Lúc này, ở biên giới một góc của đấu trường, nơi đó có sáu bảy bóng người mang khí tức hùng hồn nội liễm, có nam có nữ. Trên bàn trước mặt bọn họ bày biện vô số trân quả nổi danh quý hiếm. Mỗi một quả ít cũng có thể bán mấy trăm tệ, nhưng bọn họ nhìn cũng không nhìn.
- Cô bé dùng Huyễn Diễm Thú kia, năng lực phản ứng không tệ, đáng để bồi dưỡng.
- Lại có thêm hai hạt giống tốt, xem ra hai năm sau, tôi lại phải đến đây một chuyến rồi.
- A, còn tới cái gì? Không phải mấy người ưa thích tự mình ký kết sao, đi ngay bây giờ đi?
- Đúng đấy, nói là mọi người cạnh tranh công bằng, kết quả có một ít người không cần mặt mũi, vụng trộm cầm hợp đồng đi mê hoặc bạn nhỏ, thật là ti tiện!
Mấy người cười lạnh, trong mắt lộ rõ sự tức giận. Mà trong đó hai người lại cười ha hả, hồn nhiên nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Một người trong đó còn cười nói:
- Hôm nay cảnh đêm thực sự là không tệ nha!
Phó hiệu trưởng Đổng Minh Tùng ngồi ở một bên làm nền, mặt ngoài cười tủm tỉm, nhưng trong lòng lại đắc ý. Thường ngày học viện bọn họ phải chủ động nhét học viên ưu tú của mình vào trong những chiến đội hạng nhất này, mời bọn họ hỗ trợ chiếu cố bồi dưỡng. Bây giờ lại đảo ngược, đến phiên bọn họ quay lại xin chính mình rồi.
Cảm giác này, thật sự thoải mái!
Có người chú ý tới lão hồ ly đang cười híp mắt, lập tức sắc mặt lạnh lẽo, nói:
- Phó hiệu trưởng Đổng, ông thành thật nói đi. Bọn họ cho ông bao nhiêu tiền?
Đổng Minh Tùng kinh ngạc, mờ mịt nói:
- Đưa tiền, đưa tiền gì?
- Hừ, ông còn giả bộ!
- Phó hiểu trưởng Đổng, ông làm thế này thật sự là không hiền hậu chút nào. Trước kia hiệu trưởng đã giao phó, ông cũng không thể không chủ trì công đạo chứ?
Mấy người đang nổi giận đùng đùng nghe vậy lập tức đưa mắt nhìn sang Đổng Minh Tùng. Tất cả mọi người là đều chiến đội hạng nhất, bọn họ không làm gì được hai kẻ vô sỉ kia, nhưng đối với Đổng Minh Tùng thì không cần phải khách khí.
Đổng Minh Tùng vô tội nói:
- Tôi cũng không biết, chờ đến khi tôi hiểu rõ mọi chuyện, bọn họ đã ký hợp đồng rồi, tôi cũng không có biện pháp.
- Làm sao ông có thể không biết, ông có tin tôi nói việc này cho lão hiệu trưởng biết?
Một người cả giận nói.
Đổng Minh Tùng uể oải nói:
- Coi như nói cho lão hiệu trưởng thì tôi cũng không có cách, tôi thật sự không biết.
Gặp ông ta nhất quyết nói không biết, đám người tức giận lại là không thể làm gì. Có hai tên không biết xấu hổ, lại thêm một lão hồ ly, bọn họ thật sự bó tay toàn tập, chỉ có thể thầm hận chính mình. Vì cái gì bản thân không có nghĩ ra chiêu số vô sỉ như thế? Vì cái gì tư tưởng mình phẩm đức của mình cao thượng thuần khiết như vậy chứ?
Thật sự là sai lầm!
- Nhanh đến chúng ta rồi.
Trên khán đài ngoài sân đấu, Tô Yến Dĩnh nhìn quán quân năm thứ hai đã ra sân chiến đấu, liền nói với Tô Bình.
Tô Bình dựa vào ghế, buồn bực ngán ngẩm nhìn chung quanh. Ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía thính phòng xa xa, có thể nhìn thấy nơi đó có mấy bóng người, hẳn là những tồn tại mạnh nhất ở đây rồi.
- Đây chính là chiến đội hạng nhất đến học viện danh giáo để thông báo tuyển dụng học viên a?
Tô Bình chớp chớp mắt, chiến đội khai hoang hạng nhất chỉ lựa chọn học viên ưu tú và tiềm lực và thực lực nhất. Còn chiến đội hạng hai hoặc là chiến đội hạng ba chỉ có thể tại các trường Tinh Sủng bình thường chọn lựa mà thôi.
Khu căn cứ Long Giang hết thảy có bảy học viên danh giáo, học viện Phượng Sơn là một trong số đó.
Em gái của Phạm Ngọc Kinh là Phạm Tiểu Ngư cũng là giáo sinh trong bảy danh giáo này. Chỉ cần là từ bảy đại danh giáo đi ra, đều sẽ có người nhận ra.
- Ông chủ?
Tô Yến Dĩnh gặp Tô Bình đang thất thần, nhỏ giọng nói.
Tô Bình lấy lại tinh thần, nhìn cô một cái.
- Làm sao?
- Sắp đến chúng ta lên trận rồi.
Tô Yến Dĩnh nói ra.
- Ừ, tôi có nghe thấy.
Tô Bình nói.
Tô Yến Dĩnh ngẩn người, không khỏi hỏi:
- Anh không chuẩn bị một chút sao?
- Chuẩn bị cái gì a?
Tô Bình tỏ vẻ kỳ quái nhìn cô.
- Ách…
Tô Yến Dĩnh nhìn thấy bộ dáng Tô Bình như vậy không biết nói gì hơn. Mặc dù hôm nay chỉ là biểu diễn thi đấu, thắng thua sẽ không thay đổi được điều gì, nhưng nếu như thua quá khó nhìn, vẫn sẽ có chút ảnh hưởng, cũng rất mất mặt.
Với lại, cô đã cùng chiến đội ký hợp đồng. Bọn họ đã trình diện để quan sát biểu hiện của cô trong lúc tranh tài.
Cho nên mặc dù là biểu diễn thi đấu, nhưng cô không hề dám xem nhẹ một chút nào.
- Không có gì.
Tô Yến Dĩnh lắc đầu, thầm nghĩ Tô Bình chỉ là lên đài tham gia náo nhiệt, tuyên truyền cho Lôi Quang Thử. Còn mình mới là nhân vật chính, chiến đấu đặc sắc hay không vẫn phải dựa vào cô đến chỉ huy. Lúc này cô nhắm mắt lại, điều chỉnh trạng thái của mình, cần phải bình tĩnh lại.
Sau đó, trong đầu cô bắt đầu mô phỏng tràng cảnh chiến đấu, dù sao lúc trước từng có kinh nghiệm tác chiến cùng Ngân Xà Lôi Long Thú một lần, cũng biết kỹ năng của Ngân Xà Lôi Long Thú là gì. Lần này Ngân Xà Lôi Long Thú còn đột phá, áp lực của cô sẽ càng lớn. Nhất định không thể sai lầm dù chỉ một điểm, nếu không sẽ thua rất mất mặt!
Thời gian thoáng chớp mắt liền trôi qua.
Trận thi đấu biểu diễn của á quân năm thứ hai cũng kết thúc, trận chiến so với năm nhất càng thêm kịch liệt, cũng làm cho không khí trong đấu trường nhiệt liệt, huyên náo.
Trong ánh mắt chờ mong của bao người, MC đọc tên Tô Yến Dĩnh cùng Diệp Hạo, trong thính phòng lần nữa nhấc lên một trận vỗ tay nhiệt liệt. Rất nhiều người nhà đến xem lễ cũng bị bầu không khí nhiệt liệt này đánh động, sau khi thán phục lại chợt hâm mộ và tiếc nuối. Dù sao, đây cũng là con nhà người ta.
- Anh, đến lượt chúng ta rồi!
Ban sáu năm ba, Diệp Hạo ngồi ở trong đám người lại loá mắt như mặt trời ban trưa, để cho người ta chỉ cần liếc qua liền nhận ra. Mà bên cạnh cậu là một thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, cách ăn mặc cực kỳ hợp thời trang, trên đầu cô là cái mũ len màu cà phê, nơi vành tai lập loè tỏa sáng, rõ là hai cái bông tai bằng thủy tinh vô cùng tinh xảo.
Cảm nhận được không khí hiện trường bởi vì Diệp Hạo mà sôi trào lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái tràn đầy vẻ kích động. Từ nhỏ đến lớn, anh trai luôn là thần tượng của cô, vô luận là Chiến Sủng Sư hay là năng lực học tập, mãi mãi đều là người ưu tú nhất trong đám người cùng trang lứa.
- Đi thôi tiểu m.
Diệp Hạo mỉm cười, đứng dậy, tất cả các học sinh trong lớp lập tức phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Diệp Hạo chẳng những là lớp trưởng, vừa đẹp trai lại có tiền, ôn hòa khiêm tốn, các nữ sinh trong lớp vô cùng hâm mộ cậu ta, còn những nam sinh khác..cũng là như thế.
Diệp Khinh âm cười hì hì đứng lên.
Hai người đi xuyên qua hành lang, khế ước mật văn ngưng tụ trên không trung, Ngân Dực Long Thú từ từ duỗi cái đầu ra, Diệp Hạo nắm tay em gái Diệp Khinh âm từng bước từng bước tiến tới. Một lúc sau, toàn bộ thân thể dài hơn mười mét của Ngân Dực Long thú cũng từ trong không gian khế ước thoát ra ngoài, nó giương cánh chấn động khiến mọi người trong lối đi bị dọa không nhẹ.
Mà Diệp Hạo sớm đã cưỡi Ngân Dực Long Thú đằng không mà lên, hấp dẫn ánh mắt toàn trường.
Tên này ra sân không thể nghi ngờ là cực kỳ phong cách, lại phối hợp vẻ mặt đẹp trai của cậu ta khiến cho vô số nữ sinh kích động reo hò, có một vài học sinh nữ hưng phấn đến độ bất tỉnh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận