Dịch: Hoangforever
Sau khi Ái Bỉ Tư biết được tin tức này, hắn liền cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Nửa năm trước, ở tầng 3 của nhà ăn, hắn bị Cái Á đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng, cảm thấy nhục nhã vô cùng thế nhưng lại không có làm gì được Cái Á.
Đoạn thời gian trước, lại nghe thấy Cái Á đã trở thành một vị ma pháp sư kỳ tài, vốn dự định nuốt cục tức này xuống, thế nhưng chẳng bao lâu sau, Cái Á đã bị ngã đài.
Thế là, cái cục tức kia lại quay lại. Hắn quyết định tìm cơ hội dạy dỗ Cái Á một trận.
Hiện tại, Cái Á đã không còn được lão sư Mễ Tu bảo vệ nữa. Thậm chí học viện còn có ý định để hắn nghỉ học. Thế nhưng dù sao cũng đã đồng ý chu cấp dạy Cái Á 4 năm học ma pháp rồi, chẳng lẽ lại thất hứa. Hơn nữa cũng không thể để chuyện xấu hổ kia truyền ra ngoài được, vì vậy học viện ma pháp Ni Khắc vẫn để Cái Á tiếp tục sống và học trong học viện. Sau đó chờ 4 năm sau, sau khi hắn tốt nghiệp rời khỏi trường rồi, liền sẽ chối bỏ thân phận học viên học viện Ni Khắc của hắn.
Vào một đêm, Cái Á như thường lệ đến thư viện đọc một số kiến thức ma pháp. Mặc dù trên môi lúc này vẫn nở ra nụ cười thuần phác, thế nhưng trong nội tâm thì xám xịt. Lý do hắn tiếp tục sống một cuộc sống như vậy bởi vì hắn không muốn từ bỏ con đường tu luyện ma pháp một cách dễ dàng như vậy.
Hắn hi vọng sẽ tìm thấy một cách nào đó để tu luyện ma pháp từ trong sách. Mặc dù đã đọc tất cả sách ghi chép lại của các ma pháp sư, thế nhưng lại không có cuốn sách nào nói về điều đó, toàn bộ đều nói rằng ma pháp sư phải kết khế ước với thần.
Lão sư Mễ Tu cũng đã cố gắng sử dụng các cuộn giấy khế ước khác của các vị thần khác nhau, thế nhưng Cái Á vẫn như cũ, không sao ký kết khế ước được với các vị thần…Cho nên hắn mới đọc sách, hi vọng có thể tìm ra được cách không phải ký kết khế ước với thần mà vẫn có thể tu luyện được ma pháp. Chỉ là phương pháp này trong sách cũng không có nhắc tới.
Đêm đã về khuya, Cái Á thất vọng bước đi trên con đường nhỏ âm u sau khi xem xong một số tri thức và nguyên tác cơ bản về ma pháp. Con đường này gần như buổi tối nào hắn cũng đi qua. Mặc dù rất vắng vẻ, hẻo lánh, thế nhưng hắn vẫn chậm rãi bước đi như cũ….
Đột nhiên, xung quanh có bóng người lướt nhanh qua. Cái Á thấy vậy liền tăng bước chân. Đúng lúc này, hắn cảm thấy dưới chân hình như có thứ gì đó rung động, tiếp theo sau là mặt đất dâng trào lên.
Tường Đất!
Là một đạo Tường Đất.
Cái Á đã từng nhìn thấy ma pháp này. Đây là phép thuật mà chỉ có ma pháp sư Trung cấp mới có thể thi triển ra được. Họ thường xuyên dùng đòn này để cắt đứt đường đi của đối thủ.
Trong lúc Cái Á đang còn ngạc nhiên thì bức tường đất cao gần 2 mét dâng lên 3 phía còn lại của hắn, đem hắn hoàn toàn bao phủ ở bên trong.
“Ai đó? Lăn ra đây?”
Cái Á biết mình bị ám toán, nhất thời tức giận nói.
“Ha ha ha, cái tên phế vật nhà ngươi còn nhớ ta không?”
Đúng lúc này, trên bức Tường đất có một thiếu niên mặc áo khoác màu đỏ xuất hiện, người này chính là Bỉ Ái Tư.
Bỉ Ái Tư biết mỗi ngày Cái Á đều có thói quen tới thư viện vào buổi tối. Cho nên hắn liền thuê mấy vị Ma pháp sư cuối cấp, nhờ bọn họ giúp đỡ mình dạy dỗ thằng nhóc kia một trận. Tường Đất đương nhiên là phép thuật do vị Ma pháp sư Trung cấp kia tạo ra rồi. Còn Ái Bỉ Tư hắn thì chờ cơ hội phóng thích ra “Phong Nhận”, một phép thuật của Ma pháp sư Sơ cấp.
“Cái tên thua cuộc nhà ngươi, có dám xuống đánh với ta một trận không?”
Cái Á đứng bên dưới chỉ tay về phía Bỉ Ái Tư đang đứng ở phía trên nói.
“Hừ hừ, ta thế nhưng mà là một vị ma pháp sư đấy nha! Ngươi có bao giờ nghe thấy một vị ma pháp sư chiến đấu tay đôi với người khác bao giờ chưa ? Phế vật chính là phế vật. Ta hôm nay sẽ chỉnh cho ngươi một trận.”
Ái Bỉ Tư thâm độc nói.
Nói xong, hắn bắt đầu niệm chú ma pháp. Sau khi hoàn thành nghi lễ ma pháp xong, một lưỡi đao gió màu xanh biếc cắt ngang bầu trời đêm, nhanh chóng đánh về phía Cái Á.
Thấy vậy, Cái Á vội vàng lăn mình trốn, cố gắng tránh đao gió. Nhưng tốc độ của đao gió quả thực quá nhanh. Lưỡi dao màu xanh biếc dài gần 30 cm nhanh chóng chém ngang cánh tay hắn, cắt ra một đường màu đỏ trên cánh tay hắn, máu tươi nhất thời bắn ra.
Nửa năm qua, Ái Bỉ Tư học hành và tu luyện cho nên thực lực cũng có tăng trưởng lên và đương nhiên uy lực của “Phong Nhận” cũng tăng mạnh hơn rồi!
“Cái tên khốn khiếp nhà ngươi, có giỏi thì xuống đây coi!”
Cái Á giận dữ nói. Hắn cảm thấy từ cánh tay truyền tới cơn đau đớn dữ dội.
“Ha ha ha, đồ ngốc!”
Ái Bỉ Tư đương nhiên sẽ không xuống cùng con khỉ hung bạo này vật lộn rồi. Có một vị ma pháp sư Trung cấp duy trì Tường đất cho hắn, cho nên hắn chỉ việc đứng ở trên nhục mạ, chọc tức Cái Á, thỉnh thoảng thì phóng ra vài đạo “Phong Nhận” xả cơn tức giận nửa năm về trước.
Lại một lưỡi Phong Nhận phóng ra. Phạm vi của lưỡi đao này rõ ràng rộng hơn cái trước. Một màu xanh biếc hình lưỡi liềm sắc bén chém lên lồng ngực của Cái Á.
Bị một kích nặng nề đánh lên ngực, Cái Á cảm thấy lồng ngực mình giống như bị đè nén lại, cổ họng trào dâng, tiếp đó một búng máu từ miệng phun ra, cả người bay ngược về phía sau.
“Bùm!”
Thân thể Cái Á nặng nề đập lên Tường đất. Bụi mù bao phủ toàn thân hắn.
Một ít bùn đất bay vào trong miệng, dính lên cánh tay trộn lẫn với máu tạo thành một chất dịch sền sệt, nhỏ giọt “tí tách” trên mặt đất.
“Ha ha ha, xem ngươi thê thảm chưa kìa. Hôm nay ta phải cho ngươi nếm mùi đau khổ!”
Ái Bỉ Tư cuồng vọng cười to lên. Nói xong, hắn lại một lần nữa niệm chú ma pháp. Hai đạo Phong nhận bé nhỏ đồng thời bay lên cao, sau đó bay đi đánh về phía bụng và lồng ngực của Cái Á.
“Oa~!”
Cái Á lại một lần nữa phun ra máu tươi, quần áo bị xé toạc, máu tươi chảy khắp người.
“Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!”
Ái Bỉ Tư điên cuồng ném ra Phong Nhận, quất roi gió lên thân thể tràn đầy máu tươi của Cái Á.
Cái Á bé nhỏ lúc này đã không còn bất kỳ năng lực phản kháng nào nữa rồi, chỉ có thể cuộn mình lại, chịu đựng những lưỡi đao gió điên cuồng đánh xuống người mình kia…
Mỗi một đạo Phong Nhận đánh xuống là Cái Á cảm giác như da thịt mình bị cắt ra. Đau đớn vô cùng khiến cho Cái Á suýt vài lần ngất đi, thế nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, đem lửa giận hừng hực cất giấu ở trong lòng. Hắn biết mình không thể vì đau đớn mà bất tỉnh đi. Lão thợ săn trong thôn từng nói với hắn rằng, vào lúc ngươi ta đau đớn chỉ muốn ngủ, đó là lúc ngươi cách cái chết không còn xa rồi. Chỉ cần ngươi nhắm mắt lại, vậy thì ngươi vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa.
Cái Á không muốn chết, nhất là chết hèn yếu như vậy. Hắn vô cùng yêu thích ma pháp, hi vọng mình có thể tìm ra được cách khác để tu luyện ma pháp, sau đó trở thành ma pháp sư vĩ đại nhất. Hắn còn phải trở về thôn nữa, trở về để giúp mọi người trong thôn đánh đuổi đám ma thú đáng ghét kia nữa.
Nhưng khi một nhát đao nặng nề đánh xuống, Cái Á cảm thấy dường như hắn đã tới cực hạn rồi. Lúc này hắn không còn cảm thấy đau đớn từ bên ngoài nữa mà chỉ còn đau đớn ở trong tim. Đầu vô cùng nặng nề, thậm chí liền tới cả khí lực để suy nghĩ cũng không có nữa, chỉ muốn chìm vào trong giấc ngủ. Ngủ sẽ không còn phải chịu thống khổ như vậy nữa….
“Ái Bỉ Tư, dừng lại đi, giết chết học viên sẽ bị truy cứu trách nhiệm đấy.”
Một giọng nói phát ra từ sau bức Tường đất, có vẻ như đó là giọng nói của một vị ma pháp sư Trung cấp được Ái Bỉ Tư thuê.
“Yên tâm, hắn chỉ là dân thường thôi. Hơn nữa học viện ma pháp đã sớm từ bỏ hắn rồi.”
Ái Bỉ Tư dường như thực sự có ý định muốn giết chết Cái Á. Hắn là quý tộc, giết chết dân thường có đôi khi pháp luật cũng không có truy cứu hắn.
Cái Á không còn nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ nữa. Lúc này hắn không còn cảm thấy đau nhói trong tim nữa mà thay vào đó cảm thấy cơ thể rất nặng nề, nặng tới mức sắp chìm xuống mặt đất. Hắn có thể cảm thấy máu trong cơ thể chảy ra ngoài, thậm chí cảm nhận mạch đập, tim đập của mình đang dần yếu đi…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận