Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Huyền ảo
  3. Thị Thần (Dịch)
  4. Chương 19: Thôn nhỏ kinh biến.

Thị Thần (Dịch)

  • 405 lượt xem
  • 2481 chữ
  • 2022-03-08 23:37:20

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dịch: Hoangforever

Rõ như ban ngày, đó là thành quả của hắn...

Bốn năm qua, hắn vẫn luôn chuyên tâm tu luyện ma pháp không có chút nào buông lơi, thế nhưng hắn vẫn như vậy, vẫn chỉ mà một vị Ma pháp sư Sơ cấp cấp 1. Thậm chí ngay tới cả ma pháp có tính công kích hắn cũng không phóng ra được. Phong Dương Thuật vẫn là ma pháp cao nhất mà hắn nắm giữ.

Sắp phải rời khỏi học viện Ni Khắc rồi, tâm trạng Cái Á càng ngày càng sa sút hơn. Cả Đặc Lí Tư và Sa Đức đều được học viện cao cấp ở thành lớn Di Tát mời gọi, không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi hai người rời khỏi học viện Ni Khắc, họ liền chuẩn bị ngay lập tức lên đường tới học viện Di Tát để đạt được những thành tựu cao hơn.

“Cái Á, giúp ta chào hỏi cha mẹ ta... A, còn có những người khác trong thôn nữa, bảo với bọn họ là, qua vài năm nữa ta sẽ trở về.”

Sa Đức nói.

Thành lớn Di Tát cách thành Ni Khắc ít nhất 1 tháng đi đường.  Nếu như Sa Đức trở về thăm cha mẹ hắn, hắn sẽ bị trễ thời gian nhập học vào học viện Di Tát.

Cái Á rất là hâm mộ Sa Đức. Hắn cũng rất muốn tới học viện ma pháp cao cấp hơn để học tập. Nhưng hiện tại hắn mới chỉ là Ma pháp sư Sơ cấp cấp 1, ngay cả tiêu chuẩn tốt nghiệp thấp nhất của học viện Ni Khắc, hắn cũng không có đạt tới chứ đừng nói chi tới lời mời của học viện ma pháp cao cấp kia.

Trong cơn tuyệt vọng, Cái Á chỉ có thể quay lại thôn Mã Thổ với một sự tiếc nuối ở trong lòng.

“Cái Á, cái này cho ngươi... Nói thật, nếu như ngươi tu luyện đấu khí mà nói, ngươi chắc chắn sẽ trở thành một kiếm sĩ cường đại. Sao ngươi phải chấp nhất với ma pháp như vậy chứ?”

Sa Đức lấy một quyển số ghi chép kiếm sĩ từ trong túi ra. Bên trong chứa đựng các phương pháp tu luyện từ Kiếm sĩ Tập sự tới Kiếm sĩ Cao cấp. Quyển sách này vốn là quyển sách của lão sư hắn, lão sư hắn lại truyền lại cho hắn. Bên trong ngoài trừ phương pháp tu luyện ra, còn có tâm đắc tu luyện mà lão sư hắn đã lĩnh hội, đối với việc tu luyện dành cho kiếm sĩ mà nói nó hỗ trợ rất nhiều. Có thể nói đây chính là một món bảo vật nóng bỏng tay dành cho Kiếm sĩ cấp thấp.

Cái Á vốn định cự tuyệt, thế nhưng khi nghĩ tới chuyện tương lai rất khó có cơ hội gặp lại Sa Đức, thế là hắnliền nhận lấy và xem món quà này như là một kiện lễ vật từ biệt.

Cái Á cẩn thận thu cuốn sổ ghi chép lại, sau đó quay đầu nhìn lại học viện Ni Khắc thật lâu.

Sau khi nói lời từ biệt với Đặc Lí Tư xong, hắn liền rảo bước trở về nhà.

Bốn năm trước, Cái Á lúc đó mới chỉ là một chú bê mới được sinh ra, mang theo tâm trạng hiếu kỳ vui thích khi được rời khỏi thôn. Bốn năm sau, hắn đã trưởng thành, trở thành một vị thiếu niên trở về quê hương. Ngoài trừ lòng thương nhớ da diết nồng nàn với quê hương ra, hắn còn có cả sự áy náy thật sâu nữa.

“Mình biết làm gì để giúp đỡ dân làng và phụ thân khi mà mình chỉ biết mỗi thuật Phong Dương đây?”

Ngồi trên xe ngựa xóc nảy, Cái Á ngao ngán thở dài nói. Sau đó nhìn lại quần áo của mình...

Bộ quần áo thô sơ mà hắn từng mặc bốn năm trước, hiện tại hắn không còn mặc nữa. Thế nhưng hắn cũng không có mặc áo choàng ma thuật do học viện Ni Khắc cấp cho học viên sau khi tốt nghiệp. Cho nên hiện tại hắn không thể dùng bất cứ thứ gì để chứng mình được rằng mình là một ma pháp sư, ngoài trừ thuật Phong Dương ra.

“Trước tiên cứ về thăm phụ thân cái đã, bọn họ chắc chắn rất là nhớ mình a.”

Cái Á nghĩ như vậy.

Có thể nói bốn năm qua hắn không có đạt được bất kỳ thứ gì.

Lúc đứng ở thị trấn Đa Mật, hắn có chút ngỡ ngàng.

Trấn Đa Mật cũng không có nhiều biến hóa. Có lẽ trấn trưởng ở đây cũng đã được đổi thành người mới rồi. Thế nhưng với bộ dạng hiện giờ của hắn, Cái Á cảm thấy hắn không muốn gặp đại nhân Bruce và trấn trưởng một tí nào cả. Vì vậy, hắn dự định thuê một người đánh xe trở hắn về thôn Mã Thổ.

Thế nhưng trên người hắn lúc này không có bao nhiêu tiền cả. Sau khi nghĩ một hồi, hắn quyết định tiết kiệm và tự mình trở về thôn.

Từ trấn Đa Mật tới thôn Mã Thổ chỉ có một con đường, đó là con đường ven cái vực sâu ở trên khe núi kia. Kể cả Cái Á có không biết đường, hắn chỉ cần men theo con đường này là tới.

Thế nhưng, lúc Cái Á đi trên con đường này, hắn liền cảm thấy nghi hoặc. Con đường này cũng có quá nhiều cỏ đi. Thậm chí có nơi còn bị sạt lở, giống như kiểu thật lâu rồi không có ai đi trên con đường này vậy.

“Tại sao trấn trưởng không phân bổ cho thôn Mã Thổ một ít tiền để họ sửa lại con đường này nhỉ...?”

Cái Á có chút oán trách nói.

Đi bộ trên con đường lầy lội này, nếu như không phải hắn hiện tại có thể sử dụng được ma pháp Phong hệ để giảm trọng lượng của mình đi, có lẽ hắn đã sớm không đi được tí nào rồi. Và cái ma pháp hắn sử dụng có tên gọi là thuật Phong Hành, cũng là một ma pháp cấp thấp.

Ma lực Cái Á tràn đầy, cho nên hắn có thể duy trì được trạng thái đi lại này. Dọc theo đường đi, mặc dù phát hiện ra con đường càng lúc càng hoang sơ hơn, thế nhưng sắp về tới thôn rồi làm cho tâm trạng hắn kích động và rất là vui mừng. Chính vì lý do này mà hắn bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt này. Nhìn ngọn núi thân quen ở trước mặt, Cái Á không kìm được tăng nhanh bước chân lên...

“Cổng thôn thân quen, ta.... Cái Á... đã trở về rồi đây!”

Đi qua sườn núi thấp này, hắn liền có thể dễ dàng nhìn thấy được thôn Mã Thổ. Lúc này, hắn không có cách nào khống chế được tâm trạng kích động của mình, còn chưa nhìn thấy thôn hắn đã rống lên một tiếng.

Mặc dù suốt đêm gấp rút lên đường , thế nhưng lúc này hắn cũng không có cảm thấy mệt mỏi.

Sau khi nhìn thấy sườn núi thấp, Cái Á không khỏi hồi tưởng lại cái đêm mà đại thúc Cát Nhĩ vội vã mang theo hắn rời khỏi thôn, sau đó bảo hắn đợi trên con sườn núi thấp này, rồi “Tắc” một tiếng, cưỡi ngựa rời khỏi thôn....Hết thảy mọi chuyện giống như là vừa thoáng qua vậy. Một cái thoáng qua này chính là 4 năm , sườn núi thấp lúc này đã nhiều cỏ dại hơn và khung cảnh ngày ấy càng hiện rõ ràng mồn một trước mắt hắn.

“Sam đại ca đúng là lười thật, ở đây nhiều cỏ dại như thế này thế mà hắn cũng không có tới đây dọn chúng.”

Cái Á không khỏi nở ra nụ cười nói.

“Cái đám gia hỏa kia tại sao hôm nay không có quậy tới đây nhỉ? Có lẽ bọn họ bị đại thúc, đại thẩm nhốt ở trong nhà rồi đi. Cũng không biết lúc này bọn họ như thế nào rồi nhỉ? Không có ta, có lẽ bọn họ thiếu đi rất nhiều niềm vui a.”

Cái Á nhớ lại đám nhóc con thường hay chơi đùa với mình hồi nhỏ kia, bước chân không khỏi bước nhanh hơn.

“Hiện tại phụ thân có lẽ đang ở cổng thôn, chờ đợi những đại thúc kia đi săn trở về đi...”

Nghĩ tới trưởng thôn, vành mắt Cái Á có chút ươn ướt.  Hắn sắp được gặp gỡ người cha thân thương của mình rồi.

Ngoài niềm vui ở trong lòng ra, hắn còn cảm thấy rất là hổ thẹn. Hắn không thể hoàn thành ước nguyện mà người cha của hắn đã giao phó cho hắn, đó là trở thành một vị ma pháp sư vĩ đại, mà là quay lại không có gì cả....

Ngọn núi ẩn giấu phía sau cuối cùng cũng hiện trong tầm mắt hắn.

Nội tâm Cái Á lúc này mênh mông không dứt.

Lúc này những suy nghĩ miên man của hắn nhiều tới mức đủ nhấc lên một trận cuồng phong, đem hắn trong nháy mắt thổi tới bên trong thôn, gặp những người thân thương trong lòng hắn kia.

Thôn làng giản dị này ẩn chứa quá nhiều kỉ niệm tuổi thơ của hắn...

Đứng trên sườn núi, Cái Á nhìn xung quanh, ngửi mùi gió núi quen thuộc. Hắn thật sự muốn nhìn thấy thôn làng xinh đẹp đã 4 năm không được thấy này. Vào lúc này này hắn giống như có thể nghe thấy được tiếng tim đập rộn ràng của mình.

“Đoàng!!!”

Trời đang đẹp, đột nhiên một tiếng sấm chói tai ập tới. Vốn định nhìn toàn cảnh thôn làng, Cái Á lúc này chỉ có thể nhìn thấy đường nét mờ ảo của thôn Mã Thổ trong thời tiết âm u, giông bão.

“Sao kỳ lạ vậy?”

Nhìn thôn Mã thổ mơ hồ trong giông bão, Cái Á cảm giác được một tia quái dị nổi lên, không tự chủ được tăng nhanh bước chân.

“Kỳ quái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đi vào lòng chảo tiến vào trong thôn, Cái Á phát hiện ra nơi này toàn cỏ rậm rạp, thậm chí cỏ rậm rạp chằng chịt tới nỗi chả khác gì cái mạng nhện gớm ghiếc.

Những chiếc cọc gỗ mục nát nằm ngổn ngang trên mặt đất, cỏ dại gần như phủ kín lối đi nhỏ vào thôn, bọ trùng bò lổn ngổn khắp nơi...

“Người đâu? Ngươi đâu hết rồi?”

Đi tới cổng thôn, nhìn một mảnh lộn xộn, Cái Á không khỏi hét lên một tiếng. Một loại dự cảm không lành nổi lên trong lòng hắn, đem tất cả sự vui mừng, kích động lúc trước xóa đi sạch sẽ....

“Làm sao lại thành như thế này chứ? Làm sao lại thành như thế này???..... Phụ thân! Phụ thân!! Đại thúc Cát Nhĩ!! Niết Lan! Đại thúc Khắc Lạp Khắc.... Các ngươi.... các ngươi ở đâu rồi!”

Cái Á rống to lên.

Nhìn xung quanh, thôn Mã Thổ lúc này chỉ là một mảnh hoang tàn. Những chiếc cọc gỗ phòng hộ đã bị thú dữ cắn phá xiên xẹo nằm trên mặt đất. Những ngôi nhà gỗ, nơi thôn dân sinh sống thì biến thành đống đổ nát. Cỏ dại mọc khắp nơi trong thôn, đầy côn trùng và rắn, rết....

Mọi thứ thật không thể tin được.

Đây là thôn Mã thôn sao??

Đây thực sự là thôn làng đơn sơ mộc mạc trên núi sao??

Nhìn mọi thứ trước mắt, Cái Á gần như chết lặng!

Thôn làng thân yêu 4 năm trước của hắn gần như không còn nữa!

“Đùng....ù .... ù.... ù....”

Lại một đạo sấm sét nữa đánh xuống. Đạo sấm sét này bổ ngay phía trên thôn Mã Thổ, khiến cho thôn Mã Thổ đã hoang tàn lại càng thêm hoang tàn hơn...

“Tí tách... tí tách.... tí tách...”

Từng giọt nước mưa tí tách từ trên bầu trời âm u rơi xuống, không ngừng tấn công thôn làng hoang phế mỏng manh này. Mưa dày đặc cuốn trôi đi đống gỗ mục nát....

Chạy băng băng...

Cái Á không tin nổi vào hai mắt mình, hắn chạy băng băng vào trong thôn. Dưới con mưa như trút nữa, hắn chạy từng ngõ ngách trong thôn, hi vọng có thể nhìn thấy được một người thân quen nào đó, có thể nói cho hắn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

“Phụ thân! Đại thúc Cát Nhĩ! Ta là Cái á.... ta là Cái Á!”

Cái Á lấy hết sức rống to. Thế nhưng không có một ai trả lời lại hắn.

 Mưa to ào ào như trút nước xuống, nuốt chửng âm thanh rống gào của hắn.

“Đùng....ù.... ù.....! Đùng..... ù..... ù....”

Hai tia sét giao nhau cắt ngang bầu trời tăm tối, đem từng tấm bia đá thấp nhỏ ở phía sau thôn sáng lên.

Cái Á một đường chạy băng băng trong nháy mắt ngốc trệ lại.

Đúng vậy!

Hiện ra trước mắt hắn lúc này chính là một cái mộ bia. Từng dãy, từng dãy mộ bia! Từng hàng từng hàng bia đá cao thấp không đều nhau!

Cái Á quỳ xuống trước Mộ bia, thẫn thờ nhìn từng dõng chữ trên tấm bia mộ:

“Người chết - Tây Bá - trưởng thôn Mã thổ”

“Người chết - thôn dân Sam”

“Người chết - thôn dân A Lí Tư”

“Người chết  - thôn dân Ai Nhĩ”

“Người chết - thôn dân Mễ Tác”

..........

Khi đạo sấm sét đánh xuống, ánh sáng trắng lóe lên, từng cái tên bắt mắt hiện lên trên tấm bia mộ.

Cái Á nhìn mà như người mất hồn, quỳ rạp tới trước mộ bia, hai hàng nước mắt ào ào tuôn rơi, trộn lẫn với hạt mưa nặng hạt từ trên trời rơi xuống.

“Phụ thân... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.... Nói cho ta biết.... nói cho ta biết?”

Cái Á quỳ trước phần mộ phụ thân mình, khàn khàn rống to lên hỏi.

Cái Á không cha không mẹ, không ai biết hắn từ đâu tới, thế nhưng thôn dân Mã thổ tốt bụng đã không phân biệt hắn mà đối xử với hắn rất tốt. Hầu hết các vị đại thẩm trong thôn đều là mẹ của hắn, cho tới khi trưởng thôn nhận hắn, thế là hắn trở thành nghĩa tử của trưởng thôn. Có thể nói, nếu như không có những thôn dân dễ gần này thì không có Cái Á ngày hôm nay.

Hắn đối với thôn dân và ngôi làng này có một tình cảm vô cùng sâu đậm. Bốn năm qua, hắn khắc khổ học ma pháp cũng là vì muốn làm rạng danh cho thôn làng hắn, để cho người dân trong thôn có cuộc sống yên ổn hơn. 

Nhưng mà, khi hắn trở về làng với niềm hân hoan và sự áy náy ở trong lòng, thế mà hắn lại nhìn thấy từng tên người dân một khắc trên từng tấm bia mộ ở đây. Thôn làng giản dị ngày xưa thì bị phá hỏng, không còn lại gì, không có một ai sống sót...

Màn mưa mênh mông xâm chiếm thôn nhỏ mỏng mảnh trên sườn núi này. Cái Á giống như người mất hồn quỳ trước mộ bia, tùy ý để cuồng phong mưa to đánh lên tấm thân nhỏ bé của hắn.

Trong khoảnh khắc này, mảnh thiên địa này giống như chỉ có một mình hắn. Một người tuyệt vọng quỳ gối trong mưa, lệ rơi cuồn cuộn hòa lẫn với màn mưa dày đặc....

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top