Bà Hùng xen vào :
- Bác Nhân có chắc là các cháu không bị nguy hiểm gì không ?
Ông Nhân cười thuyết phục bà Hùng :
- Chị yên chí ! Các cháu chỉ có nhiệm vụ nhận diện bọn cướp mà thôi, còn tất cả chuyện khác có cảnh sát lo. Chả có gì đáng ngại cả ! Tôi sẽ ra cảnh sát với các cháu ngay bây giờ !
Ông Nhân bèn dẫn chúng tôi ra ty cảnh sát. Ông Cò đón tiếp chúng tôi niềm nở. Sau khi nghe rõ câu chuyện, và kế hoạch của anh Đông do ông Nhân kể, ông Cò bắt tay anh Đông :
- Tôi thành thực ngợi khen em !
Rồi ông quay sang ông Nhân :
- Theo tôi ! Anh phải báo cho cha mẹ các em cùng biết !
Ông Cò vừa nói vừa chỉ tôi và anh Đông.
Đâu có được ! Nếu báo cho cha mẹ chúng tôi biết thì nhất định chúng tôi sẽ bị giữ ở nhà và như thế chúng tôi sẽ bị đoạt hết mọi công khó của chúng tôi từ trước đến nay. Chắc anh Đông cũng có ý nghĩ như tôi. Anh nói :
- Không được ! Theo tôi, nếu báo cho nhiều người biết thì chuyện sẽ vỡ lở ra, bọn cướp sẽ hay biết và chúng ta sẽ không thể nào bắt bọn chúng được.
Ông Nhân gật đầu chấp thuận ý kiến của anh Đông. Ông Cò phải theo ý kiến đa số. Chương trình hành động : Anh Đông ngồi trong xe chỉ huy chung với ông Cò, ông Nhân ; còn Xu Xu và Quách Tĩnh ngồi xe sau với các nhân viên cảnh sát thừa hành. Tất cả đều chờ trước trường. Và chung quanh trường đều có cảnh sát mai phục. Nhưng tất cả đều tùy thuộc ở tôi. Tôi thành công thì mọi người mới thành công được !
Tối đến, đúng 8 giờ, tôi đến gặp anh Đông nhận chỉ thị lần chót trước khi lên đường thi hành nhiệm vụ. Và mọi người đã chúc tôi can đảm thành công.
Tôi lái xe Honda từ từ đến trường. May quá ! Người gác đêm đang đứng trước cổng trường. Vừa thấy tôi, ông ta có vẻ mừng rỡ :
- À ! Em ! Em đi đâu đó !
Tôi đậu xe cạnh ông ta. Ông ta hỏi :
- Chuyện của em đã đến đâu rồi ? Có gì mới lạ không ?
Tôi đã đóng trò rất khéo. Giả bộ ngây thơ như mọi lần, tôi kể cho người gác đêm nghe các diễn biến sau cùng, nhất là lúc anh Đông bị đánh và bị cướp mất bức ảnh nổi Con Rồng Vàng. Tôi lại còn kể thêm làm thế nào anh Đông chép lại được hàng chữ Tàu nữa và tôi cũng cho biết chính Quách Tĩnh đã dịch ra tiếng Việt hàng chữ này.
Khi tôi cho biết là sáng mai cảnh sát sẽ vào trường lục soát tìm chiếc vòng hột soàn, tôi thấy người gác đêm có vẻ bồn chồn lạ lùng.
Lúc bấy giờ tôi làm bộ biết mình đã lỡ lời :
- Ý quên ! Tôi lỡ thuật cho ông nghe tất cả rồi… xin ông đừng nói với ai hết cả nghe ! Nếu bọn gian biết tối nay chúng sẽ vào trường tìm chiếc vòng hột xoàn trong pho tượng Rồng Vàng trước chúng tôi thì nguy lắm !
Người gác đêm ngó tôi mỉm cười :
- Em khỏi lo ! Hơn nữa tôi canh trường này mà ! Em yên chí ! Ai lén lút vào đây sẽ biết tay tôi !
Tôi lấy vẻ tin tưởng lời nói của hắn ta :
- Cám ơn ông ! Thôi ! Chào ông ! Tôi phải về kẻo má tôi rầy !
Tôi lái xe chạy thẳng. Đi được một khoảng khá xa, tôi quay lại. Chắc chắn người gác đêm đang báo tin cho đồng bọn biết bằng điện thoại. Lưới đã giăng ra hoàn hảo, chỉ còn chờ con mồi !
Vài phút sau. Tôi chạy đến chỗ hẹn báo cáo công tác đã hoàn thành mỹ mãn.
Ông Cò, ông Nhân, anh Đông khen ngợi tôi rối rít. Tôi leo lên xe ngồi cạnh anh. Lúc đó, một giọng khô khan nổi lên qua rađiô :
- Hai ! Một ! Ba ! Có một số kẻ lạ mặt xâm nhập trường ! Đem người đến ngay.
Ông Nhân và ông Cò ra khỏi xe. Ông Nhân nói với chúng tôi :
- Các cháu ngồi yên đây ! Chắc có khó khăn đấy !
Nói xong, ông Nhân liền đi theo ông Cò và hai người mất hút trong bóng đêm.
Anh Đông mở cửa xe. Tôi hỏi :
- Anh đi đâu vậy ? Lệnh đã ban ra bắt buộc mình ngồi yên ở đây !
Anh Đông ngó tôi có vẻ giận :
- Em nói gì vậy, Hương ? Bộ em không biết bao nhiêu công lao trong vụ này là của mình sao ? Mình phải đích thân kết thúc bí mật này thì mới anh hùng chứ !
Tôi nhảy xuống xe theo anh Đông.
Bóng tối tràn ngập.
Anh Đông nói nhanh :
- Mình vào trường ngay ! Ông Nhân và ông Cò chắc đến trước mình không bao lâu đâu !
Như hai con mèo, chúng tôi vào trường không một tiếng động.
Anh Đông thì thầm :
- Có nhiều tiếng động khả nghi, đề phòng !
Nhiều tiếng chân chạy huỳnh huỵch trên tầng lầu một. Một luồng ánh sáng chiếu nhanh ở cầu thang. Nhiều tiếng chân chạy về phía chúng tôi, càng ngày càng nhanh. Lúc đó, nhiều tiếng la lên :
- Bắt lấy chúng ! Bắt lấy chúng !
Anh Đông kéo tôi chận ở cầu thang. Anh nói :
- Đúng là tên Quynh và đồng bọn. Hương ! Mình phải làm một cái gì... trong lúc này.
Tôi không biết phải làm gì nhưng tôi gật đầu chấp thuận.
Lúc đó, chúng tôi thấy nhiều bóng đen hiện ra ở đầu cầu thang.
- Mình phải cố chặn bắt cho được một tên !
Cả bọn cướp nhào về phía chúng tôi. Tôi nghe tên Quynh rống hào hển :
- Lại bọn nhỏ này nữa ! Đập bể mặt chúng cho tao !
Tôi và anh Đông cố chặn bắt chúng. Bọn cướp hỗn loạn. Cảnh sát vừa đến đầu cầu thang, nhưng đã trễ... Nhờ đông, bọn cướp đã thoát khỏi tay chúng tôi, chạy nhanh ra cửa.
Thình lình, tôi thấy chúng như bị dừng lại bởi chạm một bức tường thành. Tôi bấm đèn, tôi thấy rõ ràng cái bóng khổng lồ của Quách Tĩnh ở phía trước bọn cướp. Quách Tĩnh hét lên mừng rỡ, nhào tới thanh toán bọn cướp. Tôi không biết Quách Tĩnh đã dùng võ gì, nhu đạo hay võ Tàu mà chỉ chốc lát, tất cả bọn cướp đều bị nằm dài trên đất. Lúc đó, ánh sáng của một chiếc đèn bấm rực lên. Ông Nhân, ông Cò và trên chục người cảnh sát đang đứng bao quanh đấu trường. Ông Nhân nói :
- Đem còng lại còng chúng ngay, kẻo chúng thoát một lần nữa !
Về sau tôi biết là lúc nãy ông Cò đã lỡ tay gây ra một tiếng động nên bọn cướp hay mới chạy trốn được như vậy.
Ông Nhân quay sang Quách Tĩnh :
- Nếu không có Quách Tĩnh chặn bọn chúng thì bọn chúng đã thoát rồi.
Quách Tĩnh khiêm nhượng :
- Ngộ chỉ là người sau. Anh Đông và chị Hương đây mới là người chận bọn cướp trước.
Khi đã biết rõ chúng tôi có chận bọn cướp ở cầu thang, ông Nhân khen chúng tôi :
- Các cháu giỏi lắm ! Đáng được thưởng huy chương cao nhất trong ngành cảnh sát.
Anh Đông cười :
- Cám ơn bác ! Nhưng phận sự chưa xong mà bác, mình chưa tìm ra Pho tượng Rồng Vàng !
Chúng tôi tìm khắp nơi trong trường nhưng vẫn không thấy pho tượng Rồng Vàng đâu cả.
Trong lúc đang bối rối chưa biết phải làm sao, thì thầy hiệu trưởng Tường bỗng nhiên từ đâu đi sồng sộc vào. Ông la lên giận dữ :
- Đúng là ăn cướp ! May mà có kẻ gọi điện thoại báo tin cho tôi biết !
Ông Cò nói :
- Xin ông Hiệu Trưởng bình tĩnh ! Chúng tôi ở đây là vì phận sự.
Thầy Hiệu trưởng Tường vẫn còn giận :
- Phận sự gì ?
Ông Nhân đáp :
- Chúng tôi sẽ giải thích cho ông rõ... Nhưng bây giờ phải vào phòng ông đã !
Biết từ chối cũng không được, thầy Hiệu trưởng Tường bèn dẫn chúng tôi vào phòng giấy của ông.
Vừa bước chân vào phòng giấy của thầy Tường, tôi bỗng thấy mắt anh Đông sáng rực lên. Anh nói với tôi :
- Hương, em xem kìa !
Trước mắt chúng tôi, trên một kệ sách, một pho tượng Rồng Vàng đang ngạo nghễ !
Anh Đông nhào tới ôm pho tượng. Anh la to mừng rỡ :
- Đúng là pho tượng mình đang tìm đây rồi !
Anh Đông hỏi thầy Hiệu trưởng Tường :
- Thưa thầy ! Xin thầy có thể cho em biết do đâu mà thầy có pho tượng này ?
Thầy Tường có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của anh Đông. Tuy nhiên, thầy vẫn trả lời :
- Pho tượng này đến với tôi hơi đặc biệt. Cách đây mấy tháng một người học trò mang nó lên đây cho tôi. Người học trò ấy nói thấy pho tượng này ở phòng vẽ và đề tên tôi do ông Xu Hào tặng. Vì quí mến ông Xu Hào, tôi đã để đây làm kỷ niệm.
Thầy Tường bỗng trở nên giận dữ nói hơi to tiếng :
- Nhưng tôi muốn biết tại sao mọi người vào trong trường tôi đông như thế này ?
Ông Nhân xen vào:
- Xin ông bớt giận ! Xin ông bình tĩnh nghe chúng tôi phân trần.
- Bớt giận ! Bình tĩnh ! Bớt giận sao được, bình tĩnh sao được, khi cảnh sát vào trường tôi như thế này, khi một đứa học trò cũng dám hỏi vặn kỷ niệm riêng tư của tôi.
Thầy Tường bỗng giựt pho tượng Rồng Vàng đang trong tay anh Đông. Anh Đông giữ lại. Trong cuộc giằng co, pho tượng tuột khỏi tay cả hai người rơi xuống đất vỡ tan tành, mọi người chả ai để ý đến các mảnh vụn của pho tượng Rồng Vàng cả... vì giữa đống mảnh vụn đó những hột xoàn hiện rõ lóng lánh sáng ngời đập vào mắt mọi người.
Chúng tôi đã tìm ra chiếc vòng hột xoàn. Anh em chúng tôi đã thành công.
Tôi và anh Đông nắm tay nhau sung sướng. Xu Xu mừng rỡ cám ơn chúng tôi rối rít. Trong lúc mọi người hân hoan, ông Nhân giải thích rõ ràng câu chuyện cho thầy Hiệu trưởng Tường. Khi đã hiểu chuyện, thầy Tường cười thông cảm và nói không còn giận nữa.
Vài hôm sau, tôi được tin tên Quynh đã thú nhận tội ác, nhất là hắn đã thú nhận gây ra cái chết của ông bà Xu Hào. Chiếc vòng hột xoàn đã được giao cho Quách Tĩnh và Xu Xu sau khi đã hoàn tất mọi thủ tục thông thường về phương diện pháp lý. Anh em chúng tôi đến tham dự phiên tòa xử tên Quynh và đồng bọn. Tất cả đều đền tội bị án tù khổ sai.
Tuần lễ sau, Quách Tĩnh bán chiếc vòng hột xoàn cho một nhà tỷ phú ở Á Rập và đem tiền về Hương Cảng cho cụ Xú Há, ông của Xu Xu. Tôi và anh Đông trở về cuộc sống học tập hằng ngày.
Anh Đông lại miệt mài trong các cuốn sách và các thí nghiệm khoa học qua đôi kính cận của anh.
Còn tôi, vì bản tính con gái ham văn chương, tôi đã cố gắng viết lại truyện này lấy tựa là Pho Tượng Rồng Vàng đem đăng lên tạp chí Tuổi Hoa hầu cống hiến cho các bạn thích truyện trinh thám một truyện ly kỳ hấp dẫn mà tôi đã đóng vai thám tử cùng với anh Đông, người anh họ thân mến của tôi.
Viết xong ngày 22-8-69
HOÀNG ĐĂNG CẤP
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận