Khi xe ngựa về đến cửa phủ, Lý Diệp vỗ nhẹ vai Gia Nhu, nàng thế mà lại ngủ thật ngon, không có dấu hiệu thức dậy. Từ sau khi nàng gả đến đây thì đặc biệt thích ngủ, giống như mười mấy năm từ trước đến giờ đều chưa được ngủ đủ vậy. Lý Diệp chỉ có thể ôm nàng xuống xe ngựa.
Vừa vào cửa phủ đã có một hạ nhân đứng chờ, nhìn thấy Lý Diệp ôm Gia Nhu bèn vội vàng cúi đầu, nói: “Tướng công cho gọi Tứ lang quân đến thư phòng, bảo có chuyện quan trọng ạ.”
Lý Diệp đoán là phụ thân đã biết mọi chuyện xảy ra ở Vương phủ, chàng nói với hạ nhân kia: “Ngươi trở về nói cùng phụ thân là chờ ta sắp xếp cho Quận chúa xong, sẽ qua đó.”
Hạ nhân hành lễ rồi xoay người rời đi.
Lý Diệp tiếp tục đi về viện của mình, cố gắng tránh khỏi nơi có quá nhiều người. Quách Mẫn đang ở trong hoa viên ngắm hoa mai, cửa ải cuối năm(*) đang đến, trên đường phố rất tấp nập khiến nàng cũng lười ra ngoài. Thấy Lý Diệp đi ngang qua dưới hành lang, trong tay còn ôm một người bèn hỏi: “Hôm nay Tứ lang quân ra ngoài à?”
(*)Cửa ải cuối năm: thời điểm cuối năm là lúc phải trang trải nợ nần.
Tỳ nữ Hương Nhi trả lời: “Hình như là đi cùng Quận chúa về Vương phủ, chuẩn bị rất nhiều lễ vật. Buổi sáng nô tỳ còn thấy họ kéo theo một xe đầy tràn đó. Vân Tùng bên cạnh Tứ lang quân nói là do phu nhân chuẩn bị nhưng mà phu nhân làm gì có một khoản tiền lớn như thế chứ.”
Quách Mẫn nhướng mày: “Không phải theo quy củ phải đợi ba tháng, sau khi lạy từ đường mới có thể về nhà mẹ đẻ ư?” Lúc trước, nàng gả lại đây không bao lâu thì mẫu thân sinh bệnh, nàng nói với Lý Sưởng phải về nhà thăm mà Lý Sưởng lại không cho phép. Tại sao Mộc Gia Nhu lại có đặc quyền này chứ?
“Đúng vậy ạ. Nhưng mà đêm qua Tứ lang quân đã tự mình đi nói với phu nhân, được phu nhân cho phép. Hơn nữa….” Hương Nhi thấp giọng nói vài câu bên tai Quách Mẫn. Quách Mẫn ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Có việc này thật à?”
Hương Nhi gật đầu: “Nô tỳ nghe tỳ nữ bên cạnh Huyện chủ nói, hẳn là không sai. Đó chính là phần thưởng vào mùa thu của Vi Quý phi nương nương, phu nhân đòi lấy, cũng không thể nào tự mình dùng đâu? Đã lâu rồi Tướng công chưa bước vào sân bà ấy. Tứ lang quân trông thanh nhã như vậy, thật không ngờ cũng thích mấy thứ này.”
Quách Mẫn cười lạnh một tiếng, đàn ông đều là thứ ham của lạ. Có một người xinh đẹp quyến rũ cạnh bên, Lý Diệp dù có trấn tĩnh thế nào đi nữa chẳng lẽ cũng nhịn được? Quách Mẫn nhớ lại lúc mình mới vào cửa, Lý Sưởng đối với nàng rất tốt, cả ngày chỉ cùng nàng làm mấy chuyện kia. Nhưng hôm nay thì sao? Tuy Lý Sưởng e ngại ảnh hưởng thanh danh làm quan của mình cùng với sức ép từ phụ thân, hắn không đem mấy người lung tung về nhà nhưng làm sao nàng không biết hắn đã có tình nhân bên ngoài? Chẳng qua là giấu quá tốt, không bị nàng tìm ra thôi.
Trước đây, Lý Sưởng cần phụ thân nên đối với nàng ngàn theo trăm thuận. Hiện giờ huynh trưởng không biết cố gắng, tuổi tác phụ thân lại đã cao, phủ Vệ Quốc công không còn được như xưa nên Lý Sưởng đối với nàng cũng lãnh đạm hơn rất nhiều, suốt ngày ở bên ngoài lêu lổng. Nếu để cho nàng phát hiện ra con hồ ly tinh nào, nàng nhất định phải xé xác ả ta.
“Đi thôi, đến chỗ Đại tẩu uống trà.” Quách Mẫn được Hương Nhi đỡ đứng lên.
Quách Mẫn rất ít khi chủ động đến chỗ Vương Tuệ Lan, Hương Nhi nói: “Không phải nương tử luôn không thích giao tiếp cùng Huyện chủ sao ạ?”
Quách Mẫn nhẹ giọng cười nói: “Đúng là ta không thích nhưng người ta là Huyện chủ, trong cung có người chống lưng, còn có thứ tốt như Hồi xuân đan. Ta đi hỏi xem có phải thật sự thần kỳ giống trong lời đồn hay không, có thể làm cây khô mọc lá. Nếu quả thật là vậy cũng nên đòi một viên về mà dùng.”
Hương Nhi biết ngoài miệng nương tử nói vậy, chắc chắn là có dụng ý khác. Nàng cũng không dám lắm miệng hỏi lại.
Lý Diệp trở về phòng, đặt Gia Nhu nằm đàng hoàng ngay ngắn trên giường, thay một thân quần áo khác rồi mới đến thư phòng của Lý Giáng ở tiền viện. Lý Giáng đang ngồi sau án thư, trong tay bưng bát trà, nhìn thấy Lý Diệp tiến vào mà sắc mặt không có vẻ gì là giận dữ: “Ta nghe nói hôm nay con đi cùng Quận chúa về Vương phủ?”
Lý Diệp hành lễ: “Đêm qua con đã nói với mẫu thân rồi. Nam Chiếu núi cao đường xa, Gia Nhu muốn gặp lại họ không dễ nên hôm nay con mang nàng trở về từ biệt nhạc phụ cùng nhạc mẫu.”
“Vậy vì sao lại kinh động đến Kim ngô vệ?” Lý Giáng nhíu mày, hỏi: “Tằng Ứng Hiền là người của ai, chẳng lẽ con không biết?”
“Nhạc phụ bọn họ không cho con tham gia, lúc ấy con chỉ ngồi trong phòng nên cũng không rõ lắm mọi chuyện cuối cùng là thế nào, có lẽ chỉ là chuyện nội bộ Nam Chiếu, không ảnh hưởng gì đến Kinh triệu doãn.” Lý Diệp mặt không đổi sắc mà nói.
Tay Lý Giáng vuốt ve hoa văn trên chén trà, im lặng trong chốc lát.
Ông đã từng ký thác kỳ vọng rất cao vào đứa con trai này. Ông cũng rất rõ ràng tài năng của Lý Diệp không phải biến mất mà là bị giấu đi rồi, về phần lý do vì sao, trong tiềm thức của ông tuy biết rõ nhưng lại không có cách nào theo đuổi đến tận cùng. Ngay từ lúc ông quyết định muốn đứng trên vạn người, nhất định sẽ phải từ bỏ một số thứ. Trước đây, cho dù vừa đe dọa vừa dụ dỗ bằng cách nào đi chăng nữa, Lý Diệp cũng không chịu nhập sĩ làm việc vì Lý gia. Lần này lấy hôn sự ra trao đổi thì rốt cuộc nó mới đồng ý, lại còn thi một lần là đậu.
Dường như Lý Giáng được quay trở về năm đó, bởi vì có đứa con trai là thần đồng mà được cả thành Trường An cực kỳ hâm mộ. Lý Diệp là người có thể thành đại sự, chỉ cần nó muốn sẽ không ai có thể ngăn cản nó. Lý Giáng cũng không biết loại tự tin vô căn cứ thế này từ đâu mà có. Nhưng nếu nói Lý gia có ai có thể kế thừa sự nghiệp của ông, kéo dài vinh quang cho Triệu Quận Lý Thị thì người đó không ai khác ngoài Lý Diệp. Về điểm này, Lý Giáng chưa bao giờ hoài nghi.
“Ta cho phép con cưới nàng cũng là vì nể tình mười năm trước Vân Nam Vương đã giúp ta. Nhưng mà con nên biết hoàn cảnh hiện giờ của Nam Chiếu ra sao, ta không muốn con bị dính vào quá sâu, từ đó liên lụy đến Lý gia. Với vị trí của chúng ta hiện giờ, làm bất cứ chuyện gì cũng không còn vì chính mình nữa. Nhiều vết xe đổ bày ra trước mắt, con có biết không?” Lý Giáng chậm rãi nói.
Lý Diệp đã hiểu suy nghĩ của phụ thân từ lâu, những chuyện liên quan đến Nam Chiếu thì có thể phủi tay càng sạch sẽ càng tốt, thế nên hôm nay biết được Vương phủ xảy ra chuyện, sợ chàng bị cuốn vào đó. Lý Diệp gật đầu, nói: “Con hiểu ạ.” Chàng không thể cố nói lý trước mặt phụ thân vì niềm tin của mỗi người là không có cách nào thuyết phục được.
Vả lại, nếu phụ thân biết chàng định làm gì cũng chỉ toàn lực ngăn cản chàng mà thôi.
“Con hiểu được thì tốt. Tuy là tân hôn yến nhĩ(**) nhưng sắp tới con còn phải chuẩn bị cho việc tuyển chức quan ở Lại Bộ nữa, đừng vì việc tư mà phân tâm.” Lời nói Lý Giáng đầy thâm ý, một mặt ám chỉ Lý Diệp không được nhúng tay vào việc của Nam Chiếu, một mặt bảo chàng đừng sa vào nữ sắc. Vẻ đẹp của Quận chúa Li Châu đã nổi tiếng xa gần Nam Chiếu. Trên người nàng không có loại kiều khí của quý nữ Trường An, xuất thân từ tướng môn, ngược lại mang theo một phong thái hiên ngang anh khí, xinh đẹp mười phần.
Từ xưa, ôn nhu hương chính là mộ anh hùng, không có bất cứ người đàn ông nào là ngoại lệ cả.
Lý Diệp trở về phòng thấy Gia Nhu đã thức, đang ngồi phát ngốc trong phòng, nàng vẫn chưa phát hiện ra chàng đã trở về. Không biết phụ vương và bá phụ sẽ giải quyết chuyện hôm nay thế nào, rồi sẽ xử trí Đại huynh ra sao.
“Đang suy nghĩ gì đấy?” Lý Diệp ngồi xuống cạnh Gia Nhu, hỏi.
Gia Nhu phục hồi tinh thần, nói với Lý Diệp: “Vừa rồi ta ngủ sâu quá, chàng phải ôm ta trở về, có làm chàng mệt hay không? Ta nghe hạ nhân nói vừa trở về là chương phụ đã gọi chàng đi gặp mặt?”
“Cũng còn tốt lắm, nàng không nặng chút nào.” Lý Diệp cười một cái, “Phụ thân kêu ta đến nói chút chuyện về việc tuyển chức quan ở Lại Bộ.”
Vốn Gia Nhu còn lo lắng chuyện không viên phòng đã tới tai Lý Giáng. Nghe thấy Lý Diệp nói như vậy, nàng biết mình đã suy nghĩ nhiều, đường đường là một Tể tướng, sao lại đi quan tâm đến việc hậu trạch chứ. Nhưng mẫu phi nói cũng không sai, cho dù Lý Diệp nhường nhịn nàng thì nàng cũng không được ỷ thế mà làm kiêu. Chuyện viên phòng phải giải quyết nhanh mới được.
Lý Diệp thấy nàng lại xuất thần bèn dùng một ngón tay gõ nhẹ lên trán nàng: “Còn đang suy nghĩ chuyện hôm nay à?”
Gia Nhu lấy lại tinh thần, ngẩn ngơ nhìn chàng.
Lý Diệp hỏi: “Sao thế, ta làm nàng đau?”
Gia Nhu lắc lắc đầu, chỉ là động tác này của chàng….. Vì sao nàng lại cảm thấy quen thuộc vậy chớ? Đối với chàng, nàng vẫn luôn có một cảm giác như đã từng quen biết.
Đương nhiên, nàng không thể nói hết những gì mình vừa nghĩ cho chàng nghe, bèn thuận thế nói: “Ừ, ta lo Tằng Ứng Hiền vẫn còn hậu chiêu. Thiếp thất trước đây của phụ vương cũng là tai mắt do hắn an bài. Quảng Lăng Vương có nói cho chàng biết không? Lúc trước ngài ấy có gửi một phong thư cho phụ vương ta.”
Lý Diệp gật đầu, nói: “Ta đã từng nghe ngài ấy nói qua. Nói gì đi nữa thì Tằng Ứng Hiền cũng là quan viên triều đình, không dám công khai gây bất lợi cho nhạc phụ. Về phần thủ đoạn trong bóng tối, ta sẽ nói với Quảng Lăng Vương, nhờ ngài hỗ trợ hộ tống nhạc phụ bọn họ ra khỏi thành. Vậy nên nàng đừng lo lắng nữa.”
Gia Nhu gật đầu, có Quảng Lăng Vương trợ giúp tất nhiên là rất tốt, nàng lại hỏi: “Chàng rất quen thuộc với Quảng Lăng Vương ư?”
Lý Diệp không ngờ nàng lại hỏi như vậy, suy nghĩ trước sau rồi mới nói: “Ngài ấy là tỷ phu của ta, ngày thường có chút lui tới. Nói đến mấy chuyện nhỏ nhặt này thì ngài ấy vẫn đồng ý giúp một tay.”
“Vậy chàng nhất định phải lui tới thường xuyên với Quảng Lăng Vương nha.” Gia Nhu bỗng nhiên nói.
“Vì sao thế?” Lý Diệp cảm thấy hôm nay nàng có hơi kỳ lạ, đầu tiên là muốn chàng giao tiếp với Ngọc Hành, hiện tại lại muốn chàng thân cận nhiều hơn với Quảng Lăng Vương….. Chẳng lẽ nàng đã phát hiện ra cái gì rồi? Trong lòng chàng căng thẳng chờ nàng trả lời.
Gia Nhu không thể nói huỵch toẹt ra Quảng Lăng Vương là Hoàng đế tương lai được, chỉ có thể hàm hồ cho qua: “Ta cảm thấy ngài ấy vì giao tình của hai người mà giúp đỡ phụ vương, hẳn là một người rất trượng nghĩa. Tương lai, chàng làm quan mà có ngài ấy hỗ trợ cũng sẽ tốt hơn.” Theo tình huống hiện tại, mặc cho ai nhìn xem đều sẽ nghĩ thân cận với Thư Vương càng tốt hơn, nàng không thể nói quá nhiều.
Nàng giống như đang che giấu điều gì đó, lại hình như chưa phát hiện ra thân phận chàng. Lý Diệp cảm thấy mình có lẽ đã suy nghĩ nhiều, luôn suy đoán lòng người khác. Dù sao đây cũng chỉ là một cô gái chưa trải sự đời, không nhạy bén như Vân Nam Vương vậy.
Dùng xong cơm tối, Ngọc Hồ chuẩn bị đồ tắm, Lý Diệp lại muốn ra ngoài tản bộ, Gia Nhu đỏ mặt nói: “Bên ngoài trời lạnh lắm, chàng cứ ở trong phòng đi. Ta không sao.” Đêm qua đã có tiếp xúc da thịt, sớm muộn gì nàng cũng phải tập cho quen.
Lý Diệp gật gật đầu, ngồi ở Đông sương phòng, tiếp tục xem sách đặt trên án thư. Tiếng nước lách tách và âm thanh nói chuyện từ bên kia truyền đến khiến chàng tâm phiền ý loạn, một chữ cũng không nhét được vào đầu, chi bằng đi ra ngoài còn tốt hơn.
Gia Nhu tắm xong chỉ mặc một chiếc áo lót và quần lụa, bên ngoài khoác một chiếc váy đỏ thêu hoa sen. Nàng ngồi trên giường, nghiêng đầu, dùng khăn lau đuôi tóc đang ướt và nói với Lý Diệp: “Chàng đi tắm đi.”
Lý Diệp đi ngang qua người nàng, đuôi mắt thoáng nhìn thấy mái tóc mây đen tuyền xoã tung, đôi tròng mắt ngập nước giống như hoa sen hé nở trên mặt nước, thanh lệ động lòng người. Mùi hoa nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi, thân thể ngọc ngà run rẩy dưới thân chàng vào tối qua hiện rõ ngay trước mắt. Chàng cố gắng ổn định tinh thần, dứt bỏ những tạp niệm kia rồi đi qua phía sau bình phong, hai ba cái đã cởi y phục ra.
Nước ấm này phải lạnh chút nữa mới tốt.
Nghe thấy chàng đã bước vào thùng tắm, Gia Nhu mới đứng dậy, tìm kiếm xung quanh cái bình sứ mà Trịnh thị đã đưa nàng ngày hôm qua. Nếu tự nàng không vượt qua được, Lý Diệp lại không muốn cưỡng ép nàng thì chỉ có thể dựa vào tác động từ bên ngoài rồi.
Lý Diệp ngâm trong nước một lúc lâu, trái lo phải nghĩ, cảm thấy tối đêm nay vẫn không nên cùng giường với nàng, miễn cho mình lại không kiềm chế được. Chàng bước ra, định thương lượng cùng Gia Nhu lại thấy màn giường đã buông xuống. Tối nay ngủ sớm như vậy ư?
Lý Diệp đi đến mép giường, thử thăm dò mà gọi một tiếng: “Gia Nhu?”
Gia Nhu không trả lời, bên trong màn chỉ có tiếng thở dốc thật nhỏ, tựa như một bé cún con yếu ớt. Chàng xốc màn lên nhìn, thấy Gia Nhu đang nằm trên giường, váy áo nửa cởi, thân thể run rẩy nhè nhẹ. Chàng ngồi xuống mép giường, quan tâm hỏi: “Nàng làm sao thế? Không thoải mái ở đâu à?”
Gia Nhu chỉ cắn có nửa viên Hồi xuân đan mà cả người đã nóng rực, cơ thể nàng giống như một cái túi trống rỗng, cần phải có thứ gì đó đến lấp đầy. Đặc biệt khi nghe giọng nói Lý Diệp, nàng lập tức có loại cảm giác không thể khống chế chính mình. Loại cảm giác này tựa như được chôn giấu dưới thân thể nàng, bây giờ đang điên cuồng phá đất chui lên. Nàng chậm rãi bò dậy, không nhìn đến Lý Diệp.
Lý Diệp thấy vẻ mặt nàng đỏ đến kỳ lạ, trên mặt toàn là mồ hôi, cho rằng nàng bị sốt nên duỗi tay ra định kiểm tra trán của nàng.
Nào ngờ, tay chàng vừa mới giơ lên thì đã bị Gia Nhu nắm lấy, đưa tới trên má nàng. Lúc này nàng mới nhìn chàng, ánh mắt quyến rũ như tơ, trong nháy mắt đã quấn lấy đầu óc chàng.
“Nàng….” Lý Diệp có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rẫy trên mặt nàng, chàng trầm giọng, “Có phải nàng đã ăn thứ bậy bạ gì không? Hồ đồ!”
“Ta không có hồ đồ.” Gia Nhu thở gấp, nắm lấy tay chàng, dịu dàng nói, “Chàng không muốn ta sao?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận