Tiếng nói rõ ràng liền mạch của người đàn ông, trầm thấp lạnh lùng, khiến cho người nghe không biết nên vui mừng hay sợ hãi, cũng không thể bày ra bất kỳ cảm xúc nào.
Giọng điệu quen thuộc, âm thanh dễ nghe, so với những gì Bạch San San biết thì chẳng có gì khác nhau .
Nói về đời sống , xung quanh tráng lệ đến mức kinh diễm, là khoảng cách rất xa cô mới nhìn thấy.
Chỉ trong khoảnh khắc vô số những kí ức lướt qua đầu kéo đến. Cô đứng im một chỗ , nhất thời không biết nói gì, ước chừng qua năm giây , những suy nghĩ lộn xộn trong đầu mới có thể gỡ ra được, tất cả hóa thành bốn chữ vàng chói : Thời điểm bất lợi.
Nhìn hình bóng cách đó không xa, Bạch San San mím môi, lâm vào trầm tư, nghiêm túc chỉ trích bản thân trước khi ra ngoài không xem lịch .
“Người cũ gặp mặt ” đây chính là loại kịch bản vô cùng máu chó……
Có ai tới hướng dẫn cô nên diễn thế nào đi ?
Bạch San San khóc không ra nước mắt, xấu hổ đến mức muốn vẫy tay áo che mặt nói “Tôi là ai , tôi đang ở đâu, thật ra là tôi chỉ đi *đánh xì đầu (1) thôi, xin lỗi đã vào nhầm phòng , quấy rầy rồi” chuẩn bị ngựa quen đường cũ bắt đầu diễn ,người phía trước thẳng thừng quăng tới một câu, “Bên trái tường, cạnh cô .”
(1) Đánh xì dầu : Đánh đấm lấy hình thức , giả bộ có khí thế
“Hả? ” Cái quỷ gì vậy.
“Công tắc.”
“……” Tóm lại , hồi nãy cô nhảy tới nhảy lui tìm cách bật đèn thì lão nhân ngài đã biết rồi ? Lúc này mới nói cho tôi công tắc ở đâu, muốn xem kịch à ?
Trên trán Bạch San San nổi đầy vạch đen, cô im lặng xoay người, đưa tay sờ soạng mặt tường. Tìm thấy nút bấm liền ấn xuống .
Tạch một tiếng , đèn sáng lên, gam màu vàng cam ấm áp , xua tan đi màu đen huyền bí.
Ánh đèn chiếu sáng tứ phía, yêu ma quỷ quái cũng không cách nào che giấu. Bất an trong lòng Bạch San San giảm đi vài phần, định thần lại , điều chỉnh thật tốt độ cong khóe miệng, hít sâu, quay người, chuẩn bị hất tóc mái định chào hỏi người đàn ông *phong vân khinh đạm (2) đang ngồi trên ghế sô pha đằng kia “Hi, đã lâu không gặp”.
(2) Phong vân khinh đạm: Ý nói kiệt xuất , quyền lực
Khoảnh khắc vừa di chuyển ánh mắt , câu chào hỏi Bạch San San đã chuẩn bị lập tức nghẹn ứ ở cổ họng . Hơi ngẩn người.
Người đàn ông nhắm chặt hai mắt, cổ hơi ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế sô pha màu đen, lộ ra một đoạn cổ thon dài cùng yết hầu gợi cảm. Khuôn mặt như tạc tượng , một phần không thừa, không thiếu, kiêu căng lại lưu loát, hàng mi dày, mũi cao thẳng, môi mỏng trơn bóng . Khắp người toát lên vẻ trầm ổn , lạnh nhạt , khí phách mạnh mẽ khác biệt, ngũ quan phù hợp với kiểu sạch sẽ, yên tĩnh, anh tuấn, giống như nơi đây xuất hiện một thiếu niên khôi ngô.
Trong nháy mắt , Bạch San San hoảng hốt giật mình , thoát ra khỏi hồi ức năm mười tám tuổi đơn thuần, đẹp đẽ.
Ảo giác biến mất thật nhanh.
Đối phương bỗng nhiên mở mắt. Bạch San San sửng sốt, ánh mắt đánh giá anh còn chưa kịp thu lại , lơ đãng giữa không trung vừa vặn đụng trúng .
Màu mắt đen nhánh, con mắt hẹp dài lại thâm sâu, lạnh buốt, không có độ ấm, nhìn chằm chằm vào cô , từ trong xương máu toát ra vẻ lạnh nhạt và bạc tình . Gương mặt này không khác gì hai chữ “tĩnh lặng”.
Chậc. Bạch San San âm thầm thổn thức, tiếc hận diện mạo điên đảo chúng sinh này như thế nào lại ở trên con người nhạt nhẽo, u ám vậy.
Ông trời đúng là mù rồi.
Thời gian bốn mắt chạm nhau chỉ ngắn ngủi có hai giây , Bạch San San dời mắt về hướng khác, thuận tiện dịch dịch chân, điều chỉnh một chút để có chỗ dựa.
Phía đối diện, Thương Trì thu hết toàn bộ động tác của cô gái vào mắt, anh lạnh nhạt di chuyển, đảo qua cái cổ non mịn của cô, xương quai xanh mảnh khảnh, áo phông màu ngó sen , sau đó tầm mắt rơi vào chiếc váy .
Chiếc váy lụa màu đen thướt tha, dài tới đầu gối . Xuông thẳng tới đôi chân nhỏ tinh tế, trắng bóc, bị ánh đèn của gian phòng hắt lên một màu vàng cam nhàn nhạt.
Váy đen, chân trắng , sắc thái đối lập mãnh liệt.
Đầu ngón tay Thương Trì nhẹ nhàng gõ gõ . Rũ mắt, gạt tàn thuốc vào trong cái hộp nhỏ trên bàn “Bạch tiểu thư không cần câu nệ, mời ngồi.”
“……” Bạch San San mím môi.
Người này ứng xử với cô lịch sự, lãnh đạm, không chút nào khác thường, vậy nãy giờ cô chăm chú nghĩ kịch bản diễn xuất đều bỏ không à —— tình huống này là thế nào?
Không thể ngờ được, vị đại gia này lại không nhớ cô .
Cứ thế ảo tưởng , Bạch San San bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Cảm thán danh tiếng học bá năm đó ở trường , trí nhớ cũng chỉ có vậy.
Nhưng mà , đây là chuyện không thể tốt hơn.
Tâm lý gánh nặng của Bạch San San nháy mắt đã nhẹ đi nhiều, ngồi xuống chiếc ghế đắt tiền. Cô khom lưng , mấp máy môi, ngữ khí thả lỏng bình thường: “Thương tiên sinh, chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính đi . Xin hỏi anh mời cố vấn tâm lý đến giúp về phương diện nào?”
Cô gái đang nói chuyện, cánh môi phấn nộn khép khép mở mở, tiếng nói mềm nhẹ, má lúm đồng tiền cười nhạt, cả người mềm mại giống hệt con mèo nhỏ mới sinh ra chưa lâu.
Thương Trì nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận kia, sau một lúc lâu mới hạ mắt, cúi người, đem điếu thuốc tắt đi rồi nhàn nhạt nói: “Ngủ không ngon.”
“……” Mất ngủ? Mất ngủ tâm lý hay mất ngủ sinh lý đây ?
Bạch San San đang muốn tiếp tục nói gì đó, không ngờ Thương Trì đã mở miệng trước.
“Bạch tiểu thư, có thể giúp tôi đổi một ly trà không ?” Ngữ khí anh thong thả , ung dung. Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô , âu phục phẳng phiu, đôi chân dài đan chéo , toát ra phong thái quý tộc .
“……” Bạch San San vốn dĩ muốn hỏi “Anh không có tay à”, nhưng lại cân nhắc , suy nghĩ một chút, khách hàng là Thượng đế, tiêu tiền là đại gia. Vì thế im lặng , nhìn quanh bốn phía, thấy một cái ấm trà khắc hoa bằng đồng cách đó không xa đặt trên chiếc bàn nhỏ.
Cô cầm lấy cái ly sứ Thanh Hoa đi qua, khom lưng, châm trà.
Động tác này của cô khiến cho chân váy lụa màu đen bóng siết chặt vào người, mơ hồ phác họa lên cái mông cong cong, tạo thành một quả đào xinh đẹp no đủ.
Trong quá trình châm trà, Bạch San San nhận thấy được tầm mắt dừng ở trên người mình, phóng túng di chuyển, tràn đầy sự xâm nhập.
Cô hơi nhíu mi, tâm tư hoảng hốt, định thần lại rồi nhanh chóng rót trà cho Thương Trì.
“Cảm ơn.” Thương Trì gật gật đầu, ngữ khí hờ hững, mặt không chút thay đổi, cả người nhìn thanh quý lại lạnh băng.
Bạch San San nhìn anh một cái, khẳng định ảo giác bị ánh mắt quấy nhiễu nhìn chằm chằm của chính mình ban nãy là không sai.
Cô ngồi trên ghế, lấy quyển số nhật kí cùng chiếc bút đã chuẩn bị từ trước trong túi ra: “Thương tiên sinh, anh nói anh ngủ không tốt, tôi tạm thời hiểu được vì anh có cường độ tính chất tâm lí mất ngủ thấp . Như vậy đi, trước tiên chúng ta tiến hành trị liệu đơn giản, tôi sẽ miêu tả một chút về bệnh trạng cho anh nghe, sau đó trở về sẽ đưa ra phương án trị liệu .”
Hàm ý lời nói của Bạch San San thật ra là: Tới đây, nói vài câu cho xong chuyện. Về công ty tôi sẽ đem đơn này giao cho người khác, vị đại gia khó hầu hạ, hẹn không bao giờ gặp lại.
Đúng lúc, cửa phòng bỗng nhiên bị người bên ngoài gõ vang, tiếng nói của trợ lí Giang truyền tới : “Tiên sinh.”
Thương Trì: “Vào đi.”
Nửa giây sau, trợ lý Giang đẩy cửa đi vào, cung kính nói: “Tiên sinh, Trần tổng của tập đoàn Á Phong tới, nói là có việc gấp muốn gặp anh.” Vừa nói vừa nhìn Bạch San San, ngập ngừng”Anh xem , bây giờ anh có muốn……”
“Thì ra Thương tiên sinh còn có khách quý sao ? Anh cứ xử lí trước đi .” Bạch San San nháy mắt nói tiếp, một bên “Tuy rằng tôi rất muốn tiếp tục nói chuyện nhưng không thể quấy rầy anh làm việc” khéo léo hiểu lòng người, một bên đã thu xếp đồ xong xuôi , vội nói: “Chúng ta lần sau hẹn lại thời gian khám, lúc nào cũng hoan nghênh liên hệ. Tạm biệt.”
Nói xong Bạch San San xoay người đi về phía cửa lớn, khi lướt qua trợ lý Giang còn dùng lực vỗ vỗ vai cậu, trịnh trọng dặn dò : “Chăm sóc tiên sinh của các anh thật tốt, lúc đi ngủ không được đá chăn, đắp kín mông, bằng không sẽ gặp ác mộng đó.”
Trợ lý Giang: “……”
Dứt lời, Bạch San San làm lơ người trợ lý đang mơ hồ run rẩy khóe miệng, cong môi, đôi mắt to chớp chớp hai cái, chạy ra kéo cửa .
“Bạch tiểu thư.” Sau lưng thình lình vang lên ba chữ.
“……”Động tác Bạch San San dừng lại, quay đầu mỉm cười, “Gì vậy ?”
“Lần sau gặp tôi,” Thương Trì ở trên sô pha thong thả điều chỉnh dáng ngồi, nghiêng mắt, tầm mắt thẳng tắp dừng ở khuôn mặt trắng bóc tinh xảo của cô gái , lãnh đạm: “Không cần mặc màu đen.”
“……”
Cuối cùng, Bạch San San rời khỏi hội sở với ba dấu chấm hỏi to đùng , trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ : Xem ra bạn học cũ này thật sự có bệnh cũng không nhẹ đâu.
Thương xót quá .
Lần sau gặp anh ta ? Nhớ tới lời Thương Trì mới nói vừa rồi , Bạch San San có chút buồn cười, lười nhác mà ngáp một cái, đăng nhập trò chơi trên điện thoại.
Làm gì có lần sau chứ.
——
Trong phòng.
Trợ lý Giang nhìn theo hướng Bạch San San rời đi ,nhíu mày chần chừ: “Tiên sinh, cố vấn tâm lí này có chút lỗ mãng hấp tấp. Hay để tôi liên lạc với KC phản ánh ?”
Thương Trì rũ mắt, mặt không thay đổi châm một điếu thuốc, “Không cần.”
“Vâng.” Trợ lý Giang lên tiếng, rời khỏi phòng.
Cả căn phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Thuốc là ở ngón giữa lẳng lặng bén lửa trong không khí. Sắc mặt anh lạnh lùng , nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ , trong đầu không khống chế hiện ra bộ dáng của”Cố vấn tâm lí nhỏ lỗ mãng ” vừa rồi : Ngũ quan tinh xảo, dáng người tinh tế, làn da trắng giống hệt viên ngọc quý giá, dưới ánh sáng gần như trở nên trong suốt, cả người đều toát lên hình ảnh nữ sinh lanh lợi , nghịch ngợm , xinh đẹp không gì sánh nổi.
Thương Trì tùy ý nới lỏng cà vạt, nhắm mắt lại.
Bệnh cũ.
Anh thích nhất màu đen trắng, vừa hay làn da Bạch San San trắng mịn được bao bọc bởi cái váy lụa màu đen bóng mềm mại, cô gái đó , thế nào mà hợp với loại màu sắc kém nổi bật đến vậy.
Sẽ làm anh kích thích đến đau đớn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận