Dịch: Hoangforever
“Bạch Viễn, chủ nhật lớp mình có tổ chức hoạt động ngoại khóa, cậu có tham gia cùng không?”
Vừa mới tan học, một giọng nữ ôn nhu trong trẻo liền vang lên bên tai Bạch Viễn.
Bạch Viễn nghi hoặc không biết là ai đang tìm hắn. Lúc hắn quay đầu lại thì thấy người đang nói chuyện với mình chính là bạn lớp trưởng Hoa Thi Mộng xinh đẹp.
Hoa Thi Mộng, nàng là con gái của một tập đoàn nổi tiếng ở thành phố Thịnh Nguyên.
Nàng có vẻ ngoài dễ thương, xinh đẹp, tính tình cũng rất tốt. Màu trắng của chiếc áo sơ mi nàng đang mặc càng tôn lên dáng người mỹ lệ của nàng. Mái tóc đen dài được thả xuống, buộc lệch sang bên trái, khiến cho nàng chẳng khác minh tinh trên màn ảnh là bao.
Nàng có làn da trắng noãn như pha lê. Hai con mắt dịu dàng , xa xăm phảng phất giống như hai viên bảo thạch màu đen vô cùng tinh khiết vậy.
Hoa Thi Mộng ở trong trường Thịnh Nguyên có thể xem như là một nhân vật ở cấp độ nữ thần.
Kiếp trước, hắn là một người ít nói. Chính vì lý do này mà ít người tiếp xúc với hắn, chứ đừng nói chi tới nữ thần Hoa Thi Mộng xinh đẹp này. Cho nên khi thấy Hoa Thi Mộng nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt của Bạch Viễn khẽ ửng đỏ lên.
Bạch Viễn khẽ nhớ lại một chút ký ức của người tiền nhiệm, đột nhiên gương mặt của hắn chợt co quắp lại. Cô gái đang đứng trước mặt này chính là người tình trong mộng của hắn ở kiếp trước.
Hoa Thi Mộng thấy Bạch Viễn bình thản, trầm mặc không nói câu gì, trong lòng liền nổi lên một tia nghi hoặc giống như kiểu cảm thấy người nam sinh đang đứng trước mặt này không phải là người mà lúc trước nàng gặp.
Thế nhưng nàng cũng không có đắn đo suy nghĩ nhiều về vấn đề này. Dù sao, mỗi ngày nàng nhận được rất nhiều thư tình, lễ vật, có thể nói chất đầy một hòm đồ. Cho nên nàng cũng không hơi đâu lại đi để ý một tên mà được cả lớp công nhận là quái dị này.
Nàng kiên nhẫn đợi một lúc, thấy Bạch Viễn vẫn như cũ không nói gì, giống như kiểu hắn đang còn phiêu bạt tận chân trời nào rồi ấy, thấy vậy nàng liền nói:
“Cậu không đi sao? Đây là hoạt động do lớp tổ chức, rất có lợi cho việc rèn luyện xã giao, giao tiếp với mọi người...”
Ngay lúc Hoa Thi Mộng định nói tiếp mấy câu khuyên nhủ Bạch Viễn, hắn liền hồi thần lại.
“A....là chuyện chủ nhật sao? Không có vấn đề gì, tớ sẽ đi.”
Bạch Viễn áy náy nói, đem lời Hoa Thi Mộng đang định nói ra chặn lại trong họng.
“Ừ... Ừ! Tốt rồi! Vậy tớ sẽ đem tên cậu báo danh lên.Tí nữa cậu nhớ tới chỗ lớp phó đóng lệ phí nha!”
Hoa Thi Mộng sững sờ một chút, giống như kiểu không ngờ tới được Bạch Viễn sẽ nói câu như vậy. Sau đó nàng có hỏi thêm một số câu hỏi ngoài lề có liên quan tới hoạt đông ngoại khóa, hắn cũng chỉ ấp úng trả lời, gần như cự tuyệt toàn bộ.
Nhìn lớp trưởng mang theo sự nghi hoặc đi tới mấy bạn khác trong lớp, thuyết phục họ tham gia vào hoạt động ngoại khóa, Bạch Viễn không kìm được khẽ duỗi lưng một cái.
Mặc dù hắn trọng sinh, xuyên không tới đây. Thế nhưng nói về tuổi tác, hắn có lẽ ngang với người trưởng thành . Cho nên, đối với loại chuyện hoạt động ngoại khóa này, hắn tham gia một chút cũng xem như là thư giãn đi. Nghĩ vậy, khóe môi Bạch Viễn không khỏi nhấc lên.
...........
Tổng bộ võ đạo quán Tinh Anh.
Trần Ngọc San đẩy cửa bước vào, đi tới một gian phòng lớn, sáng sủa và rộng rãi. Căn phòng này vô cùng đơn giản và sạch sẽ, ngoài trừ bàn đọc sách khổng lồ cùng dãy ghế dài ra, khắp gian phòng đều được trải đầy thảm nhung.
Chỉ thấy, một nam tử trung niên hai tóc mai đã bạc, nhìn rất là phong độ đẹp trai đang nhắm mắt, ngồi xếp bằng ở đó. Đối diện là một bức thư họa được treo trên tường.
Bình thường, trong căn phòng người ta thường treo chữ “Nhẫn” hoặc chữ “Tĩnh”, thế nhưng căn phòng này lại khác, trên bức tranh viết một chữ “Nộ” vô cùng phóng khoáng, tùy ý và ngỗ ngược.
Nét chữ như rồng như rắn, ý nghĩa súc tích.
Trần Ngọc Sơn chỉ nhìn thoáng qua, thế nhưng cô lại có cảm giác giống như tâm ý sôi trào, nóng nảy. Một loại cảm giác hừng hực, thiêu đốt từ trong ra ngoài.
“Chìm xuống và tĩnh tâm lại. Ngọc San, dựa vào tu vi hiện tại của con, còn chưa để để quan tưởng chữ “Nộ”.”
Nam nhân trung niên mở mắt ra, cũng không có đứng lên, mà nói một tiếng về phía Trần Ngọc San.
“Con biết rồi! Sư phụ! Con còn xa mới đạt tới cảnh giới giống như mấy vị sư huynh kia.”
Đáy mắt Trần Ngọc San khẽ hiện ra một tia thất vọng. Sau đó nàng liền phục hồi tinh thần lại và nói.
“Sư phụ, con muốn tiến cử một thành trong câu lạc bộ của con tiến vào tổng bộ học tập.”
Nghĩ tới cảnh tượng một quyền lúc đó của Bạch Viễn, nội tâm Trần Ngọc San không khỏi hiện ra một tia mong chờ.
“A! Là dạng thiên tài gì lọt nổi vào mắt xanh của con vậy?”
Nam nhân trung niên nghe tới đó, có chút hứng thú xoay đầu lại hỏi.
“Là một học viên mới trong câu lạc bộ của con. Kiện thể quyền của cậu ta...”
Nói tới đây, thần sắc Trần Ngọc San liền hiện ra sự nghi hoặc và khiếp sợ. Nàng nhớ lại cảnh tượng Bạch Viễn thu quyền thổ khí xong, xương cốt liền kêu răng rắc.
“Giống như kiểu đã đạt tới trình độ “gân cốt tề minh (*)”. Con thực sự không biết có phải do mình nhìn lầm hay không nữa. Thế nhưng hắn rất mạnh. Thậm chí dựa vào kiện thể quyền cơ bản nhất, hắn lại có thể đạt được tới trình độ chỉ thua kém con một bậc.”
(*) Gân cốt tề mình : gân cốt cùng ngân vang lên => Xương cốt kêu răng rắc.
“Hả?”
Nghe thấy Trần Ngọc San nói như vậy... nam nhân trung niên liền biến sắc. Trên gương mặt hắn rốt cuộc cũng hiện ra sự hứng thú nồng đậm.
Hắn đứng dậy, quay hai vòng, sau đó mới nói với Trần Ngọc San:
“Nói cho ta biết tên và địa chỉ của hắn. Con có lẽ cũng đã nói với hắn rằng ở nhà tự mình rèn luyện một thời gian rồi đi.”
Thấy Trần Ngọc San gật đầu, nam nhân trung niên mới tiếp tục nói:
“Tốt lắm! Một hạt giống tốt như vậy, nếu như để hắn ở trong câu lạc bộ của con phát triển và thể hiện ra thiên phú của mình, rất có khả năng bị các võ quán khác bắt được và chiêu thu. Như vậy sẽ là một tổn thất không nhỏ cho võ quán của chúng ta.”
“Ta sẽ đi kiểm tra tên tiểu tử này một chút. Nếu như thật sự đúng như lời con nói, hắn dựa vào thực lực của mình mò mẫm lên được tới trình độ “gân cốt tề minh” vậy thì con có lẽ sẽ có thêm một tên tiểu đệ mới đấy!”
Nói tới đây, trên gương mặt nam nhân trung niên không khỏi nở ra nụ cười cùng hiện ra sự mong chờ.
“Vâng! Sư phụ, hắn tên là Bạch Viễn...”
Trần Ngọc San nghe tới đó liền có chút ngây người. Sau đó mới mở miệng ra cặn kẽ kể lại chi tiết về Bạch Viễn.
Những thông tin này vào thời điểm Bạch Viễn tiến vào câu lạc bộ đều được viết hết trong bảng danh sách. Hiện tại nàng chỉ cần đọc lại là được.
.........
Phanh!
Một đạo đao ảnh đen nhánh chợt vung ra, hung hăng đánh về phía tấm chắn của một vị học viên ở phía trước.
Bạch Anh mặc một thân đồng phục đao đạo màu trắng, chậm rãi để mộc đao xuống, khẽ thở ra một hơi.
“Lực đạo vẫn có chút không đủ a....”
“Thế đã là quá tốt rồi. Dù sao cậu mới vào câu lạc bộ cũng chỉ mới được nửa năm.”
Sona khẽ cười nói.
“Cám ơn Bộ trưởng..”
Bạch Anh đứng đó mỉm cười, tiếp nhận lời tán dương của Sona mà không có một chút khiêm tốn nào.
“Ách... mỗi lần cậu như vậy, tớ vẫn là có chút không quen a!”
Sona bất đắc dĩ cười nói. Trong ánh mắt hiện lên vẻ cưng chiều.
Trường trung học Thịnh Nguyên là một trường hàng đầu trong các trường trung học. Học sinh có chức vụ trong trường so với học sinh bình thường khác nhau rất nhiều. Học sinh có chức vụ Cao cấp không những lãnh đạo học sinh bình thường, mà còn có quyền tham dự xử lý chính sự trong trường. Thậm chí, đối với một số việc đại sự trong trường, họ còn có một số quyền lợi nhất định.
Dù sao đằng sau những học sinh này thường có những bối cảnh cực kỳ phức tạp. Thương nhân, phú hào, chính giới, thậm chí con cái của sỹ quan quân đội cũng có, để cho bọn lên nắm quyền, tiến hành rèn luyện trước cũng là điều hiển nhiên, nên làm.
Có một số học sinh, chức vụ thậm chí còn cao hơn cả một số lãnh đạo trong trường. Họ có thể nói là một nhân vật đỉnh cấp phong vân.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận