Đông Kinh đã chuyển mát, sau một trận mưa thu liên miên ba ngày, trong ngự hoa viên hoa nở đẹp nhất là hoa Cúc.
Tết Trùng Dương đã qua, Triệu Trinh vẫn uống rượu sơn thù du, biết thứ này không phải tốt, nhưng vì nóng trong, không thể không uống. Thấy hoàng hậu bê một sọt hoa đi tới, Triệu Trinh rót cho hoàng hậu một chén, hai người nhìn nhau cười khổ.
Một trăm bốn mươi ba vạn quan.
Đó là số tiền mà Thiết Hỉ lấy danh nghĩa nhập cổ phần đường sắt triệu tập được, nghe con số này Triệu Trinh suýt ngất xỉu, dù vét hết kho tàng hoàng gia cũng không kiếm được chừng đó.
Vậy mà đám thân thích thường ngày suốt ngày than nghèo kể khổ gom được nhiều tiền như thế, giờ quang minh chính đại lấy ra, cảm giác bị khinh thường làm Triệu Trinh không thoải mái.
“ Hoàng thân quốc thích chưa chắc có nhiều tiền như thế, đại bộ phận là thương cổ mượn danh nghĩa của họ góp tiền thôi.” Tào hoàng hậu biết tâm sự biết hoàng đế, nói:
“ Lời này thật không?”
“ Bệ hạ, chuyện này dễ tra thôi mà, người áp nghi ngờ trong lòng, dày vò bản thân làm gì. Thần thiếp không cần cố kỵ, cho người đi tra một cái là biết ngay.”
Triệu Trinh sắc mặt nặng nề:” Nếu thương cổ tự phát nộp tiền vào tay người Cáp Mật thì vấn đề càng thêm nghiêm trọng.”
Tào thị chỉ đành hỏi:” Hay là ngăn cản?”
Triệu Trinh nhìn mặt trời treo trên mái hiên cong ở đại điện:” Trẫm già rồi ... Thôi vậy, mặt trời luôn mọc ở phía đông lặn ở phía tây, thế nào cũng có người làm chút thay đổi.”
“ Nhưng một khi làm đường sắt là sẽ điều động vô số nhân lực vật lực, quyền lực trong tay lớn chưa từng có, Thiết Hỉ làm gì cũng được, Thiết Tâm Nguyên không thể làm ... Truyền lệnh của trẫm, đời này Thiết Tâm Nguyên không được phép vào Trung Nguyên.”
Tào thị e ngại:” Bệ hạ Thiết Tâm Nguyên ngang ngược như thế, liệu y có nghe không?”
“ Y rất kiêu ngạo, người ta không chào đón, y cũng không cần đâu.” Triệu Trinh cảm thán:” Thế giới ngoài kia lớn lắm, y thỏa sức tung hoành rồi.”
“ Hay là nên thương thảo với các trọng thần trung xu.”
“ Không cần, Đại Tống đang trong biến đổi chưa từng có, ai ai cũng muốn lưu danh sử sách, có một hoàng đế nhỏ tuổi, họ càng dễ lập cơ nghiệp, chắc bây giờ còn đang hận ta sao không chết sớm.”
Tào thị hết hồn:” Bệ hạ, không phải như thế đâu.”
“ Phải đấy, Hàn Kỳ, Phú Bật, Lý Vũ, Trương Thúc Bình, Địch Thanh cùng vô số người có bản lĩnh đều đang ở ngoài, bọn họ lấy cớ diệt Tây Hạ mưu tính Yến Vân không về kinh.”
“ Đều đang đợi chuyện đâu vào đó mới về, khi ấy có tình nghĩa hủn hộ tân vương, có công mở mang bờ cõi. Từ thủa thiếu niên trẫm đã nhìn thấu thói đời bạc bẽo rồi, cũng tốt, bắt nguồn từ bạc bẽo, kết thúc ở bạc bẽo, là có đầu có cuối.”
Tào thị rơi nước mắt:” Người vẫn là quân vương của Đại Tống.”
“ Tất nhiên, chỉ cần trẫm còn một hơi thở thì vẫn là chúa tể quốc gia này.
Hoa cúc mùa thu nở rộ, được ánh chiều tà chiếu lên, vàng rực rỡ như làm từ hoàng kim.”
Từ khi len dạ xuất hiện, Cáp Mật, Khách Lạt Hãn, Tắc Nhĩ Trụ tới Khiết Đan, Đại Tống có thêm một lựa chọn trang phục.
Len dạ đã thay đổi lớn cách thức ăn mặc của mọi người, nó nhờ vào sự chắc chắn, ấm áp, bền, mau chóng thịnh hành khắp Tây Vực.
Thế nhưng sản xuất len dạ sinh ra rất nhiều nước bẩn, vì thế không thích hợp để ở hậu sơn Thanh Hương thành nữa, bị tướng quốc Cáp Mật lệnh di chuyển tới Cáp Mật thành, nơi cư dân đông đúc, ảnh hưởng tới hoàn cảnh sống không nhiều.
Suốt từ tháng năm đội xe vận chuyển lông cừu tới Cáp Mật thành ngày đêm không dứt.
Trải qua nửa năm giằng co, Úy Trì Chước Chước đã lũng đoạn toàn bộ mua bán lông cừu, nếu không phải Khiết Đan là kẻ thù của Cáp Mật thì nàng không bỏ qua.
Dù thế vẫn có thương nhân Khiết Đan mua lông cừu từ tay mục dân cho rằng đây là thứ chỉ có thể bện dây thừng, vòng qua Ô Cổ Địch Liệt quân ti, tới Khách Lạt Hãn, sau đó bán cho người Cáp Mật.
Lông cừu đã cải thiện vận mệnh của mục dân, thoát khỏi cuộc sống đơn nhất chỉ biết nuôi cừu ăn thịt, nay mục dân có thêm một đường kiếm tiền.
Đối với Cáp Mật mà nói, lông cừu trở thành vũ khí trọng yếu để thống trị Tây Vực, vì thế công nghệ dệt len được Cáp Mật bảo hộ nghiêm ngặt.
Trong nước yên bình, buồn chán thậm chí tới mức nặng nề, cư dân trong thành đa phần là phụ nhân và trẻ nhỏ, còn nam nhân rảnh rỗi cơ bản đều đi tới công trường làm đường sắt.
Đảm bảo mỗi người đều có việc làm là nguyên nhân Cáp Mật quản lý chặt chẽ vẫn giữ được yên bình.
Thời đại kiến thiết cũng là thời đại bách tính tích lũy tài phú nhanh chóng, là thời cơ tốt hoàng gia tăng cường thống trị của mình, tư duy con người là có quán tính, một khi quen bị đàn áp là trở thành bình thường.
Đại kiến thiết của Cáp Mật phải mất mười năm mới hoàn thành bố cục, đây là một kế hoạch hoành vĩ.
Trong nước không có sự việc phải phiền lòng, Thiết Tâm Nguyên ngồi trong thư phòng như một vị thần linh, thông qua vô số công hàm nhìn khắp quốc gia, trong lòng dâng lên kiêu ngạo vô hạn.
“ Đại vương, hơn mấy chục vạn mẫu thanh khoa sắp thu hoạch bị biến thành bó đuốc, đây là chuyện tổn hại thiên đức.”
Thiết Tâm Nguyên nhíu mày:” Có chắc là Lãnh Bình làm không? Ở cao nguyên hắn chỉ có chưa tới nghìn người, sao làm được chuyện này?”
“ Vì viên xá lợi Phật tổ, Lãnh Bình không từ thủ đoạn, vì xua đuổi người Thổ Phồn bảo vệ ngoài Tang Da tự mà phóng hỏa đốt đi chút hi vọng của những người đáng thương, không phải là con người.”
Sắc mặt Thiết Tâm Nguyên hơi nhợt nhạt, y biết tầm quan trọng của những ruộng thanh khoa rải rác kia với người Thổ Phồn.
Thanh khoa là thứ lương thực duy nhất mà cao nguyên có thể trồng được, là thứ lương thực duy nhất mà người Thổ Phồn trừ thịt và sữa ra ăn, nó có giá trị ngang với sinh mạng.
“ Cho tới giờ ta vẫn chưa thu được bất kỳ tin tức gì, nếu như chắc chắn là Lãnh Bình làm, sau khi hắn về nhất định sẽ nghiêm trừng.”
Hoắc Hiền chắp tay:” Thần cũng hiểu Lãnh Bình cô quân xâm nhập Thổ Phồn phải đối diện với cục diện hung hiểm ra sao, hắn làm thế hẳn cũng là có nguyên nhân bất đắc dĩ.”
“ Phật tổ xá lợi với Khách Lạt Hãn, Tắc Nhĩ Trụ cũng như Phật quốc của Tát Già có tác dụng lớn, nhưng với Cáp Mật chúng ta có thì tốt, không có chẳng sao, Cáp Mật chưa tới mức vì cần một viên xá lợi để đảm bảo khí vận quốc gia.”
“ Đại vương, chính sách của Cáp Mật phải điều chỉnh, Cáp Mật muốn trở nên cường đại phải có khí độ biển rộng dung nạp muôn dòng, như thế mới trở thành quốc gia hưng thịnh giống Đại Đường.”
“ Thịnh Đường sao?” Thiết Tâm Nguyên đứng dậy chắp tay sau lưng nhìn Thiên Sơn hùng vĩ:” Hoàn cảnh của ta khác với Thiên khả hãn Lý Thế Dân, Cáp Mật kiến quốc ở hoang nguyên, nội bộ đoàn kết một lòng, còn kẻ địch xung quanh đang ngày ngày suy đồi hủ bại, nhiều khi ta chỉ cần lặng lẽ chờ đợi cũng có được kết quả mình cần.”
“ Tám năm trước chúng ta hoảng hốt vì Khiết Đan tấn công, năm năm trước chúng ta thấp thỏm vì đế quốc Tắc Nhĩ Trụ có thể tấn công bất kỳ lúc nào.”
“ Giờ thì sao?”
“ Liêu hoàng Da Luật Hồng Cơ huy hoàng như thái dương đã không còn hùng tâm tráng chí, suốt ngày say sưa trong mỹ nhân và rượu, xung quanh là vô số loại nịnh thần luồn cúi tiến thân. Quên đi Đại Tống đang nhòm ngó, càng không thấy Cáp Mật ta thèm nhỏ giải với Vân Châu màu mỡ.”
“ Tắc Nhĩ Trụ vương vô địch đã chết, mười mấy nhi tử quay sang đánh lẫn nhau, bên ngoài còn có một nữ tế rình rập. Trong vòng mười năm, quốc lực Tắc Nhĩ Trụ sẽ không ngừng tiêu hao, bọn họ dần dần tiêu vong, bị thay thế.”
“ Quốc tướng, đây là thời đại không có anh hùng.”
Hoắc Hiền chắp tay:” Đại vương chính là anh hùng.”
Thiết Tâm Nguyên mỉm cười tiếp nhận lời tâng bốc của Hoắc Hiền, người không thích nịnh bợ sẽ không trở thành được quân vương tốt, đây là kinh nghiệm Triệu Trinh truyền thụ cho y.
Từ khi Cáp Mật lập quốc tới nay, Triệu Trinh thông qua viết thư cho khuê nữ gián tiếp ảnh hưởng tới Thiết Tâm Nguyên, bây giờ Triệu Uyển cơ bản không xem thư của phụ thân nữa vì nội dung thuần túy cho phu quân xem.
Thêm vào Thiết Tâm Nguyên mỗi lần có được thành công đều bảo Triệu Uyển làm nổi bật tác dụng của Triệu Trinh trong thư, điều này thỏa mãn hư vinh của vị hoàng đế mấy chục năm sống trong hoàng thành, chưa từng rời Đông Kinh.
Trong tiềm thức, Triệu Trinh coi thành công của Thiết Tâm Nguyên là thành công của ông ta, khiến Thiết Hỉ ở Đông Kinh được lợi nhiều.
Hoắc Hiền nói Thiết Tâm Nguyên là anh hùng, Thiết Tâm Nguyên biết mình sinh ra ở thời đại không có anh hùng.
Lý Nguyên Hạo chết sớm, làm y bỏ lỡ cơ hội giao phong với vị kiêu hùng một đời này, Thổ Phồn hai trăm năm chiến loạn không dứt, khiến y không phải đói diện với sự xung kích của dã nhân.
Ở cái thời đại không có Thiết Mộc Chân thành công vô cùng dễ dàng.
Thời đại không anh hùng để nhãi nhép thành danh.
HẾT TRỌN BỘ!
Kỳ thực khi đó vấn đề Tân Cương nhạy cảm, các tác phẩm viết về khu vực này phải dừng lại nên Lão Kiết phải kết vội vàng, phim hoạt hình Ngân Hồ đang sản xuất bị dừng lại.
Tuy vậy Lão Kiết rõ ràng đã định kết truyện rồi, từ quyển trước đã thấy, tuy hơi vội một chút nhưng mọi chuyện đều được an bài xong, chỉ đợi thời gian nữa thôi, thế nên mình thấy kết thế này cũng chẳng có gì tiếc nuối nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận