Phần Cương Liệt nhìn xuống vực sâu trước mắt, sau đó lại dấu chân của Huyết Hồ Diễm Vĩ, phát hiện dấu chân đi đến bên vách núi liền không thấy đâu nữa, sắc mặt anh ta hơi đổi.
- Chẳng lẽ nó....
- Nơi này còn có dấu chân của yêu sủng khác, hẳn là nó bị thứ gì đó truy sát nên đã rơi xuống vực.
Diệp Trần Sơn nhìn cảnh vật xung quanh, nói ra suy đoán của mình.
Sắc mặt của Phạm Ngọc Kinh và Lý Ưng đều rất khó coi, bọn họ trải qua trăm ngàn cay đắng, thậm chí Xà Dực Thương Long của Phần Cương Liệt cũng bị phế đi trong trận chiến vừa rồi, nếu như Huyết Hồ Diễm Vĩ ngã xuống sườn núi mà chết thì cố gắng của bọn họ chẳng phải là uổng phí sao?
Tô Bình không nói gì mà chậm rãi quan sát hoàn cảnh xung quanh, có dấu chân lộn xộn trên mặt đất và một ít vết tích chiến đấu, những mảnh xương vỡ vụn và lông thú màu đỏ hồng.
Tô Bình đột nhiên từ trên lưng Ma Hải Thú nhảy xuống, đi đến sát vách núi rồi quỳ xuống quan sát cẩn thận, đám người Phần Cương Liệt thấy mình vẫn còn ngồi thú cưỡi quả thật là xấu hổ, nên nhao nhao xuống theo.
Sỡ dĩ cậu quỳ xuống là muốn đề phòng có người đẩy mình từ phía sau, mặc dù cậu biết đám người Phần Cương Liệt không có lí do gì để làm thế, nhưng không thể không cẩn thận.
Lúc này đang là giữa đêm, khiến cho vách núi đã càng thêm tối đen.
- Có gậy huỳnh quang không?
Tô Bình hỏi mấy người Phần Cương Liệt phía sau.
- Có.
Lý Ưng lấy ra mấy cây gậy huỳnh quang từ trong ba lô cho Tô Bình.
Tô Bình vặn một cây rồi ném xuống vách núi.
Gậy huỳnh quang chiếu sáng rõ ràng vách núi dựng đứng và cả một đám lông màu đỏ hồng mắc trên vách đá thô ráp cách đó mấy chục thước (mét), đây chính là lông của Huyết Hồ Diễm Vĩ. Theo gậy huỳnh quang rơi xuống, chiếu rọi những cành cây khô vươn ra từ trong khe đá.
Bỗng nhiên Tô Bình nhìn thấy một vật thể quái dị, nhưng ánh lửa quá yếu mà tốc độ rơi xuống lại quá nhanh khiến cậu không thấy rõ.
Cậu lại vặn tiếp một cây gậy huỳnh quang rồi ném xuống theo góc độ vừa nãy.
Lần này thì Tô Bình đã thấy rõ, đó là khối đá có hình bất quy tắc nhô ra khỏi vách núi thẳng đứng, bên trên có li ti mấy hạt kim loại tròn màu ám kim, mặt ngoài thô ráp.
- Chẳng lẽ là mỏ vàng?
Tô Bình sửng sốt, ở một khu vực bí ẩn không có ai đi qua như này thì phát hiện được mỏ vàng cũng không có gì lạ, đây chính là mị lực (sức hấp dẫn) của khai hoang, không biết có bao nhiêu người đi khai hoang cũng chỉ để tìm được một mỏ vàng, mỏ quặng Urani hay những mỏ quáng hiếm để phất nhanh.
Tô Bình không nghĩ mình sẽ gặp được chuyện may mắn như này, có chút vui sướng, nhưng mà nếu cậu muốn tự mình thu thập được thì sẽ rất khó, cần phải mượn sức của người khác mới được.
Mà muốn độc hưởng cũng rất không có khả năng, không gian chứa đồ của cậu quá nhỏ, nếu thật là mỏ kim loại thì dù là đổ đầy không gian trữ vật rồi đến khi ra ngoài tinh luyện cũng không được bao nhiêu, chỉ có thể dựa vào sủng thủ vận chuyển về.
Phần Cương Liệt thả một khối đá xuống dưới vách núi, nghe ngóng cẩn thận nhưng qua hồi lâu cũng không thấy tiếng vọng lại, vẻ mặt anh ta trở nên khó coi, quay người nói với Lý Ưng.
- Để cho Địa Khâu Thú của cậu xuống đó tìm kiếm một chút, chết cũng phải thấy xác, nếu như tìm thấy thi thể thì hãy mang về.
Lý Ưng gật đầu, triệu hồi Địa Khâu Thú để nó chui vào trong vách núi nham thạch.
Mặc dù là sủng thú hệ nham nhưng Hám Sơn Thú lại không quá giỏi về đào đất.
Tô Bình nghe thấy Phần Cương Liệt nói vậy thì sự vui mừng biến mất không còn, trong lòng thầm than, như vậy xem ra nhiệm vụ của mình đã thất bại.
Một lát sau, Lý Ưng bỗng mở mắt, ngạc nhiên nói.
- Địa Khâu Thú tìm được Huyết Hồ, nó còn sống!
- Hả?
Tô Bình và Phần Cương Liệt đều sững sờ.
Tìm được? Còn sống?
Với độ cao của vách núi này mà những sủng thú không có khả năng bay lượn như Huyết Hồ Diễm Vĩ lại không ngã chết sao?
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Lý Ưng cười nói.
- Địa Khâu Thú là tìm thấy Huyết Hồ ở trong một sơn động trên vách núi.
- Sơn động ở vách núi?
Tô Bình lộ vẻ mặt cổ quái, bỗng nhiên cậu nghĩ đến hình cảnh một ông lão đang chờ đợi người hữu duyên.
Phần Cương Liệt kinh hỉ, vội nói.
- Vậy mau dẫn chúng ta qua đó đi.
- Rõ, tôi đã bảo Địa Khâu Thú đào một thông đạo (đường hầm) tới đó rồi.
Không lâu sau, dưới chân bọn họ xuất hiện một đường hầm hơi nghiêng như ống trượt, đây là Địa Khâu Thú sử dụng dịch thể để hòa tan nham thạch phía dưới mà thành.
Mọi người theo thứ tự từng người một thả mình nhảy xuống, từ từ trượt xuống chỗ sơn động nơi Huyết Hồ đang chờ.
Sau khi đến nơi, Tô Bình lập tức dò xét chỗ này, ở đâu ra sơn động chứ, chỉ có thể coi là một cái hố nhỏ trên vách đá mà thôi, nơi đây chỉ lớn chừng 4-5 mét, Huyết Hồ Diễm Vĩ đang nằm tu dưỡng ở chính giữa, phát hiện có người liền lập tức đứng thẳng lên, làm ra tư thái chiến đấu, đợi đến khi phát hiện những gương mặt quen thuộc như Phần Cương Liệt và Phạm Ngọc Kinh thì địch ý lập tức biến mất, bên trong đôi mắt hồ ly hẹp dài lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
- Cuối cùng cũng tìm được nhóc.
Phần Cương Liệt lộ ra nụ cười, mặc dù lần này anh ta tổn thất nặng nề nhưng tốt xấu gì cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Huyết Hồ Diễm Vĩ thân mật cọ xát người Phần Cương Liệt, mặc dù Phần Cương Liệt không phải chủ nhân của nó nhưng bình thường cũng sẽ chơi đùa và cho nó ăn nên hết sức thân thuộc.
Tô Bình thấy trên người Huyết Hồ chỉ là chút vết thương nhỏ thì cũng thở nhẹ một hơi, xem ra nhiệm vụ của cậu cũng coi như hoàn thành rồi, thật là tốt quá.
- Ở đây có một đoạn cây leo, hẳn là nó nhờ vào đó để giảm tốc rồi nhảy vào đây.
Diệp Trần Sơn đang dò xét xung quanh thì kinh ngạc thốt lên.
Tô Bình cũng nghĩ tới khối đá bất quy tắc kia, đoán chừng con Huyết Hồ này cũng nhờ vào vật đó để giảm tốc, cậu lập tức nói với Lý Ưng.
- Hình như phía trên có mỏ kim loại, cậu để Địa Khâu Thú đào một đường hầm tới đó xem sao.
- Mỏ kim loại?
Lý Ưng sững sờ.
Phần Cương Liệt và Diệp Trần Sơn cũng ngạc nhiên nhìn về hướng này, trong mắt lộ ra ý mừng, bọn họ biết rõ việc phát hiện mỏ kim loại ở trong vết rách tinh không mang ý nghĩa như nào, nếu là mỏ vàng thì lần này kiếm lớn rồi!
- Mau đi xem thôi.
Phần Cương Liệt vội vàng thúc giục.
Lý Ưng cũng rất động tâm, lập tức để Địa Khâu Thú mở đường.
Quả nhiên một lúc sau bọn họ phát hiện một vật thể có đường kính 7- 8 mét, rộng chừng 4- 5 mét.
Phần Cương Liệt từ trong balo lấy ra một dụng cụ có thể trắc nghiệm được hàm lượng kim loại cỡ nhỏ.
Những người khác cũng có nhưng không có lấy ra, chỉ đến gần Phần Cương Liệt để cùng xem xét.
- Hàm lượng Urani......0.002%, hàm lượng sắt......2.902%, hàm lượng bạc......
Một loạt danh sách hàm lượng nguyên tốt xuất hiện, nhưng khi thấy hàm lượng Urani và hàm lượng sắt xuất hiện trong đó thì nụ cười trên gương mặt Phần Cương Liệt dần dần biến mắt, thay vào đó là thất vọng.
Ngoài trừ hàm lượng sắt còn có hàm lượng đồng, hàm lượng niken, nhưng lại cực thấp, không có một hàm lượng nguyên tố nào vượt qua được 5%.
Tô Bình nhìn thoáng qua kết quả trắc nghiệm, cảm giác kỳ quái, một khối đá lớn như vậy, nếu như không chứa hàm lượng nguyên tố thì trong đó có gì?
Đúng lúc này, bỗng nhiên tiểu Khô Lâu bên chân cậu tỏ ra hưng phấn, nó dùng bàn tay bằng xương vuốt ve khối khoáng vật này, bộ dáng vô cùng thèm thuồng.
Tô Bình hơi kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra, đây hẳn không phải là mỏ nguyên tố Trái Đất mà là một khoáng vật không biết đến, chỉ biết là hữu dụng với sinh vật Vong Linh.
- Hệ thống, có thể giám định hay không?
Tô Bình thầm hỏi trong lòng.
“Có thể.”
Hệ thống đáp lại.
Tô Bình lập tức vui mừng.
- Vậy thì đây là thứ gì?
“Phí giám định là 100 điểm năng lượng cho một lần.”
Tô Bình suýt nữa phun máu ra, cái này cũng phải thu phí?
Nghĩ đến việc mình còn lại sáu bảy trăm điểm năng lượng, Tô Bình nghiến răng mà thanh toán.
Đầu tiên là hệ thống thông báo tin tức khấu trừ năng lượng, sau đó mới nói.
“Đây là mỏ minh thạch, vật tập kết năng lượng Vong Linh, có thể tinh luyện ra minh thạch, minh thạch có thể dùng để tu luyện cũng như làm tiền tệ giao dịch ở Minh giới và Tử Linh giới.”
- Minh thạch?
Tô Bình sửng sốt.
- Nói vậy thì đây giống như một loại linh thạch rồi?
“Có thể hiểu là như vậy.”
Tô Bình giật mình, lập tức hỏi.
- Hệ thống, cậu có thể tinh luyện được nó không?
“Có thể.”
- Thật sao, thật tốt...
“Phí tinh luyện là 100 năng lượng.”
“...”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận