Hiện giờ Ngu Bắc Huyền chính là nhân vật chạm tay liền bỏng trên triều đình, rất nhiều các quý nữ tiểu thư chưa gả trong thính đường đều hưng phấn hẳn lên. Thư Vương phi nhìn Trường Bình vậy mà lại ngồi ngoan ngoãn bên cạnh khiến bà thấy hơi kỳ lạ. Trước đó vài ngày, cô gái nhỏ này vì không muốn gả cho Ngu Bắc Huyền mà quậy tưng cả hoàng cung lên.
Bỗng nhiên có một vị phu nhân lên tiếng: “Chẳng lẽ Hoài Tây Tiết độ sứ đang đuổi theo Quận chúa Trường Bình đến đây hay sao? Nghe nói lần này ngài ấy đến Trường An, chỉ phần cống nạp thôi mà đã hơn hẳn những phiên trấn khác gấp vài lần, ra tay rất rộng rãi. Về sau Quận chúa được gả cho ngài ấy sẽ rất có phúc đấy.”
Những người khác ồn ào phụ họa theo, Trường Bình lại bĩu môi, tay mân mê thắt lưng tua rua bảy màu(*) trên váy mình. Nàng đã phái người ám sát Ngu Bắc Huyền rất nhiều lần nhưng đều không thành công. Nàng biết mình không có khả năng giết được y, thánh chỉ đã hạ, nàng cũng không thể nào kháng chỉ. Nàng từng nghĩ đến việc tự sát cho xong chuyện nhưng A huynh đã mắng tỉnh nàng.
(*)Thắt lưng tua rua:
Dòng máu của phụ vương chỉ còn lại một mình nàng. Nếu nàng tìm đến cái chết một cách qua loa như vậy, làm sao không khiến cha anh chết trận sa trường và Thái hậu đã một tay nuôi nấng nàng thất vọng? Bây giờ nàng đã có suy nghĩ chấp nhận số mệnh. Hơn nữa, Ngu Bắc Huyền kia trừ bỏ xuất thân ti tiện, có huyết thống người Hồ thì y chính là đại anh hùng trong mắt người đời, là Tiết độ sứ uy chấn một phương. Nếu nàng gả đến Hoài Tây, ngoại trừ không thể thường xuyên nhìn thấy Thái hậu và A huynh, còn lại những thứ khác sẽ không kém gì nhiều so với hoàng cung.
Thư Vương phi cười trêu ghẹo nàng: “Trường Bình của chúng ta thẹn thùng rồi phải không? Thật đúng là hiếm thấy nha. Ta rất tò mò vị Tiết độ sứ danh tiếng vang xa này đến cuối cùng là anh tuấn vĩ ngạn như thế nào mà ngay cả Trường Bình cũng thu phục được.”
Mọi người xung quanh đây đều cười khẽ, còn có người thấp giọng nghị luận về Ngu Bắc Huyền.
“Thẩm thẩm đừng có chê cười cháu mà! Nếu không cháu hồi cung đó!” Trường Bình nói dỗi, cả khuôn mặt đã ửng hồng như hoa hải đường, toả ra dáng vẻ mỹ lệ động lòng người. Nhưng nàng ta càng như thế, mọi người càng cười lớn hơn, trong lúc vừa xấu hổ vừa buồn bực, nàng dứt khoát tự mình chạy ra ngoài.
Thư Vương phi đãi bôi nói: “Mọi người đừng trách nhé, tiểu cô nương da mặt mỏng, không ngăn được.”
Gia Nhu nhớ đến một Trường Bình đã yêu sâu sắc Ngu Bắc Huyền ở kiếp trước, khi biết được Ngu Bắc Huyền muốn khởi binh tạo phản, nàng ấy đã biểu hiện bình tĩnh không ngờ. Nàng ấy thậm chí không khóc lóc, chỉ nói với người truyền tin một câu: “Nếu đây là điều chàng muốn thì ta sẽ thành toàn cho chàng.” Tối hôm đó, Trường Bình đã uống thuốc độc tự sát. Trong dân gian có lời đồn là Ngu Bắc Huyền giết người tế cờ, hoàn toàn chỉ là tin vịt.
Y chưa bao giờ nói qua muốn giết Trường Bình nhưng từng hành động của hắn đều đang ép chết nàng ấy.
Khi Gia Nhu nghe được tin tức đó đã có cảm giác như thỏ chết cáo xót thương. Nàng cảm thấy chính mình không có chỗ nào thắng được Trường Bình, thậm chí Trường Bình được Ngu Bắc Huyền cưới hỏi đàng hoàng, điểm khác biệt duy nhất chỉ là nàng quen biết y sớm hơn nàng ấy một chút mà thôi.
Nàng còn hỏi Ngu Bắc Huyền, nếu có một ngày nàng cũng trở nên vô dụng, y có thể cũng sẽ tuyệt tình vứt bỏ nàng như thế hay không.
Sau khi Ngu Bắc Huyền nghe xong thì đầu mày nhíu chặt, ấn nàng lên giường rồi đòi hỏi một cách không thương tiếc. Trong những phút mặn nồng, y đã nói: “Nhu Nhi, nàng và nàng ta hoàn toàn khác nhau, nàng là người phụ nữ duy nhất mà ta chấp nhận.”
Mãi cho đến một khắc nơi pháp trường kia, nàng mới hiểu được, hai người các nàng không khác gì nhau, đều chỉ là hòn đá kê chân cho y. Tất cả những gì y đối với nàng đều là lừa gạt cùng những lời nói dối, làm sao có được chân tình.
Thôi thị vốn còn lo lắng Gia Nhu nghe thấy chuyện của Ngu Bắc Huyền và Quận chúa Trường Bình sẽ không được tự nhiên nhưng sau khi nhìn thấy sự lạnh lẽo loé lên trong mắt Gia Nhu, bà lại cảm thấy hơi chút xa lạ. Loại cảm giác này giống như con bà đã từng trải qua tang thương đau khổ, khám phá hồng trần, có một sự kiên quyết không nên thuộc về một thiếu nữ vừa mới mười lăm tuổi.
“Chiêu Chiêu….” Thôi thị nắm lấy tay Gia Nhu, lại phát hiện tay nàng cực kỳ lạnh lẽo.
Gia Nhu biết những suy nghĩ của Thôi thị, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Con không sao đâu mẫu phi.” Nàng đối với Ngu Bắc Huyền tuyệt đối không phải là dư tình chưa dứt, chỉ có hận thấu xương. Thế nên y muốn cưới ai, nàng mới không cần để ý.
Lúc này, một vị phu nhân nói: “Quận chúa Li Châu cũng sắp chuyện tốt gần kề rồi phải không? Nghe nói mấy ngày trước đây, Thái sư phu nhân đều đã tự mình tới cửa cầu hôn. Lý gia ra tay quả nhiên không giống với mọi người, thật sự là rất coi trọng người con dâu này, không kịp chờ để cưới về mà.”
Vòng luẩn quẩn của đám người quý tộc chính là như vậy, chỉ một chút việc nhỏ thôi, rất nhanh thì ai cũng đã biết. Những ai đang ngồi đây mà chưa biết chuyện này, sau khi nghe xong đều tỏ ra giật mình. Thái sư đương triều là chính nhất phẩm, Thái sư phu nhân ở lứa tuổi thất thập cổ lai hi, đức cao vọng trọng, không dễ gì mời được bà, ngay cả sinh thần Vi Quý phi lần trước, bà cũng không tiến cung dự tiệc.
Vậy mà Lý gia có thể mời bà làm bà mai được.
Lúc Thái sư phu nhân chống quải trượng tới cửa thì Thôi thị cũng khiếp sợ. Gia đình bình thường sẽ tìm một bà mối tới cửa cầu hôn, quyền quý như Lý gia có thể sẽ mời một nhân vật có uy tín danh dự đến. Thế nhưng có thể mời được Thái sư phu nhân, còn tới nhanh như vậy, Thôi thị cũng không ngờ tới. Đại khái thừa lúc vợ chồng bọn họ còn ở Đô thành muốn xác định hôn sự này luôn.
Sau lễ nạp thái vấn danh là hỏi bát tự sinh thần của nhà gái, lại so bát tự của hai người, nếu cả hai hợp nhau sẽ có thể hạ sính lễ, định ngày cưới.
Quách Mẫn nghe những người khác nghị luận xung quanh mà chỉ cúi đầu uống ngụm trà, ánh mắt lại kín đáo dừng trên người Gia Nhu. Quả thật là dung mạo xuất chúng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, da thịt non mịn vô cùng, nếu không phải nàng ấy có một đôi mắt chất chứa sự lạnh lùng có lẽ chính là một cô gái có thể khiến đàn ông nảy sinh ý định bảo vệ. Rõ ràng diện mạo yếu ớt động lòng người nhưng lại không cho người đối diện cảm nhận được sự nhu nhược, thậm chí cảm thấy nàng lạnh lẽo như băng sương.
Thì ra Lý Tứ lại thích kiểu như vậy? Còn không tiếc cùng trong nhà trở mặt cũng muốn cưới người về.
Thư Vương phi nói với mọi người xung quanh: “Chắc có lẽ trong chốc lát nữa mẫu thân mới trở về, bây giờ ngồi trong này cũng buồn đến hoảng, không bằng chúng ta đi nhà thuỷ tạ ngắm hoa sen đi? Giờ cũng vừa lúc sen nở, trắng nõn tinh khôi, ngắm hoa cũng có thể giải nhiệt.”
Không ai nói lời phản đối vì ai cũng phải cho vị Thư Vương phi này chút mặt mũi. Thôi thị lại viện cớ sợ trời nóng, không muốn đi. Nhớ đến những thủ đoạn của Thư Vương phi, Thôi thị vẫn không rét mà run, nên khách khí tránh xa một chút thì hơn.
Thư Vương phi cũng không miễn cưỡng Thôi thị, dẫn đầu mọi người đi ra ngoài. Lư thị do dự một tí nhưng vẫn lưu lại trong phòng tiếp khách.
“Tẩu tẩu cũng đi ngắm hoa đi, nơi đó nhiều người vui vẻ. Ta đã quen thanh tĩnh, không thích ứng phó mấy loại trường hợp như thế này. Ta ở đây uống nước hoa quả cũng được rồi.” Thôi thị nói một cách đầy thấu hiểu.
“Không sao, ta cũng không thích đi. Tiệc rượu hôm nay đều do Nhị nương lo liệu nên ta cũng khó được lúc thanh nhàn.” Lư thị ôn hoà nói, “Nhưng mà Quận chúa và Thuận Nương có thể đi dạo bên ngoài xem một chút.”
Thuận Nương liền nhỏ giọng hỏi: “Mẫu phi, con có thể đi ngắm hoa sen được không ạ?” Nàng không phải muốn ngắm hoa sen mà là muốn nhìn Thôi Thời Chiếu. Mấy ngày không gặp khiến cho lòng nàng trống vắng khôn nguôi.
Thôi thị gật đầu đáp: “Muốn đi thì cứ đi. Tuổi còn nhỏ, vẫn nên hoạt bát hiếu động chút đỉnh. Chiêu Chiêu cũng đi đi con.”
Thuận Nương vui mừng đứng dậy, nhìn Gia Nhu liếc mắt một cái, lúc này Gia Nhu mới đứng lên, cả hai cùng hành lễ rồi mới song song lui ra ngoài.
Gia Nhu không muốn đi ngắm hoa sen, nàng chỉ cảm thấy Thôi thị và Lư thị ngồi cùng nhau bất quá cũng chỉ nói tới chút chuyện nhà, nàng không có hứng thú ngồi nghe, không bằng tuỳ tiện dạo trong sân ngắm hoa tử vi(**). Thuận Nương vì có mục đích khác nên mang theo Xuân Đào đi mất rồi.
(**)Hoa tử vi (tườngvi):
Hoa tử vi nở rộ trong sân rất xinh đẹp, lá xanh che mắt, hồng sắc đầy cành. Nàng chỉ đi dạo tuỳ tiện một vòng nên cũng không bảo Ngọc Hồ đi cùng, dù sao trong nội viện Thôi gia nên cũng rất an toàn. Nàng đang đi về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy núi giả bên kia hình như có động tĩnh, tò mò đi vòng qua đó thế mà nàng lại trông thấy một bóng hình quen thuộc.
Da đầu nàng tê dại, lập tức xoay người trở về, không ngờ lại bị Ngu Bắc Huyền thẳng tay kéo nấp vào núi giả. Không gian bên trong rất chật hẹp, thân thể bọn họ kề sát bên nhau. Gia Nhu vừa muốn mở miệng thì Ngu Bắc Huyền đã che miệng nàng lại, hạ thấp giọng: “Đừng ầm ỹ, có người tới.”
Không lâu sau, bên ngoài đã vang lên thanh âm của Trường Bình: “Ngu Bắc Huyền, ngươi đang ở đâu? Lời ta còn chưa có nói xong đâu! Mau lăn ra đây cho ta!”
Gia Nhu không thể phát ra tiếng động, nếu giờ phút này mà bị Trường Bình phát hiện thì bọn họ không có cách nào giải thích được. Chờ đến khi tiếng bước chân bên ngoài đã đi khỏi, nàng mới dùng sức kéo bàn tay to kia xuống, cả giận nói: “Thả ta ra ngoài!”
Ngu Bắc Huyền cúi đầu nhìn nàng, trong đôi mắt ánh lên vài phần ý cười. Đã một thời gian rồi không thấy, nha đầu này càng lúc càng xinh đẹp xuất chúng. Y ôm eo nàng, để nàng càng dán chặt vào ngực mình hơn, trong nháy mắt đã hít đầy hương thơm từ nàng: “Nàng thật sự muốn gả cho một tên ma ốm không quyền không thế? Lý Diệp có gì tốt? Những gì hắn có thể cho nàng, ta đều có thể cho. Những thứ hắn không thể cho, ta cũng sẽ cho nàng.”
Lời nói bá đạo như thế này chính là phong cách từ trước đến nay của y.
“Ta gả cho ai hình như không liên quan tới ngươi nhỉ? Ngươi hẳn nên quan tâm tới Quận chúa Trường Bình, thê tử của ngươi kia.” Gia Nhu lạnh lùng nói, duỗi tay đẩy Ngu Bắc Huyền ra nhưng ngực y cứng như đá tảng, đẩy thế nào cũng không đẩy được. Ngu Bắc Huyền duỗi tay vuốt ve gương mặt nàng, da thịt dưới lòng bàn tay non mịn bóng loáng khiến người ta không nhịn được muốn cắn một phát: “Người mà ta muốn cưới chỉ có mình nàng. Chỉ cần nàng nói một câu, ta có thể trả bất cứ giá nào để mang nàng đi.”
Gia Nhu né tránh bàn tay y, cười lạnh nói: “Không tiếc bất cứ giá nào, là bao gồm cả từ bỏ quyền vị mà ngươi thật vất vả mới chiếm được sao? Ta và Lý Diệp đã chính thức đính hôn, thánh chỉ muốn ngươi cưới Quận chúa Trường Bình cũng đã ban ra. Lúc này mà dẫn ta đi có nghĩa là gì, trong lòng ngươi rõ ràng chứ?”
Biểu tình Ngu Bắc Huyền cứng lại, cánh tay hơi siết chặt. Vừa rồi y cũng chỉ buộc miệng thốt ra chứ không nghĩ nhiều như vậy.
Y quả thật rất muốn nàng, sau khi rời khỏi Nam Chiếu đều ngày đêm tơ tưởng tới lần thứ hai được ôm nàng vào lòng, thậm chí còn có vài hành động lộ liễu trong giấc mơ. Chính bản thân y cũng không biết tại sao mình lại mê luyến một cô gái như vậy. Chắc có lẽ y sống đến bây giờ còn chưa có thứ nào y muốn mà không chiếm được. Thế nhưng lời nàng nói cũng không sai, y không thể nào từ bỏ những thứ thật vất vả mới tới tay như hiện nay chỉ để ở bên cạnh nàng. Những chuyện y phải làm đã biến thành một bộ phận của sinh mệnh, không thể chia cắt.
Nhưng mà y không cam lòng cứ như thế buông bỏ nàng. Hôm nay đến dự tiệc mừng thọ ở Thôi gia chính là vì biết nàng cũng ở đây.
“Ngươi không buông tay à? Không buông là ta gọi người tới đấy!” Gia Nhu dùng sức tránh thoát, giọng nói đầy tức giận.
“Nàng cứ việc kêu người tới đi, ta xem nàng giải thích như thế nào về mối quan hệ của chúng ta. Nếu để Lý Diệp biết, hắn ta còn chịu cưới nàng sao?” Ngu Bắc Huyền thong dong thoải mái nói, không hề có ý định buông tay như nàng muốn.
Tên này cố ý muốn kiếm chuyện! Cũng may nàng đã sớm thẳng thắn với Lý Diệp. Y cho rằng kéo nàng ở trong này là nàng không còn cách nào sao? Gia Nhu nhấc chân, hung hăng đạp lên mũi giày của y, thừa lúc cánh tay y khẽ buông lỏng, nàng khom lưng luồn ra khỏi dưới tay y chạy đi, sau đó lớn tiếng gọi tỳ nữ tới, nói mình bị lạc đường.
Ngu Bắc Huyền đứng ngốc tại núi giả nhìn nàng rời đi cùng với tỳ nữ, khoé miệng hơi hơi nhếch lên.
Gia Nhu cúi đầu sửa sang lại váy áo, đi theo tỳ nữ Thôi gia trở về viện của lão phu nhân. Tỳ nữ thấy nàng một mình ở chỗ này tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Tiệc mừng thọ phía trước chắc sắp xong rồi, Thôi lão phu nhân chắc cũng sắp trở lại. Phía trước mặt hai người đang có vài tỳ nữ chạy tới, hình như đang hưng phấn mà thảo luận điều gì đó, nhìn dáng vẻ như là đi ra tiền viện.
Gia Nhu cảm thấy mình đã từng trông thấy cảnh như vầy rồi, giống với lần trước Lý Diệp đến phủ bái phỏng. Đến khi nàng trở về bên cạnh Thôi thị, Lư thị đã không còn trong phòng nữa, xung quanh hơi có vẻ quạnh quẽ. Nàng hỏi: “Mẫu phi, cữu mẫu đi đâu rồi?”
Thôi thị buông cái ly trong tay xuống, cười nói: “Sao nhanh vậy đã trở lại rồi? Quảng Lăng Vương tới mừng thọ, cữu mẫu con tất nhiên phải ra ngoài đón khách.”
Làm sao mà kinh động đến cả Quảng Lăng Vương nữa?
Quảng Lăng Vương đại biểu cho Hoàng thất, ngài ấy tự mình tới mừng thọ Thôi lão phu nhân đã đủ cho Thôi gia thể diện. Quà tặng là một tượng Phật được khắc từ gỗ tử đàn, sinh động như thật, trên trán tượng Phật còn được khảm một viên nam châu rất lớn, ánh sáng rạng rỡ.
“Nguyện ngài phúc thọ lâu dài, thân thể khỏe mạnh.” Quảng Lăng Vương mở lời chúc. Một nhân vật xuất chúng như thế tất nhiên là tiêu điểm của toàn bộ mọi người nơi đây.
Thôi lão phu nhân chắp tay bái bái: “Ngài tự mình tới, thật sự khiến lão thân tổn thọ.” Vốn dĩ khách đến mừng thọ đều sẽ được lão phu nhân tặng một cái bánh gạo vàng(***) nhưng Quảng Lăng Vương là khách quý, ngược lại không tiện cho lắm.
(***)Phong tục ngày xưa, khách đến mừng thọ sẽ được chủ nhân buổi tiệc tặng lại một món ăn tương đương với độ tuổi của chủ nhân. Lão phu nhân trong này đã 70 nên tặng bánh gạo vàng.
Lý Thuần cười cười: “Ngài đừng nên câu nệ như vậy, hôm nay ta tới cũng muốn tìm một món lời, hưởng ké may mắn của thọ tinh.” Thực ra, Quảng Lăng Vương là đi cùng người nào đó tới đây, tới đầu ngõ Thôi gia, người ta lại đổi ý nên hóa thành hắn đơn độc tới đây. Nếu đã tới cũng không tiện tặng lễ rồi đi liền, chỉ có thể lưu lại dùng cho xong tiệc rượu.
Thôi Thực sắp xếp mời Quảng Lăng Vương ngồi ghế trên, tiền viện bên này cũng đã tới lúc khai tiệc, mọi người đều theo thứ tự an vị vào chỗ của mình.
Lư thị đỡ lão phu nhân trở về hậu viện, các nữ quyến cũng đều đã trở lại, chỉ có không thấy Quận chúa Trường Bình. Thư Vương phi nói: “Chắc có lẽ con bé giận dỗi hồi cung rồi, mọi người đừng để ý, cứ tận hứng là được. Mẫu thân, chúng ta cũng khai tiệc nhé? Đợi lâu rồi, mọi người cũng đã đói bụng.”
Thôi lão phu nhân liền tuyên bố nhập tiệc. Tiệc mừng thọ hôm nay là do Thôi Vũ Dung tự mình sắp xếp, Lư thị cố ý muốn rèn luyện nàng nên không hỗ trợ chút nào. Tổng cộng có ba mươi sáu món ăn chính, sáu loại trái cây khác nhau, tám món điểm tâm, mỗi một thứ đều được chuẩn bị tinh xảo ngon miệng.
Mọi người đều khen Thôi Vũ Dung đảm đang, tuổi còn nhỏ mà đã có thể an bài tiệc rượu lớn như vậy một cách gọn gàng ngăn nắp, tương lai khi xuất giá nhất định sẽ có thể giúp phu quân lo việc trong ngoài. Lư thị nghe mấy lời khích lệ này còn vui sướng hơn mình được khen, hai đứa con chính là toàn bộ kiêu ngạo của bà.
Sau khi cơm no rượu say, mọi người còn ở lại nói chuyện phiếm, có một tỳ nữ của Vương phủ vội vàng đi vào, trực tiếp bẩm báo trước mặt Thôi thị: “Bẩm Vương phi, Nam Chiếu đã xảy ra nội loạn, Vân Nam Vương mang theo Thế tử tiến cung để chào từ biệt rồi ạ. Vương gia muốn nô tỳ tới báo cho ngài một tiếng để nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.”
Mọi người đều an tĩnh lại, tất cả hai mặt nhìn nhau. Thôi thị ra vẻ trấn định, nói: “Ta biết rồi.” Ngày ấy, bà và Mộc Thành Tiết đã cùng nhau bàn bạc qua, tuy không biết chuyện nội loạn này là giả hay thật nhưng bọn họ có thể mượn cái cớ này an toàn rời khỏi Trường An.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận