Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Huyền ảo
  3. Thị Thần (Dịch)
  4. Chương 18: Hả cơn giận.

Thị Thần (Dịch)

  • 407 lượt xem
  • 2170 chữ
  • 2022-01-04 23:28:09

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dịch: Hoangforever

“Cái Á....Hắn có thể phóng thích ra được Phong Nhận, ngươi...”

Đặc Lí Tư có chút lo lắng nói.

“Là hắn nói như vậy đó, nói như vậy đó. Đặc Lí Tư, ngươi không nghe thấy hắn nói à? Chính hắn bảo hắn muốn đấu phép thuật một vs một với ta.”

Lạp Đa (1) nhất thời nở ra nụ cười toe toét khiến người ta cảm thấychán ghét kia.

(1) Lạp Đa: Rado.

Hắn nói như vậy là để Đặc Lí Tư không có cớ trả thù hắn. Nếu đã sợ người khác trả thù thì đừng có mà ra ngoài “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.”

“Yên tâm. Cái đồ bỏ đi này ta đối phó được.”

Cái Á lạnh lùng nói.

Hiện tại hắn đã 11 tuổi, thân thể cũng cao lớn hơn trước rất nhiều, thể hiện ra khí phách ngang tàng của tiểu bá vương năm xưa.

Nhìn thấy khí thế dọa người của Cái Á, Lạp Đa có chút sợ hãi. Thế nhưng nghĩ tới chuyện đối phương không thể dùng  phép thuật được, hắn liền an tâm hơn rất nhiều, sau đó khẽ nở ra nụ cười đắc ý.

Những người khác hiểu chuyện, khẽ rời xa chỗ này một chút. Sau đó vẽ một cái vòng tròn trên bãi cỏ, tạo thành giới hạn cho sân đấu. Cái Á và Lạp Đa cùng nhau đứng vào trong vòng tròn, cách xa nhau một khoảng cách nhất định, chuẩn bị dùng ma pháp để đối chiến.

Lạp Đa cố tình kéo dãn khoảng cách với Cái Á, sợ tên dã nhân này đột nhiên không dùng ma pháp mà lao về phía mình đánh đấm tay bo...

Cuộc chiến bắt đầu.

Trước tiên Lạp Đa bắt đầu thúc dục ma pháp. Rất nhanh một đạo Phong Nhận liền thành hình. Một vầng trăng hình lưỡi liềm nho nhỏ xẹt qua bãi cỏ, cắt đám cỏ xanh, lao về phía chân Cái Á.

Lạp Đa cũng không có ngốc. Hắn biết tốc độ Phong Nhận của mình khá chậm, rất có thể sẽ bị Cái Á tránh được, cho nên trước tiên hắn tính phế chân Cái Á trước đã, để cho hắn không có cách nào di chuyển, sau đó mới bắt đầu hành hạ Cái Á.

Tố chất cơ thể của Cái Á quả thật rất tốt. Nhìn thấy lưỡi đao gió màu xanh lao tới, hắn lộn một vòng, nhanh nhẹn né tránh một đòn kia của Lạp Đa.

“Hừ, để xem người còn trốn được bao lâu.”

Lạp Đa bắt đầu tụ tập Phong nguyên tố lại xung quanh mình, tạo thành một cái Phong Nhận có phạm vi lớn hơn, sau đó đánh về phía Cái Á.

Phép thuật của Lạp Đa quả thực không được tốt cho lắm. Nếu so sánh với Ái Bỉ Tư ngày trước, bàn về tốc độ, tần số, cường độ và phạm vi của Phong Nhận quả thật hắn không bằng Ái Bỉ Tư rất nhiều. Vào thời điểm đó, Cái Á còn có thể miễn cưỡng né tránh được một ít đạo Phong Nhận của Ái Bỉ Tư, chứ đừng nói bây giờ.

Lạp Đa liên tục phóng ra 5 đạo Phong Nhận, trừ một đạo tình cờ cắt ngang qua tay áo của Cái Á ra, còn lại tất cả đều trượt.

“Trốn giỏi lắm! Trốn giỏi lắm!”

Lạp Đa tức giận nói. Hắn không ngừng thúc dục ma lực, phóng thính ra Phong Nhận màu xanh đánh về phía Cái Á.

Cái Á vẫn không ngừng né tránh. Mặc dù trên người đã bắt đầu xuất hiện những vết thương nhỏ, thế nhưng những vết thương này cũng không có ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển của hắn.

Chẳng bao lâu sau, uy lực Phong Nhận của Lạp Đa dần dần yếu đi, tần số phóng ra cũng chậm hơn, Cái Á thậm chí còn cứng rắn đỡ một đạo Phong Nhận mà cũng chỉ nhíu mày một chút.

Lạp Đa liên tục phóng ra hơn 20 đạo Phong Nhận, lúc này ma lực của hắn tiêu hao gần như không còn. Thế nhưng những đạo Phong Nhận kia lại không có tạo thành bao nhiêu thương tổn cho Cái Á, có chăng cũng chỉ là cắt vỡ y phục của hắn.

“Hừ, chỉ biết lẩn trốn, có ích gì chứ?”

Thiếu niên mặc áo xanh, bạn của Lạp Đa nói. Thế nhưng ngay lập tức liền bị Đặc Lí Tư trừng mắt lên nhìn hắn một cái, thế là hắn co đầu lại, im phăng phắc.

“Chỉ biết trốn, thật nhàm chán, không đánh nữa!”

Ma lực tiêu hao sạch sẽ, cho nên Lạp Đa cũng không muốn cùng Cái Á tiếp tục đánh nữa, thế là hắn quyết định nghỉ, không chơi nữa.

“Không đánh? Chẳng lẽ ngươi muốn nhận thua?”

Cái Á cười lạnh nói.

Cái tên Lạp Đa này đúng là một tên tiểu nhân. Hắn quyết định hôm nay sẽ hảo hảo dạy dỗ hắn một phen, tránh cho sau này cái tên rác rưởi này lại tới tìm hắn gây sự.

“Nhận thua? Nhận thua  trước một tên phế vật như ngươi, tưởng bở à? Ngươi cũng không biết phép thuật, làm sao có thể đả thương được ta chứ? Ta ít nhất còn khiến người bị thương, cho nên trận tỷ thí này người thua chính là ngươi.”

Lạp Đa ầm ĩ la lên. Cái tên này quả thật không biết xấu hổ là gì mà !!!

“Ai nói với ngươi ta không biết phép thuật?”

Cái Á nở ra nụ cười, chậm rãi đi về phía Lạp Đa.

Lạp Đa nhất thời luống cuống, nghĩ rằng Cái Á định dùng quả đấm để đấm hắn, sợ tái cả mặt, hoảng sợ nói: “Đã nói là chỉ dùng ma pháp để thi đấu... Người.... Người sao có thể chơi bẩn như vậy chứ?”

“Ta đương nhiên là dùng ma pháp rồi. Hừ! Bây giờ ta sẽ cho ngươi nếm thử ma pháp của ta!”

Cái Á dừng cách hắn 1 mét, sau đó bắt đầu thúc dục ma lực, dẫn động Phong nguyên tố xung quanh, đem những nguyên tố này ngưng tụ lại trong lòng bàn tay, không khí màu xanh nhạt bắt đầu quấn quanh lòng bàn tay hắn, tiếp theo đó là bắt đầu dâng trào....

Ma pháp đã hoàn thành, Cái Á điều khiển những luồng không khí màu xanh nhạt này, lúc hắn vẫy tay, một cơn gió hỗn loạn nổi lên xung quanh hắn, đánh về phía người Lạp Đa.

Cái Á không có cùng thần ký kết khế ước, cho nên thời điểm hắn phóng thích ra phép thuật cũng không cần phải đọc chú ngữ (2). Cho nên phép thuật “Phong Dương Thuật” này so với người bình thường mà nói thì nhanh hơn rất là nhiều. Lạp Đa cũng không có để ý, bị trận gió này thổi trúng đầu khiến cho đầu tóc rối bù lên. Hắn còn tưởngCái Á vung quả đấm lên đánh về phía hắn, làm cho hắn sợ hãi quá ngồi bịch xuống mặt đất.

(2) chú ngữ: lời niệm chú, đọc câu thần chú.

Một lát sau, Lạp Đa phát hiện ra Cái Á cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, thế là hắn đứng dậy. Sau đó nghe thấy hai người bạn của mình có chút kinh ngạc nhìn Cái Á, thiếu niên mặc áo xanh nói:

“Phong Dương Thuật, mới vừa rồi hắn dùng Phong Dương Thuật đúng không?”

“Hình như là vậy. Thế nhưng Phong Dương Thuật của hắn hình như có chút khang khác. Ngươi có nghe thấy hắn đọc chú ngữ không? Theo lý thuyết mà nói chỉ có người nắm giữ ma pháp vô cùng tốt mới có thể không cần đọc chú ngữ cũng phóng thích ra được phép thuật.”

Người thiếu niên kia nói.

“Ngươi... ngươi có thể phóng thích ra được ma pháp rồi?”

Lạp Đa có chút lo lắng hỏi.

Mặt hắn lúc này sợ tới mức không còn giọt máu nữa. Nếu như Cái Á có thể phóng thích ra được ma pháp vậy thì thật là đáng sợ rồi. Phải biết rằng lúc trước hắn còn mạnh hơn Đặc Lí Tư rất nhiều.

“Đúng vậy! Thế nhưng ta cũng chỉ biết mỗi Phong Dương Thuật mà thôi.”

Cái Á cũng không có giấu diếm, vui thích nhìn tên tiểu nhân Lạp Đa này.

“Phong Dương Thuật? Thì ra ngươi chỉ biết mỗi Phong Dương Thuật? Ha ha ha.... Chẳng lẽ người nghĩ rằng người có thể dùng phép thuật này đánh bại ta?”

Lạp Đa sau khi biết rõ tình huống nhất thời nở ra nụ cười nói.

“Ha ha ha... vậy để ta cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Phong Dương Thuật của ta.”

Cái Á nói.

Lúc trước hắn vẫn luôn né tránh là vì muốn tiêu hao hết tất cả ma lực của Lạp Đa. Sau đó tiến sát người hắn, phóng thích ra phép thuật duy nhất mà hắn nắm giữ này.

Phong Dương Thuật gần như không có bất kỳ tính công kích nào. Nó chính là dẫn động một trận gió nổi lên. Thế nhưng Lạp Đa bị gió liên tục thổi vào mặt cũng cảm thấy rất là khó chịu.

Hiện tại tay Cái Á giống như một cây quạt gió vậy. Hắn liên tục phóng ra gió, thổi vào mặt Lạp Đa không còn chút sức lực nào kia. Lạp Đa không còn ma lực chỉ có thể bỏ chạy, thế nhưng hắn trốn không nổi Cái Á, cuối cùng không còn khí lực để chạy trốn nữa, chỉ có thể ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Cái Á cũng không có vì vậy mà ngừng lại. Hắn phóng thích ra Phong Dương Thuật căn bản không tốn ma lực. Thế là hắn nhổ bùn, cỏ ra khỏi mặt đất, sau đó dùng Phong Dương Thuật thổi chúng lên người Lạp Đa. Không bao lâu sau, cả người Lạp Đa liền dính đầy cỏ và bùn. Do gió dữ dội, có lúc Lạp Đa không thở được, chỉ có thể há miệng thở dốc. Lúc này Cái Á đã thổi lên rất nhiều bùn cỏ lên người Lạp Đa rồi, khiến cho hắn ho khan không ngừng, miệng phun ra tất cả đều là bùn.

“Ta nhận thua, ta nhận thua, đừng...đừng thổi nữa.”

Lạp Đa thân thể run rẩy nói. Hắn bị gió thổi lâu như vậy, thân thể lúc này đã bắt đầu run lên, thật sự chịu không nổi. Cho nên không thể làm gì khác hơn ngoài đầu hàng.

“Nhận thua? Ta vẫn còn chưa có chơi đủ a!!”

Cái Á cũng không có buông tha cho hắn, nói. Cái tên này nếu như hắn không dạy dỗ tử tế một trận, có lẽ một ngày nào đó hắn lại tới chỗ mình, sau đó“đái” lên đầu mình.

“Cái Á.... A.... Cái Á đại ca, xin người, ta nhận thua, ta sẽ không bao giờ dám như vậy nữa, nể tình chúng ta cùng một trấn tới đây...”

Lạp Đa miệng đầy bùn lắp bắp nói. Quần áo hắn dính đầy bùn đấy, nhìn chật vật vô cùng.

“Người cũng biết chúng ta cùng một trấn tới đây đấy, sau lúc nãy người nhục nhã ta không có thấy người nhắc tới.... Hừ hừ, lần sau còn dám như vậy nữa, ta sẽ không bỏ qua đâu. Cút!”

Cái Á cũng không muốn quá tuyệt tình, hừ lạnh một tiếng nói.

Hai người bạn kia của Lạp Đa liếc nhìn Đặc Lí Tư một cái, thấy hắn cũng không có ngăn cản liền vội vàng tới nhấc Lạp Đa người dính đầy bùn đất dậy, sau đó chật vật rời khỏi nơi này.

Lạp Da do thân thể quá lạnh, nên thân thể có chút cứng đờ, đi được vài bước, liền ngã xuống, liên lụy hai người bạn bên cạnh hắn đỡ không được, văng hết bùn đất lên người....

“Ha ha... thật đúng là hả giận mà. Cái Á, ngươi quá đẹp trai rồi.”

Đặc Lí Tư cười ha ha nói.

Cái Á chính là Cái Á, chưa bao giờ vứt bỏ uy phong Tiểu Bá Vương của mình.

“Đương nhiên!”

Cái Á cũng hiện ra nụ cười, sau đó giải tỏa đi được cục tức này, hư một bộ y phục có tính là gì.

“Cái Á, tố chất thân thể ngươi tốt như vậy, sao không nghĩ tới việc làm kiếm sĩ. Ta nghe nói người bình thường tu luyện kiếm thuật... cũng có khả năng phóng thích ra được đấu khí.”

Đặc Lí Tư nói. Cái Á đánh nhau tay đôi quả thật rất là cường hãn. Thường một mình hắn có thể đánh ngược được mấy người cùng lứa tuổi.

“Ta thích ma pháp!”

Cái Á nói.

Cái Á đối với ma pháp phải nói là dùng 2 từ  “cuồng nhiệt” để hình dung. Bằng không trong hai năm khổ tu kia, hắn đã không có bất kỳ tiến bộ nào...

“Ha ha... nếu như không phải vì khế ước, có lẽ người có thể ma khí song tu cũng được....Ma khí song tu thế nhưng mà hiếm thấy nha... Ách, xin lỗi, ta nghe người ta nói người tu luyện ma khí song tu trên một phương diện cũng không có được xuất sắc cho lắm.”

Đặc Lí Tư nói.

Trong lứa bạn cùng tuổi, hắn kính nể nhất vẫn là Cái Á. Nếu như không phải do Cái Á cố chấp, Đặc Lí Tư cũng không có tu luyện ma pháp nghiêm túc như vậy, càng không có khả năng lấy ra được thành tựu hiện tại.

Ma khí song tu, Cái Á cũng chưa có nghĩ tới.

Hắn chính là yêu thích ma pháp, thích mặc một bộ ma pháp bào đắt tiền, đứng ở trên đỉnh núi, say mê đọc thần chú , sau đó phóng thích ra phép thuật hoa mỹ...

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top