Gia Nhu vốn chỉ định thử Ngu Bắc Huyền xem y có thật sự muốn giết nàng hay không nên giả vờ ngất xỉu trong hang động. Sau đó, trên đường xuống núi, vì quá mệt mỏi nên nàng đã ngủ mê mệt.
Nàng có một giấc mơ thật dài, mơ thấy mình ở kiếp trước với rất nhiều hình ảnh thay đổi liên tục trước mắt. Rồi sau đó hình ảnh biến thành Ngu Bắc Huyền đối đầu cùng quân triều đình ở Từ Châu, nàng trông thấy Ngọc Hành tiên sinh trong doanh trại đối diện. Người ấy mặc trường bào màu trắng ngà ngồi trên xe lăn, thân hình gầy như que củi, tóc mai bạc trắng.
Kế tiếp, người bên cạnh bọn họ đều biến mất, nàng đánh bạo tiến lên tháo xuống mặt nạ bạc của chàng, bên dưới mặt nạ là gương mặt Lý Diệp, chàng còn nở nụ cười với nàng.
Nàng ngồi xổm trước người chàng, truy hỏi đến cùng lý do vì sao chàng lại biến thành bộ dạng này nhưng chàng không nói không rằng, chỉ cưỡi mây mà đi.
Gia Nhu mở choàng mắt dậy, vẫn chưa kịp thích ứng với ánh sáng xung quanh. Nàng muốn đứng lên nhưng cả cơ thể mềm nhũn không chút sức lực, không biết bản thân mình đang ở nơi nào. Có một bóng người mơ hồ đang ngồi bên mép giường, nàng hé môi, chỉ phun ra được một chữ: “Nước….”
Người nọ đứng dậy rót chén nước đem lại đây, đỡ nàng ngồi lên rồi đút tới bên môi nàng. Nguồn nước trong lành nhanh chóng thấm vào cổ họng, chậm rãi làm giảm bớt cảm giác khô khan như sỏi cát của nàng.
Gia Nhu uống nước xong bèn thấp giọng nói: “Đa tạ, xin hỏi đây là đâu?”
Người phía sau cất tiếng trả lời: “Đây là Ngu viên.”
Gia Nhu bất ngờ chống đỡ thân thể, xoay đầu lại nhìn Nguỵ thị. Hèn chi nàng cứ cảm thấy có mùi vị thảo dược, chắc là đến từ trên người Nguỵ thị.
Ngụy thị đặt chén nước lên cái bàn nhỏ cạnh mép giường và hỏi: “Cô nương đã ngủ suốt ba ngày ba đêm, có muốn ăn gì không? Ta nấu một ít bánh canh dễ tiêu hoặc cháo vừng cho cô, được không? Ăn kèm một ít bánh nướng mềm xốp nhưng cũng không nên ăn quá nhiều.”
Bụng Gia Nhu quả thật đã hơi đói, nàng thấp giọng đáp: “Sao dám làm phiền phu nhân ạ?”
Ngụy thị cười nói: “Trước giờ một mình ta ở Ngu viên rất quạnh quẽ, chỉ có vài tỳ nữ vú già bên cạnh. Hiếm khi có một vị khách, tất nhiên phải chiêu đãi chu đáo mới được. Cô nương cứ chờ cho một lát.” Nói xong, bà không đợi Gia Nhu trả lời đã nhanh chóng bước ra ngoài.
Sinh hoạt hàng ngày của Nguỵ thị rất ít mượn tay người khác, cho dù Ngu Bắc Huyền mua nhiều tỳ nữ vú già về cho bà sai sử, bà vẫn tự tay làm những việc trong khả năng. Không cho bà làm, bà ngược lại sẽ không vui.
Gia Nhu nhân tiện quan sát xung quanh, vậy mà là căn phòng của nàng ở Ngu viên kiếp trước! Ngoại trừ không có những đồ vật nho nhỏ và xiêm y của nàng, còn lại tất cả gia cụ, bình phong, thậm chí cả tấm thảm trên mặt đất đều giống y như kiếp trước.
Nàng mỉm cười tự giễu, không ngờ vòng tới vòng lui lại vẫn trở về chỗ cũ. Sở dĩ nàng sắp xếp bắt cóc Nguỵ thị cũng là có lòng riêng. Ngụy thị thiện tâm, Ngu Bắc Huyền lại có hiếu. Lỡ nàng bị Ngu Bắc Huyền bắt được, chỉ cần Nguỵ thị muốn giữ mạng nàng, Ngu Bắc Huyền sẽ không có cách nào giết nàng được, vậy thì sau này nàng nhất định còn cơ hội thoát khỏi đây.
Ngu Bắc Huyền trở về từ Hà Sóc cũng có những phiền toái khác đang chờ, tạm thời không quản được nàng bên này.
Trên bệ cửa sổ bày một chiếc bình sứ cổ cao màu trắng, bên trong cắm vài cành đào nhạt màu. Bên ngoài là cảnh xuân tươi đẹp, đúng thời điểm đào hồng liễu lục. Gia Nhu dựa vào đầu giường, chăm chú nhìn nụ hoa kia đến thất thần.
Một lát sau, Nguỵ thị dẫn theo tỳ nữ bưng khay thức ăn vào phòng. Gia Nhu vội vàng xốc chăn lên, bước xuống giường, ngoan ngoãn ngồi trên sập gỗ.
Tỳ nữ lấy thức ăn từ trong khay ra, đặt từng món lên chiếc bàn nhỏ. Thức ăn trong mỗi đĩa không nhiều lắm, chay mặn phối hợp, có đậu hủ, rau dền mùa đông, có cá có thịt. Gia Nhu đã đói lắm rồi, ngay cả thịt cũng cảm thấy ngon miệng nên nhanh chóng quét sạch thức ăn trên bàn.
Nàng chỉ mới no cỡ ba phần thôi nhưng cũng không dám ăn nhiều, cất lời cảm tạ cùng Nguỵ thị.
Ngụy thị bảo tỳ nữ thu dọn bàn ăn, bà nói với Gia Nhu: “Cô nương có cảm nhận được cơ thể mình khác trước không?”
Gia Nhu cẩn thận nghĩ nghĩ, đáp: “Gần đây luôn mệt mỏi yếu ớt, ăn không vô. Lão phu nhân, cháu bị bệnh gì vậy ạ? Ngài không ngại cứ nói tình hình thực tế cho cháu biết?”
Thật là một đứa bé hồ đồ, Nguỵ thị chậm rãi nói: “Không phải bị bệnh mà là cô nương mang thai.”
Gia Nhu sửng sốt, có con? Kinh nguyệt tháng này của nàng quả thật chưa tới, cứ tưởng rằng trên đường đi xóc nảy, bị trễ kinh. Không ngờ lại là mang thai? Nàng vô thức lấy tay vuốt vuốt vùng bụng bằng phẳng của mình, hỏi một cách khó tin: “Ngài xác định không khám sai chứ ạ?”
Kiếp trước, đường con cái của nàng rất gian nan, kiếp này gả cho Lý Diệp mới có mấy tháng thôi mà đã có. Làm sao không khiến nàng bất ngờ được chứ? Cùng với sự bất ngờ là niềm vui sướng và nỗi lo sợ. Đây là đứa con của nàng và Lý Diệp, là huyết mạch tương liên giữa hai người. Nhưng đứa con này lại tới không đúng lúc. Nàng thì bị bắt, cha đứa bé lại đang ở xa ngàn dặm, chỉ có thể dựa vào người mẹ là nàng để bảo vệ nó.
Ngụy thị nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Gia Nhu bèn nói: “Khi cô nương còn say ngủ, ta đã xác nhận lại rồi, hẳn không sai. Nhưng trước mắt còn có một việc khó giải quyết, cô nương có biết bản thân mình bị trúng độc hay không? Nếu muốn giữ đứa bé này, trước tiên cần phải bức hết độc ra khỏi cơ thể.”
Gia Nhu hoảng hồn: “Độc này từ đâu mà ra?” Cả ngày nàng luôn ở trong hậu viện thâm sâu, không có khả năng tiếp xúc những thứ có độc.
Ngụy thị thấy nàng không biết chút gì, đoán rằng độc này bị hạ trong âm thầm bèn nói rõ tình hình thực tế: “Loại độc này không màu không vị, chỉ cần khống chế liều lượng sẽ không gây chết người nhưng có ảnh hưởng đến đường con cái. Lần này cô nương mang thai được là nhờ tạm thời không tiếp xúc đến loại độc đó, thêm phần tuổi trẻ khỏe mạnh nên mới bảo vệ được cái thai. Nhưng nếu không giải độc sẽ là mối họa đối với cả hai mẹ con.”
Là ai độc ác như vậy, muốn cắt đứt đường con cái của nàng?! Gia Nhu lập tức nghĩ đến tất cả mọi người trong Lý gia, dù Lý Giáng và Trịnh thị không thích nàng cũng sẽ không làm Lý gia tuyệt hậu. Còn lại Đại phòng và Nhị phòng, không biết ai là người hạ độc thủ. Có lẽ ai đó lo lắng nàng sinh được con trai, trở thành trưởng tôn Lý gia, sẽ uy hiếp đến ích lợi của bọn họ?
Gia Nhu không kiềm được mà kéo lấy tay Nguỵ thị, tha thiết nói: “Phu nhân thiện tâm, cầu ngài nhất định phải cứu đứa bé.”
Ngụy thị gật đầu: “Cô nương yên tâm, tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ, ta sẽ không thấy chết mà không cứu. Mấy ngày này cô nương cần phải ăn uống tĩnh dưỡng cho tốt, chờ hai hôm nữa, ta sẽ thử giải độc dùm cô.”
“Đa tạ phu nhân.” Gia Nhu định hành lễ với Nguỵ thị, bà đã nâng cánh tay nàng lên, bảo: “Không cần làm vậy. Ta và cô nương gặp nhau cũng vì có duyên.” Huống chi cô gái này suýt chút nữa đã là con dâu của bà rồi.
“Không biết phu nhân biết loại độc này là gì không? Ta cũng dễ đoán xem là kẻ nào xuống tay.” Gia Nhu hỏi.
Ngụy thị đáp: “Ta đã quên tên loại độc này, chỉ nhớ mang máng nó xuất hiện lần đầu tiên ở trong cung, cho cung nữ dùng, phòng ngừa họ được thừa sủng rồi mang thai. Sau này, dần dần nó đã trở thành thủ đoạn tranh sủng giữa các phi tần với nhau.”
Thì ra là từ trong cung truyền ra ngoài, người có mối liên hệ chặt chẽ với trong cung chỉ có vị Huyện chủ Vinh An kia thôi. Gia Nhu siết chặt tay, tạm đè lại lửa giận trong lòng, lại hỏi Nguỵ thị: “Cả gan thỉnh giáo phu nhân thêm một chuyện. Ngài có biết có thứ gì trên thế gian này sẽ khiến dung nhan một người thay đổi hoặc già đi không ạ ?”
Ngụy thị nhắm mắt trầm tư, chậm rãi nhớ lại: “Hẳn là có. Ví dụ như loại thuốc thay đổi diện mạo, là bí thuật đã thất truyền, nghe nói có thể khiến dung mạo con người phát sinh sự thay đổi trong một thời gian ngắn. Còn cả một ít thuốc độc có thể cắn tim nuốt xương, phá hủy thân thể con người, làm cho bị bệnh nặng hoặc già đi.”
Trước đây Gia Nhu vẫn luôn suy đoán rằng kiếp trước Lý Diệp biến thành bộ dạng đó, có thể là vì bị trọng thương trên chiến trường, hao tổn dương thọ. Mãi cho đến bây giờ nàng bị hạ độc mà không biết, bỗng nhiên liên tưởng Lý Diệp cũng có thể bị trúng độc. Về phần là ai đã hạ độc thì trước mắt vẫn chưa biết được.
Ngụy thị đứng dậy, nói: “Cô nương cứ nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước.”
Gia Nhu vội vàng đứng dậy theo: “Không biết phu nhân có thể giúp ta một chuyện gấp hay không? Ta còn một bằng hữu ở Nhữ Dương vẫn chờ tin tức của ta. Ta sợ người đó lo lắng, ngài có thể giúp ta truyền tin được không ạ?”
Ngụy thị nhìn Gia Nhu, hình như có hơi do dự.
Gia Nhu gấp gáp nói: “Mong phu nhân hãy tin tưởng ta. Ta bảo đảm sẽ không làm chuyện gì gây bất lợi đối với ngài và Hoài Tây Tiết độ sứ, chỉ muốn thuyết phục người đó dừng tay và trở về thôi.”
Ánh mắt Gia Nhu rất chân thành, không hiểu vì sao nhưng Nguỵ thị luôn có một ít cảm giác thân cận và tin tưởng nàng, cuối cùng bà đáp: “Được, ta đồng ý với cô nương.”
Tin được truyền ra từ Ngu viên, qua bao trắc trở mới đến tay Mộc Cảnh Thanh. Lúc đó, cậu đang thám thính tin tức ở phụ cận phủ đệ Hoài Tây Tiết độ sứ, sẽ hành động bất cứ lúc nào. Cậu biết Ngu Bắc Huyền đã tới núi Thiên Phong, bắt A tỷ đi. Tuy hiện giờ không rõ tình hình A tỷ ra sao nhưng trước khi chia ra, tỷ ấy đã dặn dò cậu nhất thiết không được làm gì thiếu suy nghĩ.
Nếu cậu một thân một mình sẽ chẳng cố kỵ điều gì, nhưng rốt cuộc cậu cũng là Thế tử Vân Nam Vương, việc này liên lụy đến Nam Chiếu nên ném chuột sợ vỡ bình.
Cũng may, cuối cùng đã nhận được tin báo bình an của A tỷ. Trong thư, A tỷ muốn cậu về Nam Chiếu trước, nói mình đã có cách tự thoát thân.
Trên núi Thiên Phong lần trước, tỷ ấy cũng nói như vậy, rồi lại bị Ngu Bắc Huyền bắt được. Mộc Cảnh Thanh quyết định lần này không nghe lời, chỉ cho đám người ngựa mình mang theo trở về, còn bản thân cậu lén dẫn vài người ở lại phụ cận Ngu viên, chuẩn bị tiếp ứng Gia Nhu bất cứ lúc nào.
*
Sau khi Ngu Bắc Huyền trở về thì tập kết binh lực chuẩn bị chinh phạt đám giặc cỏ chiếm lĩnh huyện Ngô Phòng. Vốn cho rằng đây chỉ là đám ô hợp, không ngờ bọn chúng một tấc lại muốn tiến thêm một thước, trong thời gian ngắn đã chiếm trọn một huyện.
Mấy tên Huyện lệnh được triều đình sắc phong đều hốt hoảng trốn đi, bị đánh cho tơi bời, dân chạy nạn kéo vào thành lũ lượt không ngừng. Từ khi y tiếp nhận Hoài Tây đến nay chưa từng bị nhiễu loạn đến mức này, giờ cũng đã kinh động tới triều đình, Thiên tử đích thân hạ ý chỉ muốn y bình loạn. May mà hiện giờ y đang ở Thái Châu, nếu không, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Trường Bình năm lần bảy lượt muốn gặp Ngu Bắc Huyền đều bị Thường Sơn ngăn bên ngoài nghị sự đường.
Nàng không nhịn được bèn nói: “Rốt cuộc các ngươi có ý gì? Ngươi ở đây ngăn trở không cho ta gặp chàng, Trần Hải ở Ngu viên cản lại, nói đại gia muốn tĩnh dưỡng. Đừng cho rằng ta không biết chàng dẫn một nữ nhân từ huyện Nhữ Dương về, sắp xếp ở trong Ngu viên, vậy mà còn không cho ta hỏi rõ ràng sao?”
Thường Sơn ôm quyền: “Mong Quận chúa thứ tội. Sứ quân đang bận chuyện chính sự, quả thật không có thời gian gặp ngài. Chờ sau khi tóm được bọn giặc cỏ làm loạn, sứ quân sẽ tự có lời giải thích cùng ngài. Bây giờ vẫn mời ngài trở về trước đi ạ.”
Hắn ra động tác mời, Trường Bình lại không chịu đi mà nhìn thoáng vào trong nghị sự đường. Ngu Bắc Huyền đang ngồi phía trước bản đồ, chăm chú nghe vài thuộc hạ dưới quyền nói chuyện, thỉnh thoảng gật gật đầu hoặc ngón tay chỉ lên bản đồ nói mấy câu.
Trước khi y trở về, toàn bộ Thái Châu đều lộn xộn như rắn mất đầu. Sau khi y về rồi thì giống như Định hải thần châm, trong nháy mắt đã ổn định được lòng người. Trời sinh người đàn ông này thuộc về quyền thế.
Trường Bình không cam lòng cắn cắn môi, xoay người bỏ đi. Y cho rằng ngăn cản thì nàng sẽ không có cách nào vào Ngu viên tìm hiểu đến cùng sao? Vậy cũng quá coi thường nàng rồi.
Chờ đến khi vầng thái dương đã xuống núi, Ngu Bắc Huyền mới ăn qua loa một chút bánh canh. Đám giặc cỏ này không giống những kẻ tầm thường. Giặc cỏ tầm thường thì tổ chức rời rạc, không bao lâu sau sẽ vì tranh quyền mà xảy ra nội chiến nhưng bọn người này không những không loạn, ngược lại rất đoàn kết, sau khi chiếm lĩnh huyện thành không hề ra yêu cầu gì, cũng chưa từng gửi thư trình bày lý do khởi binh cho vị Hoài Tây Tiết độ sứ là y đây, thực sự quá kì lạ.
Thế nên Ngu Bắc Huyền cũng không dám thiếu cảnh giác, đã nhiều ngày tiếp thu ý kiến của chúng tướng sĩ, tìm cách tiêu diệt tận gốc đám giặc cỏ này.
Đến hôm nay mới định ra được sách lược tác chiến. Y hỏi Thường Sơn: “Bên phía Ngu viên thế nào rồi?”
Thường Sơn biết y quan tâm nhất là gì, bèn trả lời: “Quận chúa đã tỉnh, sức khỏe cũng không còn đáng lo nữa, nghỉ ngơi hai ngày sẽ bình thường. Lão phu nhân quyết định ngày mai sẽ giải độc cho Quận chúa.”
Ngu Bắc Huyền bưng chén lên uống một ngụm canh, không nói không rằng. Sắp tới y phải lãnh binh đến huyện Ngô Phòng, ngày mai còn cần chuẩn bị rất nhiều việc, chỉ sợ không thoát thân được. Nếu muốn gặp nàng thì chỉ còn tối nay.
“Sứ quân muốn đến Ngu viên thăm người sao ạ? Ngài bận việc quân vụ đã nhiều ngày nay, vẫn chưa đến thỉnh an lão phu nhân.” Thường Sơn nói.
Ngu Bắc Huyền: “Ngươi hãy trở về nghỉ ngơi sớm đi, ta còn chút chuyện chính sự phải làm.”
“Vâng ạ, thuộc hạ xin cáo lui.” Thường Sơn biết sứ quân cố ý tìm đường cho mình nên biết nghe lời phải mà trở về.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận