Dịch: Hoangforever
Sau trận mưa lớn, thôn Mã Thổ càng thêm lầy lội và hoang tàn hơn. Cái Á vẫn ngồi một mình trước mộ dân làng, thẫn thờ nhìn một mảnh bia đá lấp thấp...
Cát Nhĩ...Ngay bên dưới dòng chữ là hai ký tự nhỏ có tên là Cát Nhĩ. Trong lúc vô tình cuối cùng ánh mắt của Cái Á lúc này cũng chuyển động. Hắn cẩn thận lau sạch vết nước trên bia thì thấy người khắc dòng chữ đó chính là Cát Nhĩ.
Thấy vậy, Cái Á đột nhiên đứng thẳng lên và bắt đầu kiểm tra từng tấm bia mộ một. Sau đó hắn liền phát hiện ra rằng không có bia mộ của Cát Nhĩ ở đây. Hiển nhiên những tấm bia mộ kia là do Cát Nhĩ làm. Xem ra chỉ có khi tìm được đại thúc Cát Nhĩ thì lúc đó hắn mới biết được rốt cuộ chuyện gì đã xảy ra với thôn Mã Thổ.
Phát hiện ra điều này, Cái Á cũng không có tuyệt vọng giống như lúc trước nữa.
Hắn tùy tiện hái một quả dại ăn, bổ sung lại một chút thể lực. Sau đó tới từng tấm bia mộ dập đầu một cái. Cuối cùng đứng dậy, rời khỏi thôn Mã Thổ với một ánh mắt đỏ hoe.
Mới đi được không bao lâu, mệt mỏi cùng với đau thương làm cho tinh thần Cái Á có suy sút, xuất thần. Thế là hắn ngồi nghỉ lại dưới gốc cây bên đường núi. Do mệt mỏi, kiệt sức, kèm theo đó là tinh thần lại sa sút khiến cho hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tố chất thân thể của Cái Á rất tốt. Nếu không phải là như vậy, đi dưới trời mưa to lâu như thế này, hắn chắc chắn đã phát sốt rồi.
Gió lạnh yếu ớt trên núi phả vào khuôn mặt tái nhợt của Cái Á, làm cho Cái Á đang còn ngủ gật dựa vào gốc cây hiện ra dáng vẻ thống khổ giống như kiểu hắn vừa mơ thấy dân làng thân thương của mình bỏ hắn mà đi vậy. Từ nơi khóe mắt, hai hàng lệ chậm rãi lăn dài.
Đột nhiên “sưu sưu” một tiếng, một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.
Cái Á hiện tại quả thực rất mệt, nhưng do cái chết của dân làng làm cho hắn không có cách nào ngủ ngon giấc được, khi âm thanh này vang lên, hắn liền tỉnh dậy. Và trong khoảnh khắc hắn mở mắt ra, tim hắn liền đập nhanh “thình thịch” rất là dữ dội, mồ hôi túa ra như suối!
Ma thú!
Một con ma thú có ngoại hình giống như con sói!
Tim Cái Á đập nhanh hơn. Ngoài bụi cỏ cách hắn tầm 10 mét, một con ma sói với đầy những chiếc răng nanh nhọn hoắt đang nhìn chằm chằm vào hắn. Những sợi lông bén nhọn, hai hàm răng nanh trắng nhọn hoắt, móng vuốt sắc bén lóe ra hàn quang, không cần nói cũng biết đây là một con ma thú vô cùng mạnh mẽ và hung tợn.
“Ma Phong Lang!”
Cái Á ở trong thư viện học viện Ni Khắc đã đọc qua rất nhiều cuốn sách về ma thuật, cho nên nhận ra được đây là một con ma thú cấp F.
Ma Phong Lang là một loài ma thú sống ở rìa ma thú sơn mạch. Nó có thể sử dụng ma pháp Phong hệ để tăng tốc độ của mình lên và dựa vào hàm răng bén nhọn để cắn xé đối thủ. Mặc dù Ma Phong Lang là loài ma thú có cấp độ thấp nhất trong số các loài ma thú, thế nhưng loài này nó sống theo bầy đàn. Hàng chục, hàng trăm con xuất hiện cũng đủ khiến cho mạo hiểm giả phải vĩnh viễn lưu lại ở trong rừng hoang núi thẳm.
Phải làm gì đây?
Hắn không có bất kỳ ma pháp tấn công nào. Trên khuôn mặt Cái Á không khỏi hiện ra dáng vẻ sợ hãi khi đối mặt với con ma thú hung tàn này.
Chạy?
Chắc chắn là không chạy được rồi.
Cái Á hắn cho dù có dùng thuật Phong Hành gia trì nơi chân thì cũng không chạy nhanh bằng con Ma Phong Lang này được. Thế thì hắn lấy cái gì chống cự lại được con ma thứ hung hãn, mạnh mẽ này đây.
Đôi mắt xanh lục của Ma Phong Lang nhìn chằm chằm vào Cái Á. Bốn chân mạnh mẽ của nó hơi cong lên, mở cái miệng đầy máu ra, giống như thể ngay sau đó nó sẽ nhảy xổ ra, đem cái cổ bé nhỏ của Cái Á cắn đứt đoạn vậy.
Nếu cứ ngồi yên như thế này, hắn sẽ chết chắc không thể nghi ngờ. Mặc dù hắn có khả năng đánh tay đôi rất mạnh, thế nhưng đó là so với đám nhỏ cùng lứa tuổi mà thôi. Hiện tại, hắn nhiều nhất là đánh bại được một người lớn bình thường. Thế nhưng người lớn bình thường kia lại không phải là đối thủ của ma thú. Trước kia thôn Mã Thổ xuất hiện ma thú, luôn phải gọi tất cả thợ săn trong thôn ra, như vậy mới có thể xua đuổi đám ma thú kia đi được.
Liều mạnh chắc chắn là không được rồi, phải dùng trí để thắng.
Cái Á biết cho dù hắn có làm thế nào đi chăng nữa thì cũng không chế phục được con Ma Phong Lang này. Nếu muốn sống sót, hắn phải nghĩ cách để đuổi con Ma Phong Lang này đi....
“Phong Dương thuật!”
Không thể chần chừ được nữa, cứ giằng co như thế này, con Ma Phong Lang kia chắc chắn sẽ tấn công tới chỗ hắn, lý do là vì nó đã phán đoán ra được nhân loại trước mặt này rất là yếu ớt.
“A!!!!!!!!!”
Vào lúc Ma Phong Lang chuẩn bị tấn công, Cái Á điên cuồng, mạnh mẽ rống lên một tiếng, đồng thời dẫn động Phong Dương thuật bao quanh cây cối, bụi cỏ xung quanh. Nhất thời lá bay cào cào, giống như Cái Á rống lên làm cho bọn chúng bay như vậy vậy.
Ma Phong Lang đang định tấn công liền dừng động tác lại. Thân thể nó khẽ cong lên, thấy nhân loại kia rống lên một tiếng khiến cho cây cối, cỏ lá xung quanh bay hết cả lên làm cho nó hoảng hồn, nhất thời không dám manh động...
Cái Á thấy con súc sinh giảo hoạt này không có bị dọa cho sợ, liền cắn răng một cái, tiến về phía trước một bước, làm bộ hùng hùng hổ hổ muốn tấn công con Ma Phong Lang này. Đồng thời sử dụng Phong Dương thuật, cuốn lá cây, cây cối xung quanh tạo ra một khí thế hung hãn, mạnh mẽ.
Ma Phong Lang mặc dù có trí thông minh thấp, thế nhưng vẫn có chút phán đoán căn bản: dưới tình huống như thế này, động vật nhỏ yếu khi nhìn thấy nó , thường thường là sẽ sợ hãi và chạy trốn. Thế nhưng con sinh vật trước mắt này nó không chỉ không sợ, mà còn hướng nó thị uy.
Tiếng rống của Cái Á vang vọng cả núi rừng. Vốn Ma Phong Lang đang còn do dự nên tấn công hay là không nên tấn công, dù sao thật vất vả lắm mới đụng được một con mồi, thế nhưng mà con mồi trước mắt hiện tại này lại chủ động tấn công nó trước, cho nên con Ma Phong Lang kia nghĩ rằng Cái Á mạnh hơn nó. Bằng không, Cái Á sao dám tấn công nó trước chứ. Thế là dưới cơn sợ hãi, nó chuyển mình, chạy trốn thẳng vào rừng sâu.
“Phù.........”
Cái Á khuỵu xuống, thở dốc ra từng hơi. May mà con Ma Phong Lang này đang con nhỏ. Bằng không nếu như là một con Ma Phong Lang trưởng thành, với độ giảo hoạt và trí thông minh của nó, chắc chắn nó không có bị hắn dễ dàng dọa cho sợ chạy mất tăm như vậy.
“Kỳ quái a! Tại sao trên trán con Ma Phong Lang này lại có nhiều Ấn ký như vậy? Sao không thấy trong sách có nhắc qua nhỉ?”
Sau khi an toàn xong, lúc này Cái Á mới nhớ tới con Ma Phong Lang vừa rồi hình như không có giống với miêu tả ở trong sách, thế là hắn lẩm bẩm tự hỏi.
“Có lẽ nó là như vậy!”
Cái Á cũng không xoắn xuýt về vấn đề này nữa. Bất quá hắn cũng không dám ở lại đây lâu, thở hổn hển mấy hơi xong, hắn liền gia trì thuật Phong Hành lên chân, mau chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm này.
...........
Sau một ngày trời, cuối cùng Cái Á cũng tới được trấn Đa Mật. Vốn định tới chỗ trấn trưởng hỏi thăm một chút tình huống về thôn Mã Thổ, nhưng do mệt quá, trên đường lại còn bị ma thú làm cho dọa khiếp sợ, thế là hắn quyết định trước tiên tìm một cái khách sạn nghỉ ngơi đã, thuận tiện ăn cái gì đó.
Không có nhiều khách sạn ở trấn Đa Mật. Hầu hết những khách sạn này đều dành cho mạo hiểm giả. Tuy nhiên, mạo hiểm giả ở đây thực lực nhìn chung khá là thấp. Lạp Lí Tư sơn mạch tiếp giáp Ma thú sơn mạch, thuộc về vùng ngoại vi của Ma thú sơn mạch. Cho nên ở đây chỉ có một ít ma thú cấp thấp. Mạo hiểm giả tới đây rõ ràng là chỉ muốn thử vận may một chút, hợp lực cùng nhau bắt vài con ma thú yếu nhỏ.
Cái Á ngẫu nhiên bước vào một cái khách sạn. Tầng 1 của khách sạn có đồ ăn, thế là hắn gọi vài món đơn giản ăn, bồi bổ lại thể lực.
“Thịt nướng của ngài.”
Người phục vụ là một cô gái có cùng độ tuổi với Cái Á. Giọng nói của nàng rất là ngọt ngào. Nhưng Cái Á cũng không có suy nghĩ tới cái vấn đề này và cũng không có để ý tới cô gái này.
Khi cô gái mang cho Cái Á món thức ăn thứ 2. Nàng hình như cố tình thăm dò Cái Á một chút, nhíu mày do dự một lúc lâu, định lên tiếng hỏi thăm điều gì đó.
Thế nhưng, chủ khách sạn nhìn thấy nàng cố tình lưu lại ở bên thực khách, liền tức giận mắng nàng:
“Lại lười biếng nữa. Còn không nhanh đi bưng thức ăn đi.”
Cô gái chỉ có thể rụt rè gật đầu, liếc nhìn Cái Á với một vẻ mặt miễn cưỡng và tiếp tục bận rộn với những mạo hiểm giả khác....
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận