Lý Diệp cùng Vân Tùng chạy về phủ, Tô Nương vừa tiễn đại phu ra tới. Đại phu hành lễ với Lý Diệp, Lý Diệp hỏi: “Quận chúa thế nào rồi?” Giọng nói gấp gáp, bản thân lại ho khan hai tiếng.
Tô Nương và Vân Tùng vỗ vỗ lưng cho chàng, chàng vẫy vẫy tay, bọn họ mới lui ra.
Đại phu đã làm việc cho Lý gia rất nhiều năm, biết thân thể vị Tứ công tử này vẫn luôn không tốt nên nói để chàng yên tâm: “Công tử đừng lo lắng, Quận chúa là vì nóng giận công tâm nên mới khí huyết không thuận. Cố gắng tĩnh dưỡng sẽ không có việc gì.”
“Làm phiền.” Lý Diệp gật đầu rồi đi vào trong phòng. Trịnh thị và Vương Tuệ Lan mới vừa đi từ trong phòng ra, Trịnh thị nhìn thấy Lý Diệp thì cả giận: “Sao con lại thế nữa? Bản thân bị nhiễm phong hàn mà còn chạy loạn bên ngoài!”
“Con có một số việc phải làm.” Ánh mắt Lý Diệp nhìn vào bên trong, “Mẫu thân, Gia Nhu tỉnh chưa ạ?”
Trịnh thị lắc đầu: “Con vào trong đi, chờ nàng tỉnh lại thì phái người tới báo cho ta một tiếng.” Nói xong bèn cùng Vương Tuệ Lan đi ra ngoài.
Mấy ngày trước, mai trong vườn còn nở rộ từng khóm, đầu cành ngập tràn một màu tuyết trắng. Hoa mai bay lả tả đã nhiều ngày, phủ đầy bậc thang và con đường đá cuội. Chờ đến khi nhánh cây nhú ra lá xanh thì mùa xuân cũng đã đến.
Vương Tuệ Lan thấy Trịnh thị cau mày, hỏi: “Đại gia có tâm sự gì sao ạ?”
Trịnh thị cười nói: “Không có gì, không phải con còn sổ sách cần kiểm tra sao? Tự ta đi về một mình là được rồi.”
Vừa rồi ở trong phòng, Vương Tuệ Lan đã cảm thấy Trịnh thị có gì đó hơi kỳ lạ, giống như muốn vội vàng dẫn nàng đi về vậy. Thế nhưng nàng cũng không nói gì mà chỉ dẫn theo người của mình đi sang một hướng khác. Vương Tuệ Lan đi rồi, Trịnh thị mới quay đầu lại nói với Tô Nương: “Lúc nãy ngồi ở mép giường, ta rõ ràng nghe nó kêu một cái tên.”
Tô Nương bị bà nói một câu không đầu không đuôi như thế làm cho mơ hồ: “Ngài nói ai kêu tên gì?”
Bà chắc chắn không nghe lầm, Hoài Tây Tiết độ sứ Ngu Bắc Huyền nổi tiếng, năm nay vẫn chưa đến ba mươi tuổi. Tuy Trịnh thị cả ngày ngốc trong nội viện không bước ra ngoài nhưng một nhân vật lớn như vậy thì bà vẫn biết đến. Vì sao từ trong miệng Mộc Gia Nhu lại phát ra cái tên đó? Bà cứ cảm thấy không được bình thường.
“Tô Nương, ngươi cảm thấy tình cảm giữa Tứ lang và vợ nó có tốt không?” Sắc mặt Trịnh thị đầy nghiêm trọng, hỏi.
Tô Nương nghĩ nghĩ rồi đáp: “Nô tỳ thấy Tứ lang quân rất để tâm đến Quận chúa, che chở khắp nơi. Còn tình cảm của Quận chúa đối với lang quân lại không thấy rõ lắm. Lúc mới gả về còn có vụ không muốn viên phòng cùng lang quân đấy thôi? Nô tỳ cứ cảm giác trong lòng nàng ta còn cất giấu chuyện gì đó.”
Trịnh thị gật đầu, cũng có loại cảm giác này. Bà hạ giọng, nói: “Ngươi âm thầm phái người đến Nam Chiếu, tra thử xem trước khi nó gả cho Tứ lang đã từng tiếp xúc với người nào khác hay chưa. Đặc biệt là có quen biết với vị Hoài Tây Tiết độ sứ kia không.”
“Phu nhân, ngài nghi ngờ là....” Tô Nương che miệng, lắc đầu nói, “Không thể nào đâu.”
Trịnh thị lại nói đầy kiên quyết: “Ngươi cứ làm theo lời ta. Ta muốn biết rõ chân tướng mọi chuyện.”
Tô Nương chỉ có thể cúi đầu vâng lệnh.
*
Trong phòng, Gia Nhu nằm trên giường, hai tay siết chặt tấm chăn. Ngọc Hồ đang ngồi bên mép giường lau mồ hôi cho nàng, hình như nàng vẫn luôn nói mớ.
Trong giấc mơ, đó là một ngày trời trong nắng ấm sau giờ Ngọ. Nàng vừa mới sinh non được một tháng, nhàn rỗi không có việc gì làm nên chỉ huy cho hạ nhân dựng giàn nho chơi. Gậy trúc không đủ dùng, Ngọc Hồ định đi lấy thêm thì nàng cũng đi theo, sợ Ngọc Hồ không biết lấy nhầm cây quá dài.
Hai người đi đến cạnh phòng chứa củi thì nghe thấy hai vú già vừa vẩy nước quét nhà vừa to nhỏ: “Ngươi nói xem, Quận chúa này cũng thật là đáng thương, mới vừa mất con lại cửa nát nhà tan mà nàng ta vẫn không biết. Nghe nói khi nhặt xác Thế tử Vân Nam Vương ấy hả, trên người hắn cắm đầy mũi tên, máu chảy khô hết trơn.”
“Ài, sứ quân không cho chúng ta nói gì thì ai mà dám tiết lộ nửa chữ chớ? Nhưng mà trước đây nàng ta là Quận chúa vì có phủ Vân Nam Vương ở đó, hiện giờ nàng ta tính là gì đây? Còn không bằng chúng ta đi theo Quận chúa Trường Bình, tốt xấu gì người ta cũng là kim chi ngọc diệp hàng thật giá thật.”
Hai kẻ đó đều cười rộ lên.
“Các ngươi nói cái gì?” Nàng lao ra, túm lấy cổ áo một trong hai người kia, lắc điên cuồng, “Ngươi lặp lại lần nữa! Ai đã chết?”
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng biết đến cảm giác trời sập đất lún là như thế nào, trong lúc nàng không hay biết thì mười vạn binh lực của Thổ Phiên đã tấn công Nam Chiếu, Tiết độ sứ mấy phiên trấn phụ cận Nam Chiếu đều khoanh tay đứng nhìn, triều đình cũng không xuất binh tiếp viện. Còn A đệ bị chết trận, phủ Vân Nam Vương bị đốt sạch, cha và mẹ đều mất tích.
Trong lúc sinh tử tồn vong đó, nàng lại xa tận chân trời.
Nàng cảm thấy trời đất quay cuồng rồi ngất xỉu. Sau khi tỉnh lại, Ngu Bắc Huyền đang ngồi cạnh mép giường của nàng. Nàng lập tức nắm vạt áo y mà chất vấn: “A đệ chết khi nào? Nam Chiếu thất thủ bao giờ? Chàng dựa vào đâu mà gạt ra? Chàng có quyền gì mà làm như vậy?”
Ngu Bắc Huyền nắm lấy tay nàng: “Nhu Nhi, nàng hãy bình tĩnh một chút! Lúc đó nàng vừa sinh non, huống hồ dù biết được thì có thể như thế nào? Triều đình mặc kệ, tay ta đâu có duỗi dài tới Nam Chiếu được? Ta đã phái người truy tìm tung tích của nhạc phụ và nhạc mẫu, nàng cứ ngoan ngoãn ở lại đây.”
“Ta phải về nhà!” Nàng khóc khàn cả giọng, hét lên, “Ta muốn gặp A đệ của ta!” Nàng đẩy Ngu Bắc Huyền ra, giãy giụa muốn xuống giường. Ngu Bắc Huyền ôm eo nàng lại, nàng dứt khoát lấy gối sứ đập y.
Lúc này, đại phu ở bên cạnh nói: “Sứ quân, sức khỏe Quận chúa còn yếu, vẫn chưa khôi phục, không thể cứ để như vậy! Chỉ sợ ngài ấy chịu không nổi đâu.”
Ngu Bắc Huyền nhíu mày, tay chém xuống, đánh nàng bất tỉnh. Nàng ngã vào lồng ngực y, cuối cùng cũng an tĩnh trở lại. Trong cơn hoảng hốt, nàng nghe thấy y gọi Thường Sơn đến, lạnh lùng nói: “Kéo hai kẻ khua môi múa mép, không biết trên dưới kia ra loạn côn đánh chết cho ta! Sau này, ai còn dám nói năng bậy bạ trước mặt Quận chúa, ôm lòng bất chính thì ta sẽ lấy tính mạng cả nhà kẻ đó!”
Kế tiếp, y đã tự mình đến Nam Chiếu một chuyến, rốt cuộc cũng tìm được tin tức cha mẹ nàng. Bởi vì cha không chịu đến Thái Châu nên y đã tạm thời sắp xếp cho họ ở Thục Trung, lại còn mang về một phong thư mà mẹ đã viết. Trong lòng nàng cảm kích y nhưng chưa bao giờ suy nghĩ, vì sao dưới tình huống Thổ Phiên chiếm lĩnh Nam Chiếu mà y lại có thể an toàn cứu người ra.
Nàng đã buồn cười như vậy đấy. Vì muốn cùng tên đàn ông này ở bên nhau mà nàng vứt bỏ gia đình, không màng danh phận chính thê. Cuối cùng đổi lấy kết quả cửa nát nhà tan, bản thân thì đầu lìa khỏi cổ. Sau khi trọng sinh, nàng vẫn chưa từng hận y, cảm thấy do mình không so được với nghiệp lớn trong lòng y nên y đã ra lựa chọn thôi. Bây giờ nàng mới biết, đầu sỏ tạo thành tất cả tội nghiệp vậy mà lại là Ngu Bắc Huyền!
Những nỗi đau từ kiếp trước như dời non lấp biển mà đè lên nàng, nàng ôm đầu khóc rống một mình trong bóng tối.
“Chiêu Chiêu.” Có ai đó đang gọi nàng.
Nàng vùi đầu thật thấp, không muốn ngước lên. Trước mắt lại xuất hiện chàng thiếu niên mà nàng đã từng gặp khi còn nhỏ, người ấy cười nhẹ nhàng: “Sao nàng lại dính người dữ vậy?”
“Bởi vì ngươi rất đẹp, ta thích ngươi mà! Bọn họ đều không để ý đến ta, chỉ có ngươi là chịu nói chuyện cùng ta…. Tối mai ta có thể gặp ngươi nữa không?”
“Ừm.” Người đó đồng ý rồi. Nhưng mà ngày hôm sau, thân thể nhỏ bé của nàng đứng buồn xo cả một đêm, cuối cùng không cầm nổi mấy món đồ trong tay nên làm rơi đầy đất, đau lòng khóc lớn một trận. Giống như bị đánh mất một món đồ yêu thích, tìm mãi mà không tìm lại được.
Tại sao tất cả những người nàng thích ở kiếp trước đều phụ lòng nàng….
Lý Diệp thấy trong lúc ngủ mơ mà Gia Nhu vẫn luôn rơi lệ bèn cầm lấy tay nàng, chau mày. Chàng quay đầu hỏi Ngọc Hồ đang quỳ gối nơi mép giường, giọng nói lạnh lùng: “Rốt cuộc thì Mộc Gia Nghi đã nói gì với nàng ấy?”
Hốc mắt Ngọc Hồ ửng đỏ: “Nô tỳ cũng không biết, khi đó nô tỳ ở bên ngoài thì nghe thấy Tam nương tử nói Quận chúa bị hộc máu. Sau khi trở về, Quận chúa vẫn cứ luôn như thế, gọi mãi cũng không tỉnh…. phải làm sao bây giờ ạ? Lang quân?”
Lý Diệp dùng ngón tay vuốt ve sườn mặt Gia Nhu, chàng biết trong lòng nàng vẫn ôm ấp những nỗi niềm riêng nhưng lại không ngờ nàng sẽ thống khổ như thế. Từ trước đến nay, chàng chưa từng được bước vào nội tâm của nàng, cửa tim nàng đóng chặt, chàng chỉ có thể bị nhốt bên ngoài, không biết nơi đó sẽ là quang cảnh như thế nào.
Thu Nương đứng bên cạnh giường, nói: “Đại phu vừa mới xem qua, bảo không có bệnh gì khác. Nhưng mà lão thân thấy Quận chúa giống như bị bóng đè vậy? Có cần phải…. Tìm một đạo sĩ đến xem không ạ?” Bà cảm thấy tình huống này giống như bị quỷ ám hơn.
Lý Diệp ngước mắt, trong ánh nhìn mang đầy sự cảnh cáo. Thu Nương run rẩy thoái lui qua bên cạnh. Là bà hồ đồ, lang quân sao mà cho phép những chuyện như vậy dính dáng tới Quận chúa.
“Ta ở đây coi chừng nàng là được rồi, các ngươi lui xuống hết đi.” Lý Diệp nói.
Hạ nhân đều lui hết ra ngoài, trong phòng lập tức trở nên thoáng đãng. Than trong chậu phát ra tiếng nổ “lép bép”, Lý Diệp đứng dậy vắt một chiếc khăn để lau mồ hôi cho nàng. Gia Nhu đang nằm trên giường bỗng nhiên mở to mắt, nhìn thấy Lý Diệp đang cúi xuống bên cạnh, nàng lập tức nhào đến, dùng sức ôm chặt lấy chàng. Hương vị yên ả thanh bình trên người chàng tựa như đã khống chế được tâm ma trong lòng nàng.
“Chiêu Chiêu, rốt cuộc nàng bị sao vậy?” Lý Diệp ôm nàng, trở tay ôm lấy đầu nàng.
Gia Nhu lắc đầu, chỉ dùng sức ôm chàng, ngửa đầu dán lên cổ chàng, tham lam hít lấy hít để mùi hương của chàng, không muốn nói gì cả. Trời đất bao la nhưng hình như chỉ có cái ôm này mới là mái ấm của nàng, mới có thể khiến nàng an tâm.
Lý Diệp ngồi bên mép giường, cũng không ép buộc mà chỉ vỗ vỗ lưng nàng tựa như vỗ trẻ con. Nàng của lúc này thật yếu ớt, dường như chỉ cần chạm nhẹ thôi, nàng sẽ vỡ vụn ngay lập tức.
Qua thật lâu sau, lâu đến nỗi chàng tưởng nàng đã ngủ thiếp đi thì nàng mới lên tiếng: “Hôm nay Thuận Nương tìm ta, nói Ngu Bắc Huyền muốn kết minh cùng Từ Tiến Đoan, hai người đó đang mưu tính quặng sắt của Nam Chiếu, cùng nhau đi gặp sứ thần Thổ Phiên. Nàng ấy bảo ta báo với phụ vương để chuẩn bị cho tốt.”
Tay Lý Diệp vỗ lưng nàng hơi tạm dừng: “Sao Thuận Nương lại biết?”
“Nàng ấy nói chính tai mình nghe trộm được, thấy bảo bị Từ Tiến Đoan canh chừng gắt gao, không có cách truyền tin về Nam Chiếu nên mới nói cho ta biết. Hôm nay cũng thừa lúc bọn họ đi gặp sứ thần Thổ Phiên thì mới lén ra gặp.” Gia Nhu hít sâu một hơi, tay túm chặt y phục của Lý Diệp, “Ta không biết nên làm gì bây giờ, trong lòng rối loạn lắm.” Nàng chẳng có ai để thương lượng, chỉ có thể hỏi chàng. Nói gì đi nữa thì chàng cũng là mưu sĩ bên cạnh Quảng Lăng Vương, có lẽ sẽ biết một vài chuyện.
Lý Diệp ôm nàng, trong lòng lại nghĩ, nếu chỉ như thế thì nàng làm gì đến nỗi hộc máu? Trừ phi trái tim nàng vẫn còn rất quan tâm Ngu Bắc Huyền, không tiếp nhận được sự phản bội của y.
Chàng đè ép xuống những tạp niệm trong lòng, cố gắng dời lực chú ý vào chuyện nàng đang nói. Chàng đã biết hai kẻ kia muốn kết minh nhưng dính dáng đến Nam Chiếu thì lại khiến chàng bất ngờ. Quặng sắt của Nam Chiếu đứng đầu cả nước, có không ít người đỏ mắt. Thế nhưng Thổ Phiên là ngoại địch, đứng trên lập trường quốc gia, hai kẻ đó đã mất đi điểm mấu chốt.
“Với sự hiểu biết của nàng về Nam Chiếu, nếu Thổ Phiên xuất binh sẽ có bao nhiêu phần thắng?” Lý Diệp cúi đầu hỏi nàng. Thế lực của Ngu Bắc Huyền và Từ Tiến Đoan đều cách Nam Chiếu khá xa, không thể nào lướt qua mấy phiên trấn khác để xuất binh. Bọn chúng gặp mặt sứ thần Thổ Phiên, nhiều nhất là bàn xem sau khi chiếm được Nam Chiếu thì sẽ phân chia như thế nào, hoặc là sẽ cung cấp một vài lợi ích cho Thổ Phiên.
Đáy lòng Gia Nhu đã khá hơn một chút, ngồi dậy khỏi lồng ngực Lý Diệp rồi nói một cách bình tĩnh: “Nếu thực lực của bốn đại gia tộc vẫn còn thì ngăn cản mười vạn đại quân sẽ không thành vấn đề. Chỉ là lần nội loạn ở Nam Chiếu trước đây, Cao gia và Đao gia đã bị phụ vương giam lỏng, trong nhà bá phụ lại xảy ra chuyện nên chắc chắn thực lực không còn như xưa. Nếu Thổ Phiên tấn công Nam Chiếu vào lúc này, Nam Chiếu sẽ thất bại thảm hại. Cần phải mượn sự trợ giúp từ bên ngoài mới có khả năng thoát hiểm. Hay là bẩm báo cho chương phụ biết, thỉnh ngài ấy nói giúp để triều đình xuất binh?”
Tuy Quảng Lăng Vương chưởng quản một nửa Thần sách quân nhưng rốt cuộc Thần sách quân là Cấm quân, chỉ có Thiên tử mới có thể điều động. Nếu Quảng Lăng Vương muốn thành lập một nhánh quân của chính mình thì cần phải chờ đến sau khi Thành Đức quân quy thuận. Nàng sợ Nam Chiếu không thể chờ được đến khi đó. Cho dù chờ được nhưng Quảng Lăng Vương nhất định sẽ xuất binh sao? Ai cũng không thể bảo đảm.
Lý Diệp đè bả vai nàng lại: “Việc này không cần nói cho phụ thân biết đâu.”
Theo thói quen làm việc của ông ấy, không những sẽ không giúp nàng mà ngược lại còn nghĩ cách khiến Lý gia tránh thật xa, không để bị cuốn vào. Đến lúc đó, có sự trở ngại từ phụ thân sẽ càng thêm phiền toái.
“Nhưng mà….” Gia Nhu cắn môi.
“Ta sẽ nghĩ cách.” Lý Diệp nói. Nam Chiếu vốn không nằm trong kế hoạch của chàng, đột nhiên có thêm một gánh nặng này khiến chàng phải phân tán rất nhiều sức lực, rất có thể phải gặp thêm trở ngại nhưng chàng không có cách nào dùng lý trí để cự tuyệt nàng.
Đặc biệt là chàng không muốn nhìn thấy nàng đau lòng khổ sở.
Lý Diệp trịnh trọng đưa ra lời hứa hẹn, đối với Gia Nhu lại chẳng có chút sức nặng nào. Nàng không biết Lý Diệp chính là Ngọc Hành tiên sinh. Nàng chỉ biết phu quân nàng quả thật là một người thông minh, lúc nhỏ còn có danh xưng thần đồng. Nhưng sức khỏe chàng không tốt, không có chức quan lại không thân cận với triều đình, không có bất cứ thế lực nào, chỉ là một mưu sĩ nho nhỏ bên cạnh Quảng Lăng Vương thì làm sao có thể giúp được nàng?
Nàng lại suy nghĩ thêm cách khác.
“Ngoại trừ những chuyện này, nàng còn có gì muốn nói cùng ta không?” Lý Diệp nâng mặt nàng lên và hỏi, nỗ lực gõ cửa trái tim nàng thêm một lần nữa.
Gia Nhu lắc lắc đầu, hơi tránh đi ánh mắt chàng. Những gì có thể nói, nàng đã nói hết, còn những điều không thể nói kia, nàng chỉ biết để nó mục rữa trong lòng mình. Sau khi bọn họ thành thân đã rất ít nói về chuyện quá khứ. Chàng không hỏi, nàng cũng sẽ không cố tình nhắc tới. Da thịt gần gũi và sinh hoạt hàng ngày càng lúc càng hoà hợp, bản thân nàng lại không rõ đó là thói quen hay nàng đã thích chàng rồi.
Lý Diệp thở dài, cúi đầu chạm trán mình lên trán nàng, bàn tay tỉ mỉ vuốt ve khối thịt mềm nơi lỗ tai nàng. Chàng cho rằng ở chung đã một thời gian, tốt xấu gì nha đầu này cũng sẽ mở ra một kẽ hở cho chàng. Thật không ngờ tim nàng vẫn cứng rắn như trước.
Khi còn bé, lần đầu tiên gặp nhau, nàng rõ ràng há mồm ra đã nói thích chàng. Lớn lên rồi lại không được thẳng thắn thành khẩn như vậy nữa. Chỉ có chàng quá hoang đường, đi tin vào câu thích nơi cửa miệng của một cô nhóc.
*
Sở Tương Quán ở phường Khang Bình bị niêm phong một thời gian nhưng rất nhanh đã mở cửa lại theo thường lệ. Hoa nương đầu bảng của nơi này có chất lượng cực cao, không ít người đều có tài năng, càng hợp khẩu vị mấy quan viên và văn nhân nhã sĩ hơn. Trong những buổi yến hội hiện thời đều thịnh hành trò kêu tửu lệnh, có mỹ nữ như hoa cũng có lời vàng ý ngọc.
Trong một nhã gian của Sở Tương Quán, vũ cơ người Hồ đang nhảy điệu Vũ Xuân(*) quyến rũ, đối diện là hai sứ thần Thổ Phiên, bên cạnh còn có một người phiên dịch. Ngu Bắc Huyền ngồi một bên cùng Từ Tiến Đoan, Từ Tiến Đoan mãi nhìn chằm chằm eo nhỏ của Hồ cơ, chỉ có Ngu Bắc Huyền vẫn cúi đầu uống rượu. Bình rượu Kiếm Nam Xuân(**) có lẽ ủ được năm năm, hương rượu còn chưa được nồng, uống vào không thơm ngon như rượu ủ mười năm.
(*)Vũ Xuân là điệu múa cổ điển nổi tiếng từ triều đại nhà Đường.
(**)Kiếm Nam Xuân là một loại rượu truyền thống của thị trấn Miên Trúc, tỉnh Tứ Xuyên. Vì thị trấn Miên Trúc vào thời Đường nằm trên con đường Kiếm Nam nên mới có tên gọi này.
Sứ thần Thổ Phiên nói hai câu với người phiên dịch, người đó thuật lại: “Hai vị sứ thần nói Thổ Phiên vẫn luôn rất có hứng thú đối với Nam Chiếu nhưng sức chiến đấu của quân đội Nam Chiếu không hề yếu. Nếu có thể biết được nhược điểm của bọn họ và chỉ cách phá được Nam Chiếu, sau khi mọi chuyện hoàn thành, vấn đề quặng sắt sẽ dễ thương lượng.”
Từ Tiến Đoan cười sang sảng hai tiếng: “Này thì có gì khó? Vị Hoài Tây Tiết độ sứ bên cạnh ta đây đã từng đến Nam Chiếu, đối với những chi tiết ở đó rất rõ ràng.”
Ngu Bắc Huyền không nói lời nào, người phiên dịch lại thuật lời: “Bốn đại gia tộc của Nam Chiếu, ai cũng có sở trường riêng. Cách đúc binh khí, huấn luyện cung tiễn thủ và huấn luyện kỵ binh đều là bí mật gia tộc, người ngoài rất khó thám thính được. Nội loạn lần trước ở Nam Chiếu đã có hai gia tộc bị kiềm chế. Hành động vào lúc này chính là cơ hội tuyệt vời.”
Từ Tiến Đoan vội vàng gật đầu tỏ vẻ tán đồng, vừa định bàn bạc kỹ hơn thì Ngu Bắc Huyền lại lên tiếng: “Cho dù hai đại gia tộc kia bị áp chế nhưng doanh trại huấn luyện quân đội vẫn còn nằm trong tay Vân Nam Vương như cũ. Hai vị sứ thần đây cũng biết thực lực quân đội Nam Chiếu không yếu, hơn nữa, Vân Nam Vương và Thế tử đều anh dũng thiện chiến. Nếu các người tấn công vào lúc này chỉ sợ mấy Tiết độ sứ xung quanh Nam Chiếu sẽ đến phân một bát canh, không chiếm được lợi gì.”
Sau khi người phiên dịch truyền đạt lại câu nói này, sứ thần Thổ Phiên gật gật đầu, lại hỏi: “Theo ý của Hoài Tây Tiết độ sứ thì khi nào mới là cơ hội tốt nhất đây?”
“Nếu Thổ Phiên dẫn theo binh lực hùng hậu tiếp cận sẽ tạo nên sự cảnh giác khắp xung quanh, chi bằng hãy tạo ra mâu thuẫn giữa Nam Chiếu và mấy phiên trấn lớn gần đấy, hoàn toàn cô lập Vân Nam Vương. Chờ vài ba năm, Thổ Phiên binh hùng tướng mạnh, lương thảo dư thừa, mà Nam Chiếu đã bị chia rẽ từ bên trong, bên ngoài lại không có ai giúp đỡ, khi đó chính là thời cơ tiêu diệt tốt nhất.” Ngu Bắc Huyền nói.
Sứ thần Thổ Phiên đối diện vỗ tay bôm bốp, giơ chén rượu lên mời Ngu Bắc Huyền và Từ Tiến Đoan cùng uống. Tuy Từ Tiến Đoan có hơi bất mãn, rõ ràng những lời này không giống như đã bàn bạc trước khi đến đây nhưng tốt xấu gì cũng đã đạt thành thỏa thuận.
Quá ba tuần rượu, Từ Tiến Đoan bước ra khiêu vũ cùng Hồ cơ kia, hai người thân thiết nóng bỏng. Ngu Bắc Huyền đứng dậy bước ra ngoài, vẫy tay gọi Thường Sơn đến, đôi mắt nhìn quanh bốn phía rồi hạ giọng nhanh chóng nói bằng ngôn ngữ người Hồ: “Ngươi cho người đi cảnh báo với Vân Nam Vương, cố gắng dùng con đường của Quảng Lăng Vương hoặc Thôi gia để phát tin tức này ra. Mặt khác, nhớ rõ hãy nhắc nhở ông ấy dè chừng mấy Tiết độ sứ xung quanh. Ba đến năm năm là thời hạn lớn nhất mà ta có thể tranh thủ cho ông ấy, còn việc chấn chỉnh lại nội bộ được hay không là do chính ông ấy. Nếu có thể lấy lại sĩ khí thì Thổ Phiên không đáng sợ.”
Thường Sơn vâng lệnh, lại có hơi ngập ngừng.
“Chuyện gì, nói.” Ngu Bắc Huyền nhíu mày.
“Tam nương tử trộm đi gặp Quận chúa, không biết tại sao mà Quận chúa giống như hộc máu ngất đi.” Thường Sơn thấp giọng nói.
Ngu Bắc Huyền lập tức nắm lấy cổ áo hắn, ánh mắt âm trầm, đây chính là dấu hiệu báo trước sự tức giận của y: “Tiện nhân kia rốt cuộc đã nói những gì?”
“Không biết ạ. Người của chúng ta không đến gần được vì bên cạnh Quận chúa hình như có một đám ám vệ rất lợi hại đang bảo vệ.”
Ngu Bắc Huyền buông hắn ra, bàn tay siết chặt nổi đầy gân xanh, gương mặt góc cạnh lạnh lùng, khí tức dọa người. Sau lưng Thường Sơn cảm thấy rét run cầm cập.
“Tĩnh An, ngươi đi đâu rồi!” Từ Tiến Đoan lớn tiếng kêu lên trong phòng. Ngu Bắc Huyền phất tay cho Thường Sơn lui xuống, lại quay người trở về phòng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận