Một ngày nào đó cuối tháng Hai, sau khi đọc xong cuốn sách đầu tiên của tôi, anh xã đã nói với tôi rằng: "Trong cuốn sách này có rất nhiều hình bóng và giấc mơ của em, anh luôn khao khát có được sự trong sáng và yên bình của thời đi học. Sao hai vợ chồng mình không tranh thủ thời gian về Thượng Hải xem nhỉ, anh rất muốn nhìn thấy trường học cũ của em và nơi em từng sống.”
Vậy là mùng 4 tháng Ba, chúng tôi quay về trường với tâm trạng nhớ nhung.
Sáng sớm hôm ấy, ngoài trời mịt mù mưa bụi, lây rây từng đợt mãi mà không tạnh, song tâm trạng của chúng tôi lại không hề bị ảnh hưởng. Tôi và anh che ô lững thững rảo bước trên con đường rợp bóng cây trong trường, nhìn từng đôi tình nhân đi ngang qua. Thời gian như quay trở lại lúc tôi vừa nhập học, tôi chăm chú nhìn những gương mặt trẻ trung, cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, thật vội vàng.
Từ ngày nhập học tới giờ cũng đã gần mười năm, trong khoảng thời gian ấy, tôi cũng đã từng quay lại Thượng Hải nhưng chưa bao giờ về thăm lại trường xưa. Tuy vậy, ý nghĩ ấy vẫn quẩn quanh mãi trong đầu tôi.
Anh chỉ vào từng cảnh vật một, hỏi ở đó có bóng hình ngày xưa của tôi không, tôi liệt kê tỉ mỉ những kỉ niệm nhiều năm về trước, không khí ấm áp mà yên ắng làm sao.
Tôi chợt dừng bước chân thành nhìn anh: "Chỉ mong sao đến khi em tám mươi tuổi, anh vẫn có thể cùng em về lại trường xưa để tìm kiếm khoảng thời gian xưa cũ.”
Anh không đáp lại, chỉ siết chặt tay tôi, sau đó nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Tôi bỗng nhớ ra một câu thơ cổ: Chỉ mong có được lòng chàng, đến khi già lão còn mang không rời (1).
Nếu bảo một người con gái giữa chốn hồng trần này lựa chọn một thứ giữa quyền lực, của cải và tình yêu, thì chắc chắn cô ấy chỉ mong sao người con trai mình yêu có thể đối xử chân thành với mình, dẫu cho bạc vàng chất đống hay không, dẫu cho rực rỡ bốn phương như nào, họ cũng đều có thể bỏ qua. Đời người ngắn ngủi, phải gần gũi, một lòng hướng về người kia mới không coi là phụ bạc.
Trên đường về, chợt đâu trời mưa như trút nước, những giọt mưa đập vào cửa kính xe liên hồi, tôi nói với anh: "Cảm ơn anh đã cho em một kỉ niệm thế này.”
Anh mỉm cười: “Nếu em thấy không đành lòng thì cứ viết một câu chuyện về thời đi học đi! Có thể hồi tưởng lại bất cứ lúc nào, nhưng mà đừng viết bi kịch đấy.”
Vậy nên, ý tưởng này đã nở hoa trong lòng tôi....
-----
(1) Trích hai câu thơ trong bài Bạch đầu ngâm của tác giả Trác Văn Quân thời nhà Hán, Trung Quốc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận