Sở Tương Quán ở phường Khang Bình là nơi phong nguyệt nổi danh nhất Đô thành, bởi vì nằm gần Hoàng thành nên có rất nhiều quan viên sau khi hạ triều sẽ đến nơi này tìm chuyện vui, thế nên nơi đây rất náo nhiệt. Mộc Cảnh Thanh mang theo vài người canh giữ trong ngõ nhỏ, đợi một lúc lâu, rốt cuộc cũng trông thấy Kinh triệu doãn Tằng Ứng Hiền cùng năm ba người đồng liêu đi vào đó.
“Thế tử, chúng ta vào theo sao ạ?” Người đứng phía sau hỏi.
Hai tay Mộc Cảnh Thanh khoanh lại trước ngực, lắc lắc đầu: “Bây giờ mà vào sẽ bứt dây động rừng, người chúng ta đang chờ vẫn chưa xuất hiện. Ngươi phái hai người vòng ra cửa sau theo dõi cho kỹ.”
Người nọ theo lệnh rời đi.
Sau khi Mộc Thành Tiết và Mộc Cảnh Thanh đến Đô thành vẫn luôn lưu ý từng động tĩnh của Mộc Thành Hiếu nhưng không tìm thấy sơ hở nào. Mãi cho đến không lâu trước đây nhận được tin tức, bảo bọn họ đến Sở Tương Quán, nói có lẽ sẽ có phát hiện bất ngờ.
Mộc Thành Tiết và Mộc Cảnh Thanh cũng chẳng biết tin này thật giả thế nào, chỉ ôm theo thái độ cầu may xem sao, cùng lắm thì tay trắng trở về thôi. Hơn nữa, Mộc Thành Tiết vẫn luôn cảm thấy người truyền tin có thể là Quảng Lăng Vương. Lần trước Quảng Lăng Vương đã viết cho ông một phong thư, chỉ điểm cho ông rất nhiều. Có thể là ngài ấy không tiện nhúng tay trực tiếp vào nội vụ Nam Chiếu, đối nghịch thẳng thừng với Thư Vương mới lại phái người âm thầm tiết lộ tin này.
Thế nên Mộc Thành Tiết bảo Mộc Cảnh Thanh tới phường Khang Bình mai phục, đã hai ngày rồi.
Mộc Cảnh Thanh lại âm thầm chờ đợi thêm lát nữa, bỗng nhiên thấy thuộc hạ ở ngõ nhỏ đối diện rối rít ra dấu với cậu thì trong lòng vui vẻ, biết là cá lớn đã cắn câu rồi.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, Lý Diệp cùng Gia Nhu vừa mới đến Vương phủ. Lý Diệp bước xuống xe ngựa trước, sau đó đỡ Gia Nhu xuống xe, nhắc nhở nàng chú ý dưới chân. Gia Nhu đang nghĩ sắp được gặp cha mẹ nên tâm tình vui sướng, thoáng cái đã nhảy từ trên càng xe xuống đất.
Lý Diệp cười cười đầy bất đắc dĩ, tính tình vẫn còn như trẻ con. Sau khi Gia Nhu nhảy xuống xong cũng cảm thấy mình có hơi hấp tấp nhưng nàng không để ý được nhiều như vậy, trực tiếp đi thẳng về phía trước. Lý Diệp đi theo sau nàng, chàng âm thầm gật đầu với Vân Tùng một cái.
Vân Tùng hiểu ý, bảo vài người ở lại bên ngoài canh giữ, mấy người còn lại mang lễ vật từ trên xe xuống.
A Thường vẫn luôn đứng chờ ngoài cửa, khi nhìn thấy Gia Nhu với tinh thần sáng láng đang đi lên bậc thang thì vui vẻ nói: “Tiểu Quận chúa! Cứ tưởng trước khi về lại Nam Chiếu sẽ không thấy ngài. May mắn là Lý gia khoan dung, cho phép ngài về một chuyến. Mau đi cùng ta, từ sáng sớm Vương phi đã ngóng trông rồi!”
Gia Nhu kéo lấy cánh tay A Thường, nghịch ngợm hỏi: “Ma ma, vậy ma ma có nhớ ta không?”
A Thường nhịn không được, cười nói: “Nhớ chứ, ta đương nhiên cũng nhớ! Nằm mơ còn mơ thấy ngài á.” Nói xong, A Thường còn nhìn thoáng qua Lý Diệp đang ở sau Gia Nhu một cái. Lý Diệp gật đầu thi lễ, A Thường thầm nghĩ, lang quân Lý gia này càng nhìn càng thấy tuấn tú, ôn hoà lễ độ, vẫn là Vương gia nhìn xa.
Gia Nhu nói chuyện ríu rít với A Thường, cả người đều thả lỏng, rất khác với lúc ở Lý gia. Nụ cười của nàng phát ra từ nội tâm chứ không có bất cứ ngụy trang gì. Lý Diệp nhìn nàng, chỉ khi ở cạnh người nhà, nàng mới có thể hoàn toàn buông lỏng phòng bị, trở lại bộ dáng của mười năm trước đây.
Đoàn người đi vào trong phủ, bên trong cũng đang rất bận rộn, hạ nhân thì ôm đồ chạy tới chạy lui, hình như đang chuẩn bị hành trang. Mộc Thành Hiếu đứng trong viện, đang kiểm kê đồ đạc. Ông ta cao hơn so với Mộc Thành Tiết một chút nhưng lại không uy nghiêm như thế, vẻ mặt luôn rất hiền hoà. Gia Nhu ở phía sau kêu một tiếng: “Bá phụ.”
Mộc Thành Hiếu quay đầu lại, lộ ra nụ cười hiền lành: “Chiêu Chiêu đã trở về à cháu. Từ lúc cha và mẹ cháu nhận được tin vẫn đang chờ cháu kia, mau vào đi thôi.”
Gia Nhu kéo Lý Diệp đến bên cạnh, giới thiệu cùng Mộc Thành Hiếu: “Bá phụ, đây là phu quân của cháu.”
Trong ngày thành thân, Lý Diệp đã từng gặp Mộc Thành Hiếu nhưng lúc ấy quá vội vàng, không trò chuyện được gì. Bây giờ, chàng ôm quyền thi lễ: “Vãn bối Lý Diệp ra mắt bá phụ.”
Mộc Thành Hiếu gật đầu nói: “Không cần đa lễ. Sau này, nếu có rảnh rỗi thì cháu và Chiêu Chiêu cùng nhau về Nam Chiếu. Dĩ nhiên ta sẽ làm chủ chiêu đãi hai đứa thật tốt.”
“Đa tạ bá phụ đã có ý tốt. Hôm nay về đây, gia mẫu có chuẩn bị một ít lễ mọn, mong bá phụ vui lòng nhận cho.” Nói xong, chàng quay đầu bảo hạ nhân mang lễ vật đến. Là hai rương đầy ắp lăng la gấm vóc và ngọc khí quý giá, rực rỡ muôn màu. Mộc Thành Hiếu chắp tay, nói: “Lệnh đường thật sự đã quá khách khí rồi.” Ông từng nghe nói danh môn vọng tộc ở Đô thành tài sản vô số, tài đại khí thô, không ngờ chỉ tuỳ tiện tặng quà cho người khác thôi mà cũng hai rương thế này, quả thật là danh bất hư truyền.
Vân Tùng oán thầm, phu nhân làm gì mà chuẩn bị mấy thứ này, đều do lang quân tự bỏ tiền túi. Buổi sáng hắn đến chỗ phu nhân nhận lễ vật, Tô Nương thế mà chỉ đưa cho hai hộp dược liệu cùng mấy khúc vải, đây chính là phủ Vân Nam Vương, làm sao mà đuổi đi như vậy được! Vân Tùng cảm thấy, có đôi khi phu nhân rất biết làm cho người ta câm nín, đều do mấy thân thích không biết điều hay lui tới thường ngày với bà.
Gia Nhu cũng bị lễ vật do Trịnh thị chuẩn bị làm cho hoảng sợ. Trịnh thị bất quá chỉ là phu nhân Tể tướng không có thực quyền, nghe nói nhà mẹ đẻ xuất thân không cao, lấy đâu ra nhiều tiền như thế!
Thế nhưng nàng tạm thời đè xuống nghi vấn trong lòng, cùng Lý Diệp nói lời từ biệt cùng Mộc Thành Hiếu xong thì đi vào chính sảnh.
Lý Diệp nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng từ từ nhạt đi bèn hỏi: “Mới vừa rồi còn tốt lắm, sao bây giờ lại mất vui rồi?”
Gia Nhu buông một tiếng thở dài, không biết nên bắt đầu từ đâu, tóm lại là một lời khó nói hết.
“Không có gì. Trước đây ta rất thích bá phụ. Phụ vương hung dữ lắm, lúc nhỏ, ta và đệ đệ rất bướng bỉnh, những khi làm sai chuyện gì đều trốn đến nhà bá phụ. Sau đó, có bá phụ che chở chúng ta nên phụ vương không bao giờ phạt nặng quá. Có lẽ bây giờ đã có rất nhiều chuyện không còn được như trước đây.” Nàng tránh nặng tìm nhẹ mà nói.
Lý Diệp nghe ngữ khí của nàng, chàng đoán Mộc Thành Tiết đã nói với nàng chuyện có nội gián.
Mà ngày hôm nay có lẽ sẽ tra được manh mối.
Thôi thị ngồi bên trong chính sảnh, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía cửa. Mộc Thành Tiết ở bên cạnh thì đi tới đi lui, chỉ dùng đuôi mắt liếc liếc cánh cửa, cố nén ý định kêu hạ nhân đi hỏi thăm. Khi Thôi thị nghe thấy giọng nói A Thường vang lên là biết bọn họ đã tới bèn vội vàng ngồi thẳng người.
Gia Nhu bước vào nhà, chạy thẳng về hướng Thôi thị, lập tức nhào vào lòng bà, gọi: “Mẫu phi!”
Thôi thị ôm lấy nàng, nhẹ tựa vào trán nàng: “Chiêu Chiêu của ta đã trở về rồi. Mỗi ngày mẫu phi đều nhớ con, nhớ đến đau lòng. Có thể trước khi rời Đô thành được gặp con một lần là ta đã cảm thấy mỹ mãn.”
Mộc Thành Tiết đứng bên cạnh không nói lời nào nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng trên người con gái mình, cẩn thận đánh giá xem nàng có chỗ nào không ổn hay không.
“Con cũng nhớ mẫu phi, và cả phụ vương nữa!” Gia Nhu ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Thành Tiết nở nụ cười.
Mộc Thành Tiết không được tự nhiên mà dời ánh mắt, khẩu khí vẫn cứng rắn như trước đây: “Ở Lý gia có quậy phá gì không đấy?”
Gia Nhu cười nói: “Con luôn nghe lời mẫu phi dạy bảo, nào dám quậy phá gì? Phụ vương cứ yên tâm, trên dưới Lý gia đều đối với con tốt lắm ạ. Phu quân còn trở về cùng con nữa.”
Thôi thị chú ý thấy khi Gia Nhu nhắc đến Lý Diệp thì biểu tình còn có chút ngượng ngùng của con gái, bà biết ngay hai đứa nhỏ này ở chung có lẽ không tồi. Ngày ấy, tuy chỉ nói vài câu sơ sơ với Lý Diệp nhưng nhiều ít cũng có thể nhìn ra nhân phẩm và tính tình của thằng bé kia, hẳn là rất xuất sắc.
Lý Diệp và A Thường đi chậm phía sau, bây giờ mới bước vào. Chàng hành lễ cùng Mộc Thành Tiết và Thôi thị, lần lượt gọi “Nhạc phụ” và “Nhạc mẫu”. Mộc Thành Tiết chỉ “Ừ” một tiếng, Thôi thị lại nói với chàng: “Chiêu Chiêu bị hai vợ chồng chúng ta chiều hư. Nếu nó có chỗ nào quá đáng vẫn mong con niệm tình nó còn nhỏ tuổi mà bao dung, chỉ bảo nó nhiều hơn nhé.”
“Nhạc mẫu đại nhân đã quá lo lắng rồi ạ. Quận chúa lan tâm huệ chất, ngọc khiết tùng trinh(*), kính già yêu trẻ. Trên dưới trong nhà đều rất thích nàng ấy.” Lý Diệp mặt không đổi sắc buông lời khen.
(*)Trong sạch như ngọc, mạnh mẽ như cây tùng, mô tả tính cách cao thượng của một người.
Gia Nhu nghe chàng nói như vậy thì có hơi xấu hổ, nàng ở Lý gia nhiều nhất là tém tém lại một chút chứ thật sự không tốt như chàng nói vậy. Thôi thị lại nở nụ cười, con gái mình như thế nào, bà còn không biết hay sao? Nhưng quả thật bà rất vừa lòng Lý Duyệt đã bảo vệ Gia Nhu như thế. Bà nói với Mộc Thành Tiết: “Vương gia, ngài cùng hiền tế ở đây chơi cờ uống trà nhé, thiếp thân và Chiêu Chiêu về hậu viện, có chút chuyện riêng tư cần nói.”
“Cũng được, hai mẹ con cứ đi đi.” Mộc Thành Tiết đáp.
Thôi thị đứng dậy, nhẹ gật đầu với Lý Diệp rồi nắm tay Gia Nhu đi tới hậu viện. Bà ngồi trên sập gỗ, bảo Gia Nhu ngồi bên cạnh mình: “Mau nói cho mẫu phi nghe, mấy ngày nay thế nào? Đêm tân hôn có thuận lợi hay không?” Mấy thứ khác còn tốt, bà chỉ lo lắng con gái mình chỉ mới biết mùi đời, chuyện phòng the phải trầy trật.
Gia Nhu ấp a ấp úng, Thôi thị biết là không quá thuận lợi, trực tiếp hỏi: “Chẳng lẽ hai đứa chưa viên phòng?”
“Tối hôm qua, thiếu chút nữa thì…. Mẫu phi, con có hơi bài xích chuyện đó.” Gia Nhu hậm hực nói.
“Đứa bé ngốc này, con là đang sợ đau. Lần đầu tiên sẽ khó tránh khỏi nhưng sau đó thì tốt hơn rồi.” Thôi thị lấy thân phận là một người từng trải an ủi nàng.
Nhưng sự thật không phải như vậy. Nàng cùng Ngu Bắc Huyền ở đời trước vẫn luôn không thuận lợi. Ngu Bắc Huyền mạnh mẽ, cho dù nàng không thích, thậm chí là khó chịu đau đớn nhưng y cũng sẽ không dừng lại. Có lẽ y đã quá mức tự tin, còn nghĩ là nàng cũng hưởng thụ.
Gia Nhu chẳng muốn nhớ đến những việc này nữa nên hỏi Thôi thị: “Đệ đệ đang ở đâu ạ, sao con không thấy đệ ấy?”
“Sáng sớm phụ vương con đã bảo nó đi làm việc gì đó, cũng chẳng biết làm cái gì mà giờ này vẫn chưa trở về nữa.” Thôi thị nhỏ giọng nói, “Nhưng mà hai ngày trước, bọn họ có nhận được tin, hình như liên quan đến bá phụ của con. Phụ vương con cũng không nói rõ ràng với ta, không biết hai cha con họ lén lút bàn tính chuyện gì nữa.”
Gia Nhu tỉnh táo lại: “Không tra ra được chút manh mối nào bên chỗ bá phụ sao? Người có vết bớt trên mặt mà con nói ấy, vẫn chưa tìm được à?”
Thôi thị lắc lắc đầu: “Người mà con nói hẳn là Mộc Thiệu, nhưng mà lần này bá phụ con không có dẫn hắn theo. Hơn nữa, chúng ta đã phái người âm thầm theo dõi thì thấy mấy ngày nay ông ấy chỉ quanh quẩn ở chợ Đông và chợ Tây thôi, không thấy tiếp xúc với bất cứ vị quan nào ở Đô thành. Cũng có thể là đã bị ông ta phát hiện ra gì đó cho nên cố tình câu giờ. Bá phụ con thấy vậy chứ thông minh lắm đấy.”
Đương nhiên Gia Nhu biết bá phụ thông minh, cất giấu tâm tư sâu như vậy mà nhiều năm không ai phát hiện, tất nhiên sẽ không dễ dàng bại lộ như thế. Chỉ là, đến cái ngày phải vạch trần chân tướng kia thì đối với bá phụ hay với bọn họ mà nói đều chẳng phải chuyện gì tốt.
Thôi thị và Gia Nhu đang nói chuyện, bên ngoài viện bỗng nhiên truyền đến âm thanh ồn ào, hình như là Mộc Cảnh Thanh đã trở lại.
A Thường chạy đến hậu viện, vội vội vàng vàng nói với Thôi thị: “Bẩm Vương phi, Thế tử đã trở lại. Bỗng nhiên sai người đóng cửa phủ, giống như còn áp giải thêm một người nữa ạ!”
Thôi thị hết hồn, Gia Nhu đã đứng dậy, nói: “Ta đi xem sao.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận