Khi Lý Diệp đến biệt trang Li Sơn vẫn bảo Vân Tùng canh giữ bên ngoài phòng theo thường lệ.
Chàng một mình đi vào mật thất, mở hộp ngầm, tin tình báo về Lưu Oanh đã nằm bên trong đó. Chàng lấy ra nhìn thoáng qua, cũng chẳng thấy có chỗ nào đặc biệt. Thế nhưng trực giác lại nói cho chàng biết rằng nữ nhân này không đơn giản. Bối cảnh sạch sẽ như thế, nếu không phải thật sự không có vấn đề chính là đã bị người khác xoá đi. Nếu là vế sau, chàng tạm thời vẫn không đoán ra được chủ ý của đối phương.
Từ bên ngoài vọng vào giọng nói của Vân Tùng: “Quảng Lăng Vương, sao ngài lại đến đây ạ?”
“Vừa lúc ta đi ngang qua, thấy bên ngoài biệt trang có xe ngựa đậu lại nên đi vào nhìn xem. Tại sao cây trúc ở Trúc Huyên Cư này vào mùa đông rồi mà còn xanh như thế? Xem ra vẫn là phong thủy nhà ngươi tốt.”
“Quảng Lăng Vương nói đùa. So với cây trúc thì hình như lang quân còn quan tâm tới việc gieo mầm hoa mẫu đơn vào mùa hè hơn, thỉnh thoảng đều tự mình đến kiểm tra.”
Lý Diệp đóng hộp ngầm lại, nhanh chóng từ mật thất đi ra ngoài. Một lát sau liền vang lên tiếng gõ cửa: “Bẩm lang quân, có Quảng Lăng Vương tới ạ.”
Lý Diệp tự mình mở cửa, Quảng Lăng Vương vận một thân trường bào màu gỗ đàn hương với cổ tròn và tay áo hẹp, eo thon vai rộng, trời lạnh như thế mà cũng không mặc thêm áo khoác lông cừu, có thể thấy được thân thể rất khỏe mạnh. Hắn vừa nhìn thấy Lý Diệp đã cười nói: “Người gặp việc vui thì tâm tình sảng khoái, xem khí sắc của ngươi so với trước đây khá hơn nhiều.”
Lý Diệp giơ tay mời hắn đi vào, tuỳ tùng của Quảng Lăng Vương canh giữ ngoài cửa, xem ra là có chuyện muốn nói.
Bố trí của Trúc Huyên Cư tương đối cổ xưa với rất nhiều đồ gia dụng làm bằng trúc, màu xanh tươi mát vào mùa đông ngược lại khiến nơi này tăng thêm vài phần sức sống. Trên tường treo một vài bức họa với bút tích của danh gia mà Lý Diệp sưu tầm được. Lý Thuần nhìn rất thích, thương lượng mãi với Lý Diệp mà chàng cũng không chịu nhượng lại.
Hai người ngồi xuống sập gỗ, Lý Thuần quét mắt lên chén trà bằng sứ trắng trên bàn, bên trong là nước trà đặc sệt: “Cái tên này, lại uống trà đắng nữa à?”
Lý Diệp rót nước cho hắn: “Sẽ không bắt ngài uống đâu. Ngài có chuyện gì mau nói đi.”
“Vào tháng Giêng, các Tiết độ sứ khắp nơi đều phải tiến kinh, ngươi biết rồi chứ? Ta thu được mật báo, Ngu Bắc Huyền vì muốn lấy lòng Từ Tiến Đoan mà trả giá cao mua lại một đống binh khí, ước hẹn giao dịch ở Trường An. Quân cờ mà chúng ta chôn xuống kia đã có thể phát huy tác dụng được chưa?” Lý Thuần kề sát vào nói.
Lý Diệp cúi đầu nhấp miếng trà: “Có thể thử một lần, thế nhưng ta chưa nắm chắc nên cũng không thể hoàn toàn gửi hy vọng vào nàng ta. Vốn dĩ Tiết độ sứ nắm giữ trọng binh thì sẽ rất khó có sự tính nhiệm lẫn nhau. Hoài Tây không có giao thông đường thủy phát triển, cũng chẳng giàu có đông đúc gì cho cam. Con đường phát tài của Ngu Bắc Huyền phải dựa vào Đại Vận Hà mà Từ Tiến Đoan đang nắm giữ cho nên mới muốn lấy lòng hắn.”
“Ta rất tò mò về con đường phát tài của hắn là gì?” Lý Thuần hỏi.
Lý Diệp lấy một quyển sách lụa từ cái giá bên cạnh, sau khi mở ra, bên trong là cả một bản đồ sông núi toàn quốc, rất tỉ mỉ chính xác. Lý Thuần lắp bắp kinh hãi, món đồ tốt thế này đừng nói là hắn, có thể ngay cả Đông Cung cũng chẳng có nổi. Ngón tay Lý Diệp chỉ vào vị trí vùng sông Hoài, nói: “Khu vực Giang Hoài thừa thãi lương thực, mỗi năm đều phải vận chuyển cả trăm vạn thạch(*) lương thực từ phía nam đến Trường An, trong số này phải chia ra mấy lần cho kho lúa các cấp khác nhau, kho lương thực lớn nhất được thiết lập tại Từ Châu. Vì đề phòng tai họa nên mấy kho này thường ngày đều giữ lại một phần ba lương thực, số lượng khổng lồ. Nếu lại lén bán một số lương thực trong này cho những chỗ thiếu thốn thức ăn thì đó chính là một nguồn thu nhập rất lớn.”
(*)Thạch: đơn vị đo dung tích, khoảng 100 lít.
Lý Thuần vỡ lẽ: “Đường thủy và đường bộ của Từ Châu đều rất phát triển, lương thực từ nơi đây sẽ rất nhanh được vận chuyển đến khắp nơi trong cả nước. Bọn họ một người có lương thực, một người có đường, nếu hợp tác thì số tiền này họ có thể chia đều, dùng để nuôi quân. Cho nên mặc kệ Thư Vương có bày mưu đặt kế hay không, Ngu Bắc Huyền đều sẽ tiếp cận Từ Tiến Đoan.”
“Đúng thế.” Lý Diệp gật đầu, “Hai người họ đều có nhu cầu, sớm muộn gì cũng sẽ đi chung một đường. Chúng ta chỉ có thể phá hỏng kết minh của họ, giải quyết nỗi lo về sau này như Hà Sóc Tam Trấn. Chỉ có thu hồi binh lực nơi đó mới có thể đối phó bọn họ. Nếu không thì Hà Sóc Tam Trấn rồi lại thêm hai người bọn họ nữa, tất nhiên sẽ không thua kém bao nhiêu so với vụ bạo loạn vài thập niên trước đây.”
Nhắc tới vụ đại loạn mà thiếu chút nữa đã phá hủy quốc gia vào vài thập niên trước, Trường An thất thủ, Thiên tử trốn đi, phản tặc xưng đế, khắp cả nước tràn ngập trong chiến hỏa. Một đế quốc cường thịnh lại vụt tắt như ngôi sao băng, khó mà tìm lại sự huy hoàng xưa cũ.
“Thư Vương cũng muốn giải quyết Hà Sóc Tam Trấn, chi bằng ngài nhân cơ hội này hợp tác với ông ta một lần.” Lý Diệp đề nghị.
Hà Sóc Tam Trấn trước sau đều là mối họa lớn cho triều đình, ba Tiết độ sứ này đều muốn tự lập thành vương, nếu không phải đã nhiều lần thất bại khi giao phong với triều đình thì đã sớm dấy binh tạo phản. Có mãnh hổ hùng cứ ngay bên cạnh, là ai cũng đều không thể ngủ yên.
Lý Thuần ngửa đầu than một tiếng: “Ta nguyện buông thành kiến để cùng hợp tác với hoàng thúc nhưng ông ta chưa chắc đã chịu. Nếu không vì Chiêu Tĩnh Thái tử, có lẽ sẽ không có Thánh nhân như hiện nay, cũng không có cha ta và ta. Chi của chúng ta tóm lại là thiếu bọn họ, thế cho nên Thánh nhân mới đặc biệt hậu đãi đối với hoàng thúc, khiến ông ta cảm thấy có thể thay thế được cha ta. Mẫu thân đã nói với ta, phụ vương làm chủ Đông Cung cũng không phải là vì chính bản thân mình. Mà ta làm cái gì thì cũng đều là tham quyền luyến vị, mới tranh chấp cùng hoàng thúc.”
Lý Diệp giơ tay vỗ vỗ bả vai Lý Thuần. Từ trước đến nay, tranh đấu trong nhà Đế vương đều không phải vì vinh nhục cá nhân mà có quan hệ đến sự hưng suy của cả mấy gia tộc, mấy đảng phái. Thế cục hỗn loạn hiện nay rồi thì cũng sẽ có một người đi đến cuối cùng. Ân sư đã nói, năm trăm năm tất có vương giả xưng hùng, ở giữa tất sẽ có người danh thế. Mà Quảng Lăng Vương chính là vương giả mà chàng đã lựa chọn.
Lý Thuần hỏi: “Ngọc Hành, đầu xuân tuyển quan, ngươi muốn đi chỗ nào?”
Lý Diệp nghĩ nghĩ: “Đến Đại Lý Tự đi. Chức quan Giáo thư lang quá nhàn nhã, không thích hợp với ta.”
“Tại sao lại muốn chọn Đại Lý Tự vậy? Không phải ngươi hẳn nên tiến vào trung tâm hành chính sao? Nếu đã quyết định làm quan thì ngươi sẽ không chỉ làm chức quan nhỏ đâu hả?”
Lý Diệp liếc nhìn hắn một cái: “Thi cử nhập sĩ, cho dù có tổ ấm(**) thì ngài cho rằng có thể làm được từ bát phẩm trở lên sao? Dẫu là Đại Lý Tự cũng phải cố gắng tranh thủ một phen. Đại Lý Tự nằm ngoài sáu Bộ, không chịu sự quản lý của ai. Hơn nữa, Hình ngục là nơi đen tối nhất, có thứ mà ta đang cần.”
(**)Tổ ấm ý muốn nói đến những quyền lợi ưu tiên của những con cháu nhà làm quan trên quan trường, hiện đại là “con ông cháu cha”.
Có đôi khi Lý Thuần cũng không rõ Lý Diệp suy nghĩ những gì. Người này giống như luôn có thể nhìn đến khía cạnh mà hắn không thể nhìn tới, nghĩ đến những chuyện mà hắn không thể nghĩ ra. Nếu không thì sao lại nói Lý Diệp là đệ tử đắc ý nhất của Bạch Thạch Sơn Nhân đây.
Hai người ở trong phòng mật đàm một lát, mãi cho đến khi Đông Cung phái người tới thúc giục Lý Thuần, Lý Thuần mới đứng dậy nói: “Nhất định là mẫu thân ta lại làm điểm tâm, bảo ta tiến cung đi lấy. Đến lúc đó ta đưa một phần đến trong phủ cho ngươi nha.”
Lý Diệp đứng dậy theo, tựa như lơ đãng nhắc chuyện: “Trước khi Vân Nam Vương phi rời khỏi Trường An, nương nương có đi tìm bà ấy trò chuyện, ngài có biết hay không?”
“Ồ? Chuyện khi nào thế? Mẫu thân tìm bà ấy làm gì?” Lý Thuần kinh ngạc hỏi. Hắn cũng không biết mẫu thân thế mà có quen biết với Vân Nam Vương phi.
“Không có gì, đại khái chỉ ôn chuyện thôi.” Lý Diệp nhàn nhạt nói.
Chàng chỉ biết Thôi thị ngày ấy vừa ra khỏi quán trà đã nổi giận đùng đùng muốn đi đến phủ Thư Vương. Lúc sắp đến nơi lại bảo xa phu quay trở về, chắc chắn là Từ thị đã nói gì đó với bà. Từ Lương viện này chỉ với một lời nói đã quyết định được lập trường của phủ Vân Nam Vương, không thể không nói là lợi hại.
Vào đêm trừ tịch mỗi năm, những gia đình phú quý đều phải chuẩn bị một bữa tiệc tối phong phú, cả nhà ngồi lại cùng nhau để tống cựu nghênh tân. Sáng sớm, Gia Nhu đã tỉnh giấc. Nàng trang điểm chải chuốt xong xuôi, mái tóc búi cao, trên đầu cài một đóa hoa mẫu đơn bằng lụa xinh đẹp, một thân váy hồng thêu hoa hải đường. Nàng vốn định đến chỗ Vương Tuệ Lan hỗ trợ nhưng lại bị Lý Diệp ngăn cản.
“Năm trước đều là một mình Đại tẩu bận rộn nhưng tẩu ấy vẫn ứng phó xong xuôi. Tối nay nàng cứ phái một người qua đó, bảo là dậy trễ.”
“Nhưng mà hôm qua Đại tẩu đã….” Hôm qua rõ ràng chính miệng Vương Tuệ Lan mời nàng qua đó hỗ trợ, nếu nàng tìm lý do thoái thác sẽ không bị cho rằng là lười nhác đấy chứ?
Lý Diệp rửa mặt xong, cười nói: “Đó chỉ là lời khách sáo thôi, chuyện trong phòng bếp, nàng biết được bao nhiêu? Từ trước đến giờ mẫu thân luôn mặc kệ mọi chuyện, hiện giờ Nhị tẩu lại cùng Nhị huynh chiến tranh lạnh. Nàng là cô dâu mới, Đại tẩu chỉ có thể hỏi nàng. Nếu nàng thật sự qua đó thì ngược lại, tẩu ấy sẽ không vui.”
Gia Nhu cầm khăn lau mặt đưa cho Lý Diệp, nhìn chăm chú vào sườn mặt tuấn dật của chàng, không nói câu nào.
Lý Diệp lau mặt xong bèn quay đầu lại nhìn nàng: “Sao vậy? Trên mặt ta có dính cái gì ư?”
“Đại gia có nói riêng với ta, người đầu tiên phát hiện Lưu Oanh có thai là chàng. Chàng không bắt mạch, làm sao mà biết được vậy?” Gia Nhu hỏi. Ngày ấy nàng chỉ cảm thấy Lưu Oanh vẫn luôn nhìn Lý Diệp nên vốn không chú ý đến chi tiết nào khác, mà người này thì lại tẩm ngẩm tầm ngầm dò xét tiên cơ.
“Ta chỉ đoán lung tung thôi.” Lý Diệp nói một cách nhẹ nhàng.
Gia Nhu mới không tin. Trước khi thành thân, nàng đã cảm thấy chàng thông minh, sau khi thành thân, tuy không hiểu biết nhau quá sâu nhưng từ những dấu vết để lại, nàng đoán được chàng có một sự quan sát rất xuất sắc. Ví dụ như rõ ràng là chàng không ở đây nhưng lại có thể biết rành rành vui giận cùng với suy nghĩ của mỗi một thành viên trong nhà. Thậm chí ngay cả một Lưu Oanh lần đầu gặp mặt mà hình như cũng bị chàng nhìn thấu bảy tám phần. Còn như Gia Nhu đây, ở trước mặt chàng không phải giống như trong suốt ư? Nếu chẳng phải vì được trọng sinh khiến tính tình nàng cứng cỏi không ít, chỉ sợ đã bị người này nắm trong lòng bàn tay mà tuỳ ý xoa bóp rồi.
Gia Nhu cảm thấy Lý Diệp không còn là đại trí giả ngu nữa mà là thâm tàng bất lộ. Nghĩ đến đây, cùng chung chăn gối với một vị phu quân mà mình không nhìn thấu cũng có phần đáng sợ.
“Chàng không gạt ta cái gì chứ?” Gia Nhu bỗng nhiên nghiêm túc nói, “Lòng bàn tay chàng có vết chai nhưng lại nói mình chỉ khoa chân múa tay qua loa, có thể một ngày nào đó lại nói với ta rằng chàng thực chất là một tuyệt thế cao thủ? Chàng nhìn người tỉ mỉ, mỗi một thành viên trong nhà đều bị chàng hiểu một cách rõ ràng, trên kệ sách cũng có rất nhiều loại sách mà ta chưa từng trông thấy, khoa cử cũng thi một lần đã đậu. Có thể một ngày nào đó, chàng lại nói cho ta rằng mình là một mưu sĩ cao nhân gì đó chăng?”
Trong lòng Lý Diệp lộp bộp một tiếng, vậy mà lại bị nàng nói trúng vài phần nên không khỏi hồi hộp.
Gia Nhu lại phì cười, xua tay, nói: “Thôi quên đi, chắc chắn là do ta suy nghĩ nhiều. Nếu chàng thật sự lợi hại như thế thì đã sớm bị Thư Vương và Thái tử tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy chứ không có cảnh chẳng ai hỏi thăm thế này.” Rốt cuộc ở kiếp trước, cái tên Lý Diệp này rất ít có ai nhắc tới, chỉ sợ đã bừa bãi vô danh mà sống qua một đời.
Nếu gửi gắm hy vọng chàng là một cao nhân có thể làm mưa làm gió, trong tương lai giúp được nàng còn không bằng đi nịnh bợ Thôi Thời Chiếu và vị Ngọc Hành tiên sinh kia nhiều hơn một chút. Hai vị đó, đặc biệt là người phía sau mới chính là một nhân vật chỉ nói cười đã có thể xoay chuyển càn khôn.
Lý Diệp nhẹ nhàng thở ra. Thật ra chàng cũng không muốn lừa nàng nhưng việc mà chàng đang làm vốn rất nguy hiểm, chàng không muốn vô cớ kéo nàng vào cơn lốc xoáy này. Chàng vốn không muốn nhập sĩ nhưng vì cưới nàng mà phải bắt buộc lộ ra dưới ánh mặt trời. Hơn nữa, một khi đã bắt đầu đi trên con đường này sẽ chẳng có cách nào quay lại. Nàng mong muốn một đời an tĩnh, chàng có thể cho nàng một cuộc sống như vậy, ít nhất là ngoài mặt sẽ không chút sơ hở.
Gia Nhu thấy Lý Diệp không nói lời nào, tưởng những câu vừa rồi của mình làm tổn thương đến lòng tự trọng của chàng nên vội vàng lôi kéo ống tay áo chàng mà giải thích: “Ý của ta là như bây giờ cũng khá tốt. Trước đây, lúc ta còn ở Nam Chiếu thì phụ vương ba ngày hai bữa đều phải ra ngoài đánh giặc, đệ đệ lại ở trong quân doanh, quanh năm suốt tháng không được về nhà, ta và mẫu phi thật ra rất tịch mịch. Thế nên chàng không cần phải cảm thấy có áp lực.”
Đương nhiên Lý Diệp không để ý mấy chuyện này, chàng làm một Lý Diệp thường xuyên bị xem nhẹ đã thành quen. Chỉ cười hỏi: “Tối nay Trường An giải trừ lệnh giới nghiêm, sẽ có hoạt động đuổi tà rất lớn, nàng có muốn đi xem không?”
Trường An vừa vào đêm sẽ yên tĩnh giống như không một bóng người, mỗi năm chỉ được có vài lần giải trừ giới nghiêm. Đêm giao thừa chính là một trong số đó. Gia Nhu cũng muốn đi xem náo nhiệt về đêm của thành Trường An là cái dạng gì bèn vui vẻ gật đầu.
“Ta sẽ nói với phụ thân một tiếng, sau tiệc tối, chúng ta ra ngoài.” Lý Diệp vừa vuốt ve tóc nàng vừa nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận