Kiếp trước Cung Duy từng gọi rất nhiều tiếng Từ Bạch, một cái tên nghiêm chỉnh, nhưng từ hàm răng trắng tinh kia kéo dài âm điệu gọi ra lại có cảm giác không có ý tốt. Ứng Khải từng phê bình y không biết trên dưới, dù không gọi Từ Tông chủ cũng nên gọi một tiếng Từ tiền bối, nhưng Cung Duy trước mặt cười hì hì đồng ý, quay lưng lại đâu vào đấy, dần dà Ứng Khải cũng không quản được.
Từ Sương Sách thì lười quan tâm y gọi mình là gì, dù sao gọi thế nào cũng là một bụng ý xấu. Chỉ có một lần Cung Duy tự tìm đường chết, lén lút tới sau lưng Từ Sương Sách, chợt nhảy ra gọi một tiếng: "Bạch tướng quân!" đó là sau khi Từ Sương Sách từ ' Thiên Độ Kính Giới' trở về không lâu. Sau này Cung Duy cảm thấy, nếu không phải lần đó thoát nhanh, có thể mình sẽ bị Từ Sương Sách giận dữ chém cho chó ăn.
Tóm lại Cung Duy sẽ không nghe nhầm, âm thanh quỷ tu phát ra hai tiếng "Từ Bạch" chính là của mình kiếp trước, y biết Từ Sương Sách cũng không nghe nhầm.
"...."
Từ Sương Sách đưa lưng về phía mọi người, nhìn không rõ cảm xúc. Thời gian trôi qua từng phút từng giây như vô tận, không biết qua bao lâu, nghe tiếng hắn cười một tiếng
-- Âm thanh kia quá trầm thấp, không nghe ra là cảm xúc gì.
Ngay sau đó, hắn không chút chậm trễ, lạnh lùng móc "trái tim" từ lồng ngực quỷ tu ra!
Động tác này quá cay nghiệt vô tình, khiến Cung Duy cũng thấy trái tim mình tê rần, sau đó mắt không nhịn được trợn to.
Trong tay Từ Sương Sách cầm một miếng đồng nhỏ, chỉ lớn bằng nửa bàn tay, một dãy chữ kỳ lạ khắc kín trên bề mặt, dù một mắt Cung Duy cũng nhận ra nó là gì.
Thiên Độ Kính Giới!
Đột nhiên quỷ tu ngửa ra sau, rõ ràng nó không có gương mặt nhưng lại có thể cảm nhận được vẻ mặt nó đang cực kỳ đau khổ, sau đó toàn thân hóa thành đám bụi mù đỏ như máu, xiềng xích thủy tinh trên người nó trút xuống đầy đất.
Đám bụi cực lớn trong không tụ lại thành một hình dáng mơ hồ, ý đồ chui vào mảnh Thiên Độ Kính Giới nhỏ trong tay Từ Sương Sách, mạnh đến nỗi khiến cả tòa khách điếm rung chuyển, ngói vụn xung quanh lộp độp rơi xuống.
Cung Duy quay đầu né miếng ngói rơi, chợt nhận ra gì đó, thất thanh hô lớn: "Cẩn thận--"
Y không kịp đoạt lấy mảnh đồng trên tay Từ Sương Sách, mặt ngoài mảnh đồng sau khi nuốt chửng quỷ tu, đột nhiên ánh sáng lóe lên sáng ngời, biến thành một chiếc gương, chiếu thẳng vào đôi mắt Từ Sương Sách.
Kính thuật!
Không ai trên đời không có thể tinh thông ảo thuật hơn Cung Duy, y lập tức xoay đầu xông ra ngoài, tiện tay kéo Mạnh Vân Phi cùng Uất Trì Kiêu, chỉ hận không thể mọc ra tám cái chân. Nhưng quỷ tu lưu lại Kính thuật này tốc độ thi triển cực kỳ nhanh, y lôi theo hai cục nợ kia còn chưa kịp chạy thì thấy sau lưng bị một lực cực mạnh kéo lại, thoáng chốc lảo đảo giống như rơi xuống vách núi--
Cùng lúc đó, Từ Sương Sách nhắm mắt lại, sau đó mở ra.
Quang cảnh xung quanh như đổ phẩm màu, giao thoa biến ảo, kéo người hắn rũ xuống, Kính thuật đang xây dựng một cảnh vật hoàn toàn mới.
"Muốn tái hiện ký ức sợ hãi nhất của ta?" Từ Sương Sách nhẹ giọng nói.
Hắn nhìn thẳng mảnh Thiên Độ Kính Giới trong tay, đáy mắt toát ra tia lạnh lẽo, mỉa mai nói: "Nhưng ta đã không còn sợ những thứ này."
Lời vừa nói ra, gió lốc thổi tới, sương mù bao phủ xung quanh, giống như chướng khí độc đến mức không thể hóa giải, và sau đó nó bị xóa sạch!
Cảnh tượng xung quanh đã hoàn toàn thay đổi, dưới chân là mảnh đất màu mỡ, sơn cốc yên tĩnh xa xa, khói bếp sau nhà lượn lờ bay lên.
--Đây là thôn đào nguyên ngăn cách với nhân thế.
Bịch!
Cung Duy dùng mông tiếp đất, như vừa rơi xuống từ vách núi cao tám trăm trượng, đau đến mức như muốn tắt thở tại chỗ.
Y hít khí lạnh hồ lâu, nhấc cái mông như vừa vỡ thành tám mảnh đứng lên, nhìn xung quanh đánh giá. Thấy xa xa là rừng núi xanh trùng điệp, một con sông từ sơn cốc lượn qua, bên bờ sông hoa đào nở rộ, nghe thấy tiếng gà bay chó sủa, bờ ruộng bên sông đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Y mơ hồ thấy khung cảnh này khá quen, đi hai bước, đột nhiên như bị sét đánh.
Đây là thôn làng "Bạch tướng quân" đã dưỡng thương trong Thiên Độ Kính Giới!
Đây là ký ức của Từ Sương Sách!
Kính thuật khiến mỗi người vào một ảo cảnh khác nhau, theo lý mà nói đây chắc là ký ức đáng sợ nhất của hắn, ảo giác đau khổ nhất, nhưng Từ Sương Sách nguyên thần cường đại, dù là y hay Uất Trì Kiêu, Mạnh Vân Phi cũng không thể chống lại, đoán rằng đã bị đóng bao ném tới cùng một thế giới.
"...."
Gân xanh trên thái dương Cung Duy hằn lên, lát sau một tay chống nạnh một tay nâng trán, thở dài một cái, nội tâm phức tạp khó tả.
Từ Sương Sách một đời đối chọi thiên tai, dẹp chiến loạn, quét ma cảnh, còn xuống dẹp cả Quỷ Viên Thập Nhị Phủ vô tội, ấy vậy mà hồi ức sợ hãi nhất của hắn không phải là một mình đối chọi kiếp nạn, cũng không phải là ngàn vạn quỷ đói dưới Hoàng Tuyền, mà lại là một thôn sơn an bình thế này.
Hắn dùng thân phận phàm nhân sống ở đây nửa năm, cùng với "con gái nông phu" đã cứu hắn trên chiến trường sớm chiều ở chung, dưỡng lành thương tích, khi trở lại kinh thành để chữa đôi mắt mù, còn để lại một chiếc vòng vàng làm tín vật đính ước, nói rằng tương lai sẽ trở lại đây cưới nàng làm vợ.
"Con gái nông phu" cảm thấy rất mới lạ và thú vị, cũng không quá coi trọng nó, cười mỉm đáp lời. Nhưng ngàn lần không ngờ tới, một năm sau khi phục hồi thị lực, Bach tướng quân thực sự giữ đúng lời hứa, mang theo kiệu hoa tới thôn trang này, muốn cùng nàng nắm tay đến khi đầu bạc răng long, cùng sống một đời một kiếp.
Không có cách nào ngăn cản hôn lễ này, thực tế nó cũng diễn ra đúng như dự kiến. Nhưng Bạch tướng quân không ngờ tới, khi bái đường xảy ra biến cố không ngờ, tân nương chết tại chỗ, khi chết ngay cả khăn cũng chưa từng vén lên.
Ảo cảnh đổ nát vào thời khắc ấy.
Đau khổ và giận dữ đánh thức linh hồn chân chính của "Bạch tướng quân", cũng phá vỡ linh lực cực hạn Thiên Độ Kính Giới có thể chống đỡ. Cung Duy đã gây họa không kịp tới cứu, toàn cảnh ảo giác được tạo nên sụp đổ, cùng thi thể "tân nương" hóa thành cát bụi, chín trận lôi kiếp giáng xuống đầu, hồn phách Từ Sương Sách gắng gượng thoát khỏi ảo ảnh, về lại thân thể trong hiện thế.
Sau đó hắn cầm Bất Nại Hà, từ Thương Dương Tông một đường phẫn nộ mà lên Đại Sơn, đánh nát cửa Trừng Viện Đường Tiên Minh--
"Cung Duy!"
"Ngươi giết thê tử ta, hôm nay bắt ngươi đền mạng, Cung Duy---!"
Tiếng rống giận vẫn còn bên tai, Cung Duy nháy con mắt, không kìm được run lên, đột nhiên cảm thấy gió trên sườn núi thật lạnh.
Nhưng đến cũng đến rồi, đón gió rơi lệ ba nghìn thước cũng có tác dụng gì, không nghĩ biện pháp phá giải ảo cảnh không được-- ảo cảnh hoàn toàn do tiềm thức của chủ nhân cảnh giới xây dựng, bất kể thứ quỷ dị gì cũng có thể xuất hiện. Nhất là Từ Sương Sách cả đời đã trải qua bao lần sinh tử, ai biết trong đầu hắn nhớ kỹ chuyện gì, e rằng chờ lát nữa giữa trời sẽ xuất hiện hàng tá núi lửa địa ngục, hay hàng ngàn lệ quỷ xé nát cả nhân gian cũng chưa biết chừng.
Cung Duy vô thức ngẩng đầu, lập tức sợ hãi phát hiện, trên trời thực sự xé mở ra một kẽ nứt, sâu không thấy đáy, càng lúc càng lớn, sau đó có vật gì đó rơi xuống--
Bịch!
Bịch!
Hai bóng người quen thuộc một trước một sau liên tiếp lăn xuống sườn núi, tạo thành đám bụi mù mịt.
Cung Duy: "....."
Tốt, người đã đông đủ, đủ cả một nồi.
Cung Duy vỗ ống tay áo, tay chắp sau lưng, nhảy xuống sườn núi dốc đứng hơn mười trượng, nửa đường chân đạp một tảng đá nhô ra bên rìa cùng bụi cây nhọn, linh hoạt như hồ ly nhảy xuống đất. Uất Trì Kiêu đang đỡ ngang lưng khó khăn từ dưới đất bò dậy, tư thế giống Cung Duy khi nãy như đúc: "Ôi..eo của ta..."
Mạnh Vân Phi cũng cắn răng xoa xoa ngang lưng mình, ho khan hỏi: "Đây là đâu?"
....Hai ngươi cũng giữ thể diện quá rồi đấy, rõ ràng té ngã giống như ta, thẳng thắn thành thật chút không được à?
Cung Duy bất đắc dĩ nhìn họ, đang muốn nói ta ở đây, đột nhiên Uất Trì Kiêu trong lúc vô tình quay lại, ánh mắt nhìn thấy y, rõ ràng là sửng sốt một chút.
Ngay sau đó thái độ hắn thay đổi, kéo Mạnh Vân Phi lùi lại hai bước, keng một tiếng rút Câu Trần khỏi vỏ!
"?"
Cung Duy chưa hiểu ra làm sao, Uất Trì Kiêu như gặp đại địch, khó tin nói: "Pháp...Pháp Hoa Tiên Tôn!"
"..."
Cung Duy nháy mắt hai cái, từ từ nhìn xuống, lúc này mới phát hiện bất thường.
Hướng Tiểu Viên tuổi còn nhỏ, vóc dáng không cao, thân thể gầy yếu, mà bây giờ tầm mắt của y cao hơn, dưới ống tay áo lộ ra hai bàn tay mười ngón thon dài, làn da gần trong suốt, không giống kiểu trắng của người thường.
Y phục trên người không biết thay đổi từ lúc nào, áo choàng đỏ của Yết Kim Môn được lót bằng sa tanh tuyết, vạt áo thêu hình lá phong bằng chỉ vàng, vành mũ thêu hình đám mây và chim hạc, và nó được trang trí bằng hai viên vàng nhỏ với ánh sáng rực rỡ.
Chiếc gương có thể soi rõ dáng vẻ một người nhất, hồn phách trong ảo cảnh Kính thuật không thể giả trang, sẽ hiện ra chân thân.
Cho nên y ở bên trong ảo cảnh của Từ Sương Sách, biến trở lại là Pháp Hoa Tiên Tôn của kiếp trước.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận