Giọng nói người đàn ông trầm thấp nhẹ nhàng lại lưu loát, giống như dòng suối ban đêm chảy qua tai Bạch San San. Rõ ràng là giọng nói nhẹ nhàng như vậy, Bạch San San lại không rét mà run. Trong lòng cô khẽ run lên, toàn bộ người thu lại, vô thức lùi về phía sau, muốn né tránh sự đụng chạm thân mật của Thương Trì.
Mới vừa có động tác, bàn tay vốn đang nắm trên cằm xinh xắn trượt một cái, ưu nhã mà phác họa qua đường cổ đẹp đẽ thon dài, bàn tay vừa thu lại, đặt đằng sau chiếc gáy mềm mại của cô.
Ánh mắt cô gái nhảy lên, rõ ràng là hoảng sợ, đôi môi đỏ tươi khép mở như muốn nói gì đó.
Thương Trì thu hết biểu cảm hoảng hốt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào mắt, cong cong khóe miệng, lòng bàn tay hơi dùng lực kéo đầu của cô về phía lòng mình. Gần sát cô.
Khoảng cách giữa hai người thu nhỏ lại, Bạch San San khẽ trợn mắt, ngay cả hô hấp cũng chậm lại, ngửi thấy mùi thuốc lá mát lạnh như có như không từ trên người anh. Chỉ cảm thấy tim mình như có một bàn tay vô hình nắm lấy, đè ép huyết dịch cuồn cuộn, làm gia tăng thêm tốc độ mà đập loạn.
Thịch thịch thịch thịch.
Anh đã là một tên biến thái thành thục, xin hỏi còn muốn làm gì nữa? Đây là tiệc của nhà họ Triệu, khách quý như mây, sao anh có thể làm ra hành động càn rỡ như vậy với cô? Không sợ người khác lời ra tiếng vào à? Hết chỗ điên rồi sao?
Không đúng.
Thương Trì là nhân vật thế nào, giậm chân một cái, toàn bộ khu vực bên kia Thái Bình Dương đều phải chấn động, trên đời này làm gì có chuyện mà anh ta không dám, ai cũng dám lời ra tiếng vào với anh.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen gần trong gang tấc kia, lông mi Bạch San San khẽ rung rung, trong mấy giây ngắn ngủi mà đầu óc lóe ra vô số suy nghĩ. Nhưng dù sao thì cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, mặc dù nội tâm giống như con nai hoảng hốt đứt cương, bắt đầu múa rìu thép 360 độ của thần Thomas, vẻ mặt Bạch San San vẫn kiềm chế khá tốt.
Thế là, Bạch San San dùng thái độ không có biểu cảm gì kiểu "tôi một chút cũng không căng thẳng một chút cũng không hoảng sợ", bình tĩnh mà nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng cách mấy cm của Thương Trì.
Đối phương vẫn nhìn chằm chằm cô, con ngươi lãnh đạm tràn đầy hứng thú tựa như nhìn con mồi. Không nói.
Âm nhạc êm tai phiêu đãng trong không khí.
Toàn bộ buổi tiệc bao trùm bởi một không khí vi diệu.
Mọi người khiêu vũ, uống rượu, một mảnh hình ảnh rất tự nhiên. Nhà họ Triệu tuy không thể sánh bằng Thương Thị, nhưng dẫu gì cũng là gia đình giàu có hiển hách, khách mời tham gia buổi dạ tiệc tự nhiên cũng là những người quyền quý trong xã hội thượng lưu của thành phố B. Sinh tồn trong vòng nhân vật nổi tiếng có hai quy luật đó là, một nhìn mặt nói chuyện, hai là ẩn mình che giấu. Vì vậy, mọi người đối với vị lão đại Thương gia đột nhiên rơi xuống buổi tiệc kia mặc dù tràn đầy tò mò, nhưng ngoài mặt vẫn bày ra dáng vẻ tự nhiên, nên làm gì thì làm đấy.
Không nói đến tài lực hùng hậu của nhà họ Thương, cũng không đề cập đến lịch sử trăm năm cùng bối cảnh phức tạp, chỉ hai chữ "Thương Trì", cũng đã đại diện cho thực lực tuyệt đối cùng với chủ nghĩa bá quyền rồi.
Có quá nhiều truyền thuyết về người đàn ông này, những câu chuyện đẫm máu này nọ của giới xã hội đen bên kia đại dương, thật thật giả giả, chẳng mấy ai có thể phân biệt rõ ràng. Điều duy nhất mà mọi người có thể xác định là, từ sau khi Thương Thị đưa trọng tâm phát triển từ New York về Trung Quốc, nhanh như chớp xáo trộn hoàn toàn thương giới thành phố B, không liên minh cùng bất kỳ xí nghiệp nào, không giao thiệp với bất kỳ gia tộc nào, độc đoán chuyên quyền, bá đạo cương quyết, sát phạt hàng loạt, trong mấy tháng ngắn ngủi đã có thể ngồi vững được ngôi đầu.
Lấy địa vị của Thương thị và phong cách máu lạnh trước sau như một của gia tộc này, mọi người có thể xác định, bất kỳ người nào mang thêm chữ "Thương" của dòng họ này, cho dù là người giúp việc trồng hoa ngoài vườn, cũng không coi chủ tịch Triệu thị Triệu Quốc Lương ra gì.
Vì vậy mọi người quả thực muốn biết, nguyên nhân làm cho lớn nhỏ Thương gia hạ mình đến đây là gì.
Mọi người trong lòng tò mò lại không dám thể hiện ra ngoài, rối rít dùng ánh mắt liếc trộm, rồi lại nhìn thấy một màn như sau: Thương tổng sau khi vào cửa mặt lạnh lùng mắt nhìn thẳng, không nói chuyện với bất cứ ai trong buổi tiệc, thậm chí không thèm nhìn bọn họ một cái, đi thẳng về phía đông nam của phòng tiệc.
Mà góc kia cũng không bình thường chút nào, có một chiếc salon đơn, trên ghế salon có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi, tựa như con mèo làm tổ.
Người đàn ông cao lớn bao phủ hoàn toàn cô gái nhỏ. Từ góc độ của mọi người chỉ nhìn thấy bóng lưng ưu nhã của Thương Trì, cùng với một góc váy đuôi cá của cô gái nhỏ, còn chuyện hai người đang nói cái gì, cách quá xa, mọi người không nghe được.
Nhưng loại tò mò cào tim móc phổi này cũng không kéo dài quá lâu.
Bởi vì sau mấy giây giằng co, Thương Trì rốt cuộc có hành động tiếp theo - anh ta khẽ nhích người, lui về phía sau nửa bước, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Bạch San San mà nắm lấy đôi tay nhỏ bé trắng trẻo của cô.
Người đàn ông có màu da trắng, năm ngón tay sạch sẽ có lực. Không giống những tên nhà giàu khác có bàn tay thon dài mềm mại, bàn tay anh rộng lớn, gan bàn tay và khớp xương đều có những vết chai sạn.
Bàn tay sần sùi lạnh băng đặt bên trên bàn tay mềm mại nhẵn nhụi, tương phản mãnh liệt làm cho người run sợ.
Bạch San San: “?”
Tim Bạch San San đập thình thịch mấy cái, theo bản năng muốn rút tay về, định tránh khỏi bàn tay của anh.
Nhưng mà, năm ngón tay của Thương Trì nắm chặt, dễ dàng cố định bàn tay trắng trẻo mềm mại của cô gái ở trong tay mình. Anh nhìn xoáy vào mắt cô, ánh mắt chuyên chú, tràn đầy hứng thú, chốc lát, khẽ cong khóe miệng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết kia.
Giống như một giáo đồ thành kính hôn lên tay giáo chủ của mình.
"...." Bạch San San cả người cứng đờ, mu bàn tay dưới đôi môi của anh còn không khống chế được mà nhảy lên một cái. Rõ ràng còn nghe thấy những tiếng kinh ngạc và hút khí lạnh vì không rõ chân tướng của quần chúng ăn dưa xung quanh.
"Có thể, cho tôi vinh hạnh", đôi mắt đẹp của Thương Trì cong cong, nhìn chằm chằm vào cô, mang sự bình tĩnh và ưu nhã của một loài thú chỉ đợi cuối cùng dùng một cước chí mạng với con mồi, thấp giọng nói: "Mời công chúa của mình nhảy một bản."
Câu nghi vấn, nhưng rõ ràng là giọng trần thuật.
"..." Nhảy cái bíp.
Cái quỷ gì đang diễn ra vậy.
Xin hỏi, ai muốn cùng tên biến thái nhà anh khiêu vũ?
Khuôn mặt trấn định tu luyện nhiều năm của Bạch San San bắt đầu tan rã. Khóe miệng cô giật giật, hít hơi, thổi khí, cố gắng duy trì nụ cười vô hại giả tạo. Cô lắc đầu một cái: "Xin lỗi, anh Thương, tôi không biết khiêu vũ."
"Em không cần biết." Thương Trì lãnh đạm nói: "Đi theo tôi là được rồi."
Bạch San San: "?"
Bạch San San tươi cười nhìn anh, nhẹ giọng, "Xin lỗi, mới vừa rồi tôi nói sai, một lần nữa tôi xin đính chính lại - Anh Thương, tôi không khiêu vũ với anh."
"Công chúa của tôi có thể tự do phóng khoáng, có thể làm xằng bậy, cũng có thể vô pháp vô thiên." Thương Trì cười, bàn tay vừa thu lại, tư thái bá đạo cương quyết không cho phép phản kháng. Giọng kiêu căng lại tỉnh táo, "Nhưng Bạch San San, em hãy nhớ kỹ, điều duy nhất em không thể làm, chính là cự tuyệt tôi."
Bạch San San: "...."
Ai đưa cái tên bệnh xà tinh này lôi ra đánh chết cho tôi được không :)?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận