Dịch: Hoangforever
“Tôi... tôi... A, tôi tìm Lục Đại Nha.”
Dịch Văn lo lắng đề phòng nói. Hắn lo người nghe điện thoại là Tam Nha.
“Ai gọi điện vậy?”
Lục Tam Nha hỏi.
Lục Tứ Nha che điện thoại đi dộng, trả lời : “Là một người con trai, tìm đại tỷ.”
“Nam? Tìm đại tỷ?”
Lục Tam Nha cau mày, hơi suy nghĩ một chút, tự nhủ: “Chẳng lẽ là cái tên kia gọi tới?”
Nàng liền nói với Tứ Nha, “Để chị nói chuyện với anh ta”
Lục Tam Nha hỏi: “Anh là ai vậy?”
Dịch Văn nghe giọng liền nhận ra người đang nói chuyện với mình là Lục Tam Nha. Hắn thầm ai oán ở trong lòng một tiếng: Ai! Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà, sợ người nào liền gặp phải người đó.
“Tôi... tôi là...”
Dịch Văn không biết nên trả lời như thế nào cho phải. Hắn suy nghĩ một chút rồi hài hước nói: “Tôi... tôi chính là người bị cô vả mặt đây.”
“Da mặt ngươi còn dày hơn cả tường thành sao? Không sợ bị vả tiếp à?”
Lục Tam Nha giễu cợt nói.
“Đại tỷ cô có ở đấy không?”
Dịch Văn hoàn toàn thất vọng thế nhưng hắn không có hết hi vọng.
“Ngươi tìm đại tỷ ta làm gì? Người quấy rầy đại tỷ ta còn chưa đủ sao? Ngươi mà cứ dây dưa với đại tỷ ta nữa, đừng trách ta báo cảnh sát.”
Lục Tam Nha lạnh lùng uy hiếp nói.
“Tam Nha, cô đừng làm vậy với ta a!”
Dịch Văn cầu xin nói.
“Ngươi gọi ta là gì?”
Lục Tam Nha tức giận hỏi ngược lại.
“Ta gọi cô là Tam Nha. Chẳng lẽ cô không phải là Tam Nha sao?”
Dịch Văn giả bộ hồ đồ nói.
“Tam Nha là tên mà ngươi có thể gọi được sao? Láo xược!”
Lục Tam Nha tức giận hét lên.
“Tam Nha, nghe ta nói, cô...cô đừng nói với ta như vậy a. Cô thử nghĩ xem, giả sử nếu như sau này ta thành chồng của chị cả cô, vậy lúc đó cô ăn nói kiểu gì đây?”
Dịch Văn nhẹ nhàng, chính trực nói.
“Ngươi? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Cũng không tự soi lại mình xem, Người như ngươi, mà cũng đòi là tỷ phu (1) của ta à? Mơ đi cưng.”
(1) tỷ phu: Anh rể.
Lục Tam Nha nổi trận lôi đình, tức giận nói.
Nàng thầm nghĩ trong đầu: Cái tên không biết trời cao đất rộng này, thế mà lại dám cuồng vọng đòi làm tỷ phu của ta, thật đúng là si tâm vọng tưởng mà!
Dịch Văn đột nhiên cảm thấy Lục Tam Nha khá là thú vị. Thế là hắn cố tình trêu chọc Tam Nha thêm một chút nữa,
“Em dâu, anh khuyên em nên lễ phép với tỷ phu mình một chút nha.”
“Không biết xấu hổ! Đại sắc lang!”
(2) Đại sắc lang: dê già.
Lục Tam Nha nổi giận đùng đùng, tức giận cúp điện thoại cái rụp.
“Là ai vậy?”
Lục Tứ Nha nghi ngờ hỏi.
“Là cái tên quấy rầy đại tỷ ngày hôm qua.”
Lục Tam Nha trả lời.
“Em nghe đại tỷ nói, tên kia cũng không phải là cố tình trêu chọc chị. Em còn nghe Nhị tỷ nói, hắn là một người con trai có hiếu, xét về tổng thể mà nói hắn rất tốt.”
Lục Tứ Nha nói.
“Đại tỷ, Nhị tỷ đều bị hắn che mắt mất rồi. Thật ra, hắn chính là một tên đại sắc lang khoác da người.”
Lục Tam Nha oán hận nói.
“Mẹ chúng ta hình như đối với hắn cũng có ấn tượng không tồi. Còn nói là nếu như đại tỷ gả được cho hắn, cả đời chị sẽ hạnh phúc.”
Lục Tứ Nha cảm thấy kỳ quái, tại sao Tam tỷ lại căm thù người này như vậy.
“Tam tỷ, chị biết hắn à?”
Lục Tứ Nha hỏi.
“Không biết.”
Lục Tam Nha lườm một cái nói.
“Vậy sao chị đối với hắn lại ghét như vậy?”
Lục Tứ Nha hỏi.
“Không hợp ý chứ sao. Ta lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã thấy chán ghét rồi.”
Lục Tam Nha nhíu mày nói.
“Tam tỷ, nhà chúng ta có tất cả 6 người. Mẹ, đại tỷ, nhị tỷ đối với hắn có ấn tượng không tệ, chiếm nửa số phiếu rồi a.”
Lục Tứ nha cười nói.
Sau bữa tối, mẹ bước ra khỏi bếp và hỏi,
“Ai gọi điện thoại tới vậy con?”
Lục Tam Nha vội vàng trả lời: “Gọi nhầm”
“Gần đây cũng thật lạ. Không phải là gọi điện quảng cáo thì cũng là gọi nhầm. Một cuộc gọi đúng đắn cũng không có.”
Mẹ tôi nói.
Lục Tam Nha cầm điện thoại mẹ vọc vọc một chút, sau đó mới đưa điện thoại lại trả cho mẹ.
Lục Tứ Nha lén lút hỏi Lục Tam Nha : “Chị vọc vọc cái gì vậy?”
Lục Tam Nha đắc ý nói:
“Ta đem số của cái tên kia ném vào trong sổ đen. Cả đời này hắn đừng mong gọi điện cho chị được”
Lục Tam Nha nhìn vào phòng khách, thấy cha đang xem TV. Nàng liền giảo hoạt nói:
“Ta đi hóng gió một chút”
Sau đó, hoảng hốt nói với cha mình,
“Cha, đại tỷ bị người ta bắt nạt”
Cha ngẩn người, hỏi: “Con nói cái gì?”
“Đại tỷ, bị một người đàn ông bắt nạt”
Lục Tam Nha tăng âm lượng lên, nhấn mạnh nói.
“Nam nhân kia là ai?”
Cha trừng lớn mắt hỏi.
“Một nam nhân họ Dịch. Mẹ của nam nhân này ở cùng phòng với mẹ mình ở trong bệnh viện”
“Tại sao tên đó lại bắt nạt đại tỷ của ngươi?”
Cha tức giận vỗ đôm đốp lên đùi, nổi giận đùng đùng hỏi.
“Đầu tiên là hắn đụng vào người đại tỷ ở trên xe buýt. Sau đó còn sờ vào ngực chị ấy ở trong phòng bệnh nữa.”
Lục Tam Nha thêm dầu thêm mỡ, tố cáo nói.
“Con mẹ nó chứ! Dám bặt nạt con gái họ Lục nhà ta, giỏi, giỏi...”
Cha tức giận đùng đùng, nói với Tam Nha,
“Con... dẫn ta đi tìm hắn tính sổ!”
“Cha... cha... khoan nóng vội đã, ngồi xuống nghe con nói hết đã”
Lục Tam Nha thấy lửa đã cháy, không khỏi thầm đắc ý trong lòng.
“Ta hiện tại chính là lửa giận công tam, còn ngồi với chả xuống cái gì nữa??”
Cha bẻ ngón tay răng rắc, hận không bẻ đầu bẻ cổ cái tên Dịch Văn kia ngay lập tức.
“Cha... con đã dạy dỗ qua cái tên kia rồi”
Lục Tam Nha nói.
“Con đã dạy dỗ hắn?”
Cha có chút tò mò, không ngờ tới con gái yếu đuối của mình lại có thể hành hạ tên nam nhân kia được.
“Đương nhiên!! Con tại chỗ vả bôm bốp vào mặt hắn hai cái. Đánh cho hắn tới nỗi choáng váng đầu óc, hì hì.”
“Vả vào mặt hắn 2 cái? Thế cũng quá hời cho hắn rồi. Không được, ta không thể bỏ qua cho hắn được”
Cơn giận của cha vẫn chưa hạ xuống.
Đúng lúc này, Lục Đại Nha trở về.
Lục Đại Nha thấy bộ dạng hung thần ác sát của cha mình thì hoảng hốt hỏi:
“Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
Cha lớn tiếng nói: “Đại Nha, con bị người khác bắt nạt, tại sao không nói với cha một tiếng?”
Lục Đại Nha mơ hồ, không hiểu ra làm sao, nghi hoặc hỏi : “Con bị người khác bắt nạt khi nào?”
“Đại Nha, sao con ngốc vậy? Bị người khác bắt nạt, về nhà còn nói giống như không có chuyện gì xảy ra nghĩa là sao?”
Cha tức giận hổn hển nói.
“Cha... Con không có bị người khác bắt nạt a!”
Lục Đại Nha vẻ mặt ủy khuất nói.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Cha nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của Lục Đại Nha, xoay mặt lại hỏi Lục Tam Nha.
Lục Tam Nha nói: “Đại tỷ, cái tên họ Dịch kia đụng vào người chị, sờ vào người chị, thế mà không tính là bắt nạt thì còn tính là gì nữa?”
“A.. Ta còn tưởng là chuyện gì, thì ra là nói về hắn”
Lục Đại Nha thầm thả lỏng tinh thần ra, lãnh đạm nói với cha mình,
“Anh ấy không phải là cố tình. Hắn ở trên xe buýt ngủ gà ngủ gật, không cẩn thận đụng trúng người con”
“Ở trên xe buýt đông người như vậy còn có thể ngủ gà ngủ gật được à? Vừa nghe liền biết con nói bừa”
Cha tức giận hét lên.
“Cha... Hắn ở trong bệnh viện chăm sóc cho mẹ hắn, thức trắng 3 đêm liền. Ban ngày lại còn đi làm việc, không có thời gian nghỉ ngơi. Chính vì vậy, hắn mới ngủ gà ngủ gật trên xe buýt”
Lục Đại Nha giải thích.
Cha nghe xong giống như đã hiểu, liền hỏi:
“Vậy hắn ở trong phòng bệnh sờ ngực con, rốt cuộc là như thế nào?”
“Anh ấy chẳng qua là không cẩn thận đụng trúng ngực con, thế quái nào lại thành sờ ngực con vậy?”
Lục Đại Nha mở to mắt, vẻ mặt mơ hồ hỏi.
“Tam Nha, con dám nói dối cả cha hả?”
Cha có chút không vui nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận