ cực kỳ ngạo mạn nói:
“Đứa nhỏ nào có thể phóng thích ra được đấu khí thì bảo hắn đi theo ta!”
Nói xong, người đàn ông khoanh tay đi vào hành lang, bước vào một căn phòng được trang trí màu vàng kim. Cát Nhĩ vội vàng thúc dục Sa Đức đi theo người đàn ông kia.
Thấy Sa Đức đi theo người đàn ông kia vào, hai cha con Lạp Nhĩ liền bắt đầu cười thầm ở trong lòng, thầm nghĩ: Cái đám quê mùa các ngươi ba hoa khoác lác cũng không biết đường mà ba hoa khoác lác, tí nữa có kết quả rồi, để xem các người nói như thế nào.
“A! Lão sư Phí Mặc, ngài mau tới đây, đứa nhỏ này.... đứa nhỏ này!”
Đột nhiên, từ trong phòng vang lên tiếng kêu kinh ngạc của người đàn ông vừa rồi.
“Sao lại cả kinh như vậy, phải chú ý chứ, ngươi đã là kiếm sĩ cao cấp rồi đấy!”
Lão sư tên là Phí Mặc kia không nhanh không chậm nói, bất quá ngữ điệu có chút nặng nề.
Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, mọi người liền sửng sốt. Họ không ngờ rằng cái người đàn ông ngạo mạn mới vừa rồi lại là một vị Kiếm sĩ Cao cấp. Lúc trước bởi vì thái độ của hắn mà mọi người còn có chút bất mãn, hiện tại trong thoáng chốc sự bất mãn này liền biến mất tiêu... Nhưng rồi, lại nghĩ tới tình huống vừa rồi, tại sao vị Kiếm sĩ Cao cấp này lại hét toáng lên như thế này, chẳng lẽ là....
“Tốt lắm! Thiên phú Đấu khí của đứa nhỏ này...”
Giọng nói của Phí Mặc từ bên trong truyền ra, nhưng có lẽ là do cố tình hạ giọng lại nên mọi người không còn nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người nữa.
Khoảng 10 phút sau, người đàn ông kiêu ngạo lúc nãy và một người đàn ông trung niên khác bước ra, theo sau họ là Sa Đức.
Lão sư Phí Mặc mặc một bộ quần áo lân giáp màu sáng, ở phần thắt lưng giắt một thanh kiếm sáng loáng, nhìn rất là uy phong, lẫm liệt, khiến cho người khác phải kính sợ.
“Ai là người nhà của đứa nhỏ này?”
Giọng của lão sư Phí Mạc rất lớn, trong lời nói hiện ra sự uy nghiêm.
“A, đại nhân, ta là người bảo hộ của đứa nhỏ này.”
Cát Nhĩ cung kính trả lời.
“Đứa nhỏ này thiên phú vô cùng cao. Học viện Ni Khắc chúng ta thu nhận nó. Nếu như nó có biểu hiện xuất sắc, chúng ta sẽ không lấy học phí của nó. Còn về con đường tu hành kiếm sĩ sau này của nó, ngươi cứ giao lại cho chúng ta, ngươi có ý kiến gì không?”
Phí Mặc vô cùng thẳng thắn nói.
“Không... không có. Có thể được các vị đại nhân ở đây chiếu cố, tiểu nhân cảm thấy vinh hạnh vô cùng. Sa Đức...”
Cát Nhĩ vội vàng trả lời.
“Tốt lắm, tốt lắm. Thế thì, 4 năm tiếp theo hắn sẽ do chúng ta bồi dưỡng. Ngươi hiện tại yên tâm trở về đi thôi .”
Phí Mặc cũng không có nhiều lời với Cát Nhĩ, sờ sờ đầu nhóc Sa Đức, sau đó đuổi nhóm người Cái Á trở về.
“Sa Đức, con nhất định phải cố gắng tu luyện. Con chính là niềm hi vọng của cả thôn chúng ta đấy!”
Mắt thấy sắp phải chia li, Cát Nhĩ rốt cuộc không kềm được lòng, nước mắt tuôn ra như suối, thấm đẫm khuôn mặt đầy mồ hôi của hắn. Quả thực không có ai có thể hiểu được tâm trạng của hắn lúc này.
“Cát Nhĩ thúc thúc, ta nhất định sẽ không phụ lòng niềm hi vọng của thúc cũng như của mọi người trong thôn. Thúc, thúc nhớ kỹ, lúc về nhớ bảo với cha mẹ ta rằng, chờ ta trở thành kiếm sĩ vĩ đại rồi, ta sẽ trở về thôn thăm mọi người!!”
Đôi mắt Sa Đức cũng đỏ lên, sau đó vẫy tay chào tạm biệt thúc Cát Nhĩ. Đây là lần đầu tiên hắn xa nhà, hơn nữa lại còn là 4 năm.
Vẻ mặt của hai cha con Lạp Nhĩ lúc này chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ bàng hoàng, bốn con mắt như muốn trồi ra. Dù họ không biết thiên phú đấu khí của đứa nhỏ này như thế nào, thế nhưng ngay tới học phí cũng được miễn, điều này nói lên điều gì??
Hơn nữa mới vừa rồi, lão sư Kiếm sĩ Cao cấp kia có nói rằng đứa nhỏ này có thiên phú đấu khí vô cùng cao. Mà lão sư Kiếm sĩ Cao Cấp ít nhất cũng phải là Đại Kiếm Sĩ đấy. Một vị Đại Kiếm sĩ lại khen một đứa nhỏ… vậy thì thành tựu sau này của đứa nhỏ này cũng không phải là người trong tiểu trấn nhỏ bé như bọn họ có thể tưởng tượng ra được.
Cái Á cũng hơi vẫy tay chào tạm biệt Sa Đức. Thế nhưng hắn cũng không có quá khổ sở giống như Cát Nhĩ. Lý do là vì học viện ma pháp Ni Khắc ở ngay bên cạnh học viện Kiếm Sĩ và chúng rất dễ nhìn thấy nhau.
Tiếp theo, bốn người đi tới học viện ma pháp.
Trên khuôn mặt Cát Nhĩ lúc này vẫn còn lem luốc những giọt nước mắt. Thấy sắp tới học viện ma pháp rồi, lại thấy mọi người trên đường ăn mặc sạch sẽ, Cát Nhĩ liền vội vàng lau nước mắt trên mặt đi, nghĩ thầm: Mình có thể lôi thôi, luộm thuộm, thế nhưng không thể vì vậy mà bôi nhọ đứa nhỏ này được. Cái Á và Sa Đức, sau này bọn chúng đều là những người có tiền đồ a.
Học viện ma pháp chỉ chiêu thu học viên ở trong những ngày này. Dù sao số lượng ma pháp sư cũng ít hơn rất là nhiều so với Kiếm Sĩ. Mặc dù ma pháp sư không có nhiều lắm, thế nhưng do thời gian tập trung nên ở đại sảnh học viện ma pháp lúc này có rất nhiều người đang đứng chờ đợi.
Sau khi giao thư giới thiệu xong, bốn người liền tiến vào đại sảnh, sau đó theo mọi người xếp hàng dài ở phía sau.
Trong này người tuy nhiều, thế nhưng cũng không có ai lớn tiếng ồn ào. Những đứa nhỏ tầm 10 tuổi thì được cha mẹ chúng cẩn thận giữ lại. Họ sợ những đứa nhỏ này nghịch ngợm làm cho các lão sư ma pháp phật ý.
“Này, cậu thắp sáng được mấy quả cầu ma pháp vậy?”
Đột nhiên, một đứa bé tầm trạc tuổi như Cái Á nhỏ giọng hỏi Cái Á.
Cái Á cảm thấy rất là kỳ quái, tại sao những người này lại nói chuyện nhỏ như vậy, ở trong thôn, hắn chưa bao giờ cố kỵ âm lượng của mình. Hơn nữa nói chuyện nhỏ như vậy khiến cho hắn cảm thấy rất là áp lực. Mà hiện tại có đứa nhóc hỏi hắn rằng, hắn thắp sáng được mấy quả cầu, nghĩ tới đại nhân Bruce rất là thưởng thức mình, từ đáy lòng hiện lên sự kiêu ngạo, không có chút nào cố kị, lớn tiếng nói:
“Ta đã thắp sáng hai quả cầu ma pháp!!!”
Do đại sảnh vô cùng an tĩnh mà Cái Á thì kiêu ngạo rống to lên, khiến cho âm thanh này vang vọng khắp đại sảnh. Ngay sau đó, hầu như tất cả mọi người trong đại sảnh đều không nhịn được cười, từng trận tiếng cười nhạo vang dội truyền tới chỗ Cái Á.
Cát Nhĩ nhanh chóng bịt miệng Cái Á lại, sắc mặt ngượng ngùng nói:
“Đừng có nói lung tung nữa, nhanh ngậm miệng lại đi!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận