- Lý Ưng, nhanh chóng quan sát lộ tuyến phía trước.
Tô Bình vừa chạy vừa nói với Lý Ưng ở đằng sau.
Lý Ưng sững sờ, không tin được Tô Bình lại muốn chỉ huy mình.
- Cậu muốn băng qua từ lộ tuyến khác?
- Chẳng lẽ bây giờ chúng ta có thể quay ngược trở về?
Tô Bình hỏi lại.
- Thế nhưng...
Chỉ mới tiến vào vết nứt không gian không bao lâu đã gặp tình huống nguy hiểm quái quỷ như vậy, thật sự là Lý Ưng đã có ý muốn rút lui, nhưng không ngờ Tô Bình vẫn giữ nguyên ý kiến muốn hỗ trợ bọn họ tìm kiếm Huyết Hồ...
Tuy anh ta là một Khai Hoang Giả, lá gan cũng lớn, nhưng Khai Hoang Giả cũng là người, cũng chỉ có một cái mạng, ai cũng như ai cũng sợ chết!
Phiền Cương Liệt nhìn bóng lưng Tô Bình thật lâu, nói với Lý Ưng:
- Nghe theo ý của cậu Tô, chậm nữa thì sẽ phát sinh biến cố, thời gian không cho phép chúng ta bàn bạc kỹ càng.
Lý Ưng nghe đội trưởng nói như thế, cũng không thể làm gì khác hơn, đành an phận:
- Tôi đã rõ.
Anh ta nhanh chóng sử dụng thú sủng thăm dò một lộ tuyến khác.
Lúc này, Lâm Mạc Không đã bắt kịp đám người, sắc mặt anh ta âm trầm như nước.
Vừa bắt đầu đã hy sinh một con thú sủng cấp cao của mình, chuyện này còn đau hơn cả cắt đi một miếng thịt ở trên người anh ta!
Nhìn thấy bóng ảnh của đám người kia, ánh mắt Lâm Mạc Không lộ ra vẻ oán hận, nhưng chợt thu liễm trong tích tắc.
- Hả?
Tô Bình quay đầu liếc nhìn đằng sau, khi thấy Lâm Mạc Không đã thu liễm ánh mắt âm trầm khi nãy, chân mày của cậu hơi nhíu lại. Cậu xoay đầu trở về, nhưng trong đáy mắt ẩn ẩn loé lên.
-Tìm được rồi.
Bất chợt Lý Ưng thốt lên.
- Mấy con Tinh Sủng chắn con đường phía đông đã dời đến chỗ khác, bây giờ chúng ta chạy tới sẽ không chạm trán chúng nó.
Lý Ưng vội vàng nói.
- Đi.
Tô Bình lập tức ra lệnh.
Phiền Cương Liệt vừa muốn mở miệng đã bị Tô Bình nói trước, đành phải nuốt xuống.
Phạm Ngọc Kinh và Lý Ưng vẫn theo thói quen nhìn về phía Phiền Cương Liệt, xem ý của anh ta. Nhưng thấy đội trưởng không có phản đối, cũng nhanh chóng đi theo sau Tô Bình ngay.
- Anh Lâm, con Khoa Đa Sâm Mãng Thú của anh xảy ra chuyện như vậy thật tiếc, sau khi khi trở về chúng tôi sẽ nghĩ cách bồi thường cho anh.
Phiền Cương Liệt hơi tụt về sau mấy bước, khẽ nói với Lâm Mạc Không.
Sắc mặt Lâm Mạc Không càng lạnh hơn mấy phần.
- Không sao, đều là tôi sai, là tôi đã quá khinh thường.
Cũng không thể trách anh, dù sao cũng là một tinh không vết rách mới, bên trong có quá nhiều Tinh Sủng chưa biết. Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.
Phiền Cương Liệt thấp giọng nói.
Trong mắt Lâm Mạc Không chợt có sát ý lóe lên, nhưng không nói thêm gì nữa.
Dưới sự thăm dò của Lý Ưng, mấy người một đường thẳng tiến, càng ngày càng đi sâu vào khu vực Huyết Hồ bị lạc mất.
- Mấy con đường đằng trước đều có yêu thú chiếm giữ, nhưng trong đó có một lộ tuyến duy nhất chỉ có một con Tinh Sủng quanh quẩn...
Lý Ưng báo cáo lại tình huống vừa thăm dò được.
Đám người đằng sau nghe được cũng hơi biến sắc, tình huống như vậy giống y như vừa rồi.
Tô Bình lập tức nói:
- Đến gần quan sát đã rồi tính.
Phiền Cương Liệt hơi do dự, có câu một giây bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng. Anh cũng có lo lắng, nhưng mà nghĩ lại thì cảm thấy mình sẽ không xui xẻo như vậy chứ, liên tục gặp phải chuyện quỷ dị như thế.
- Cứ theo ý cậu Tô nói, trước tiên đến gần đó quan sát xem sao.
Phiền Cương Liệt nói.
- Được.
Phạm Ngọc Kinh và Lý Ưng cũng không có ý nào khác.
Từ khi Lâm Mạc Không mất đi Khoa Đa Sâm Mãng Thú, trên cả đoạn đường đi không hề lên tiếng nữa, thật sự câm như thóc.
Được Lý Ưng dẫn đường, đám người nhanh chóng đi vào một hẻm núi.
Tô Bình đưa tay về phía Phiền Cương Liệt.
Phiền Cương Liệt hiểu ý, đưa dụng cụ trinh sát của anh ta cho Tô Bình.
Tô Bình nhìn thoáng qua, thấy đó chỉ là một con Tinh Sủng cấp 5 bình thường nên không chút do dự để cho tiểu Khô Lâu của mình ra tay ngay.
Cái đầu của tiêu Khô Lâu rất nhỏ, dưới ý niệm của Tô Bình, nó lập tức rút thanh cốt đao ra, sau đó phóng về phía con yêu thú cấp 5 kia.
- Là một con Tử Vong U Linh cấp 5.
Lý Ưng sử dụng công cụ nhìn một cái, sau đó đưa cho Phiền Cương Liệt xem.
Phiền Cương Liệt nhìn một hồi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Anh vừa muốn để cho Thị Huyết Ma Lang của mình ra trận, bỗng nhiên nghĩ đến thảm trạng lúc trước của Khoa Đa Sâm Mãng Thú, vô ý thức hỏi Tô Bình:
-Thứ này không có vấn đề gì chứ?
- Tôi đã ra tay rồi.
Tô Bình thản nhiên nói.
Phiền Cương Liệt ngạc nhiên, vội vàng lấy dụng cụ ra nhìn lại, đã thấy không biết từ khi nào mà tiểu Khô Lâu của Tô Bình đã vọt đến trước mặt Tử Vong U Linh. Bộ Tiểu Khô Lâu cao không đến nửa thước (mét), so với thể tích gần bốn mét của Tử Vong U Linh thì chênh lệch quá xa. Nhưng sau khi tiểu Khô Lâu xáp tới gần thì đột nhiên bắn vọt lên, một luồng đao khí tựa như bão táp màu hắc ám quét ngang ra!
-Phốc!
Tử Vong U Linh vừa mới chuyển người, muốn sử dụng móng vuốt phản kích, nhưng đao khí hắc ám vừa lướt qua thì thân thể của nó cứng ngắc lại. Sau đó nó hóa thành hai đoạn rơi xuống đất, sau đó từ từ biến thành năng lượng màu đen.
Phiền Cương Liệt giật mình, mặc dù trước đó đã kiến thức lực lượng của tiểu Khô Lâu. Nhưng giờ phút này anh vẫn bị kinh hãi như thường.
Một đao đã giết chết Tử Vong U Linh cấp 5, rõ ràng đấy là tiêu chuẩn của sủng thú cấp 6.
Hơn nữa, mặc dù Tử Vong U Linh là một con sủng thú Vong Linh bình thường, nhưng sủng thú bình thường muốn đánh bại nó vẫn khó khăn vô cùng, bởi vì thân thể của nó chủ yếu được tạo thành từ năng lượng, nhất định phải dùng năng lượng công kích mới có thể đánh bại nó.
Lâm Mạc Không cũng đang quan sát nên nhìn thấy cảnh này, hai mắt sáng lên.
Sau khi tiểu Khô Lâu giết chết Tử Vong U Linh, nó lập tức nhảy đến cỗ thi thể kia, hấp thu năng lượng tử vong đang chẫm rãi biến mất.
Tô Bình quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm nữa, mới nói với mấy người Lý Ưng và Phiền Cương Liệt:
- Đã có thể đi tiếp.
Chờ bọn họ đi lên phía trước Tô Bình mới đi theo, ở chính giữa đội ngũ.
Lúc băng qua hẻm núi, ven đường họ gặp phải một vài bộ hài cốt Vong Linh, dường như cảm ứng được khí tức của sinh mệnh (sự sống), những hài cốt đó lập tức thức tỉnh, liều lĩnh phát động công kích về phía đám người Tô Bình.
Nhưng mà đây đều là những khô lâu cấp thấp, thực lực cao nhất cũng chưa đến cấp 4. Chúng đều bị Thị Huyết Ma Lang của Phiền Cương Liệt đụng vỡ tan ra thành từng mảnh.
Đi hết hẻm núi, một ngọn núi cao lớn hùng vĩ xuyên thẳng chân trời hiện ra trước tầm mắt của mọi người.
Đây là ngọn núi cực kỳ nguy nga, cực kỳ to lớn. Đỉnh núi đâm vào không trung không có điểm cuối, như là kéo dài đến vô tận tinh không.
Tô Bình có cảm giác như mình đang đứng dưới chân cự nhân (người khổng lồ) mà ngước nhìn lên. Trước ngọn núi cao lớn như vậy, bọn họ ngay cả con kiến cũng không bằng, thật sự là quá nhỏ bé.
- Trước đó Huyết Hồ mất tích ở trong ngọn núi cao lớn này.
Phiền Cương Liệt nhìn thấy ngọn núi cao lớn này, ánh mắt ngưng trọng.
- Tôi vẫn còn nhớ đường đi, trước tiên chúng ta đi đến chỗ Huyết Hồ mất tích hay sao?
Lý Ưng hỏi, ánh mắt nhìn về phía hai người Phiền Cương Liệt và Tô Bình, muốn dò hỏi ý của bọn họ.
Phiền Cương Liệt gật gật đầu, nhìn thoáng qua Tô Bình:
Trên ngọn núi cao lớn này rất có khả năng đụng phải sủng thú cấp cao, vô cùng nguy hiểm. Lần trước ở đây chúng tôi gặp phải một con Tinh Sủng cấp cao chưa nhìn thấy bao giờ, cả đội suýt nữa thì tan đàn xẻ nghé, may mắn lắm mới chạy trốn được.
Tô Bình khẽ gật đầu, đưa tay vào túi, từ trong không gian trữ vật lấy bình Viêm Long quả ra, đây là đồ vật trọng yếu nhất để cậu tìm thấy Huyết Hồ.
Lúc này, Phạm Ngọc Kinh cũng triệu hồi hai con sủng thú của mình ra, chuẩn bị tùy thời chiến đấu.
Phiền Cương Liệt lại triệu hồi một con sủng thú cỡ nhỏ, là một con Đa Nhĩ Hầu (khĩ nhiều tai), chỉ mới cấp 5. Nhưng thính giác của nó rất linh mẫn, là sủng thú điều tra hàng đầu trên mặt đất.
Lý Ưng cũng triệu hồi một con sủng thú hệ nham cấp 6, là một con Địa Khâu Thú (giun đất), nó vừa ra liền chui vào mặt đất tiến về phía trước dò đường.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận