Nụ cười của Tân Kham có chút lạnh lẽo: "Quan thương nổi lửa, bản hầu cố ý phân phó không cần cứu lương thực trong quan thương, hai ngàn thạch giữ lại cũng cố ý chưa phát, chính là đang đợi những người này, những người kích động bách tính gây chuyện này, bọn họ chính là mục tiêu cuối cùng trong những kế hoạch liên hoàn này của bản hầu."
Trần Hùng giật mình: "Bạch Liên giáo?"
"Đúng, Bạch Liên giáo. Khối u ác tính này không trừ, Thiên Tân vĩnh vĩnh không có ngày được yên."
Trần Hùng vội la lên: "Nhưng. . . Phải đợi bao lâu?"
"Hy vọng là trong phạm vi bách tính có thể thừa nhận, đợi một hai ngày nữa, bản hầu chắc trong một hai ngày này bọn họ sẽ có động tĩnh, chúng ta hiện tại chỉ có thể chờ đợi."
Nói xong Tân Kham cười cười: "Cho nên, hai ngày này chúng ta chỉ nói chuyện phong nguyệt thôi."
Trần Hùng lúc này biết được kế hoạch của Tân Kham, lập tức cũng thả lỏng tâm tình, cười bồi nói: "Hầu gia bày mưu nghĩ kể, hạ quan nguyện theo sau, mọi sự do Hầu gia làm chủ, sai đâu đánh đó.... Đêm nay vừa hay là sinh nhật của Thiên Tân vệ Chỉ huy sứ Lương Thắng, hạ quan khi vừa vào hậu viện, Lương Chỉ huy sứ đang chờ ở cửa ánh trăng, chắc là đến mời Hầu gia, Hầu gia nếu không chê thì đi cùng vui với hạ quan nhé."
Tân Kham cười nói: "Đương nhiên không chê rồi, mừng thọ là việc vui, bản hầu cũng muốn góp vui."
Trần Hùng vui vẻ nói: "Hầu gia vui lòng tới dự, Lương phủ có thể nói là được vẻ vang, Lương Thắng càng có phúc khí."
Nói xong chính sự, Tân Kham cầm chén trà lên, Trần Hùng thức thời cáo lui.
Ra tới cửa, Trần Hùng bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ mặt vẫn có chút do dự: "Hầu gia, nếu sau hai ngày Bạch Liên giáo vẫn chưa kích động bách tính thì làm thế nào?"
Tần Kham lạnh lùng nói: "Vậy chứng tỏ bản hầu ngu dốt vô cùng, không chỉ mắt bị mù, hơn nữa còn thiếu tâm nhãn, nếu quả thật là như vậy, bản hầu nhất định..."
"Làm sao?"
"... Cho các ngươi tự sát tập thể để tạ tội với thiên hạ!"
Trần Hùng ngẩn ra, bất giác bực mình bật thốt: "Vậy Hầu gia ngài thì sao?"
Khi trời sắp tối, trước của nha môn Thiên Tân vệ Chỉ huy sứ ti đèn lồng đỏ treo cao, khách lui tới rất đông, quan viên văn võ lớn nhỏ trong thành Thiên Tân đều đến chúc thọ Thiên Tân vệ Chỉ huy sứ Lương Thắng.
Các quan viên mặc áo khoác da cừu từ từ đi tới, phía sau là hai gia phó xách đồ nặng, bên trong tất nhiên là quà chúc thọ.
Thành Thiên Tân nhỏ, quan nhi cũng không ít, võ tướng trên phó Thiên hộ của ba vệ cộng lại cũng tới mấy chục người, càng đừng nói tới quan viên lớn nhỏ của nha môn tào diêm, còn có hương thân vọng tộc trong ngoài thành Thiên Tân, Lương Thắng làm thọ yển, thành Thiên Tân nho nhỏ không nhiều không ít không ngờ cũng tụ tập một hai trăm người.
Trời còn chưa tối, Lương Thắng đã tự mình tới mời Tần Kham dự tiệc, vào quan nha Thiên Tân Cẩm Y vệ, Lương Thắng ngay cả hậu viện cũng không dám vào, cung kính đứng chờ ở ngoài cửa ánh trăng, chờ Tân Hầu gia thay quần áo, đêm nay Lương Thắng mặc khá chỉnh tề, một thân sam sam màu xanh tối, bên ngoài khoác áo da chồn tía, ngay cả lông mi hình như cũng qua sự chải chuốt của thê thiếp, cả người lộ ra thần thái bay bổng tinh khí mười phần
Tần Kham sau khi thay quần áo xong, ngồi trong sương phòng cố ý làm ra vẻ, cảm thấy gần đến lúc mới khoan thai chậm rãi đi ra.
Vừa thấy Tân Kham ra, Lương Thắng lập tức thấy trên mặt tỏa nắng, thần thái càng cung kính hơn, chưa tới thời gian cầm đèn mà hai gã gia phó của Lương phủ đã xách đèn lồng đi trước dẫn đường. Lương Thắng cùng Tần Kham rụt rè ra khỏi nha môn.
Thành Thiên Tân tuy nhỏ, nhưng bố cục thành thị không tồi, trên thực tế quan nha Thiên Tân trên cơ bản đều ở trên một con đường, tập trung cao độ.
Chỉ huy sứ ti của ba vệ nằm giữa, hai bên phân biệt là nha môn thuỷ vận và diêm đạo, đối diện mấy tòa nha môn vừa hay là nha môn Cẩm Y vệ Thiên Tân Chỉ huy sứ ti, bố cục này khá thú vị, giống như đối diện mấy vị Chỉ huy sứ và quan viên tào diêm có một con chó dữ, như hổ rình mồi nhìn bọn họ chằm chằm. Giống như tùy thời đều có thể lao lên cắn họ một cái, khiến người ta có một loại cảm giác khủng hoảng như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Lương Thắng và Tân Kham ra khỏi nha môn, ngoài nha môn, Trần Hùng dẫn hai vị Chỉ huy sứ khác đợi, mọi người tiến lên thi lễ, sau một trận hàn huyện mới bước tới Thiên Tân vệ Chỉ huy sứ ti.
Quan nha Thiên Tân cơ bản đều là hàng xóm cách vách, Chỉ huy sử ti cách quan nha Tần Kham ở chỉ trăm bước, Lương Thắng có muốn vuốt mông ngựa thì cũng sẽ không khoa trương an bài xe ngựa hoặc kiệu quan cho Tần Kham.
Vỗ mông ngựa cũng là một môn học vấn, môn học vấn này không đơn giản như chính trị, vỗ nhẹ vỗ nặng, đều sẽ thu được hiệu quả phản diện.
Tuy rằng không an bài xe ngựa hay kiệu, nhưng công tác bảo vệ vẫn làm rất khá, ngã tư đường giữa hai nha môn đã được Cẩm Y vệ cản đường, hai bên đường ba bước một đội gác, phòng bị dị thường sâm nghiêm.
Tân Kham khoanh tay đi trước, chuyện trò vui vẻ với cùng các, không bao lâu sau liền vào đại môn của Thiên Tân Chỉ huy sứ ti.
Một đám quan lại và hương thân địa phương tới tham gia thọ yến của Lương Thắng đều đứng dậy thi lễ với Tần Kham.
Khi Mọi người thi lễ xong thì vẫn đứng nhìn Tân Kham, vẻ mặt của mọi người khác nhau.
Ánh mắt nhìn Tần Kham của Quan viên và võ tướng có chút kinh sợ, vị khâm sai Hầu gia này đến Thiên Tân chưa được mấy ngày đã lập bẫy, đánh cho Bạch Liên giáo mặt xám mày tro. Tuy rằng cái giá phải trả là quan thương bị hủy bởi lửa lớn, nhưng các quan viên đều là nhân vật chính trị, biết rõ so với họa lớn tâm phúc Bạch Liên giáo này thì ngàn thạch lương thực của quan thương thực sự không đáng nhắc tới.
Ánh mắt nhìn Tần Kham của các Hương thân thì chỉ có kinh hoàng sợ hãi.
Bỏ qua ngày ấy Tần Kham vừa đấm vừa xoa bức họ tổ cáo Bạch Liên giáo không nói. Cho tới hôm nay, nhi tử của các hương thân trong thành ngoài thành Thiên Tân vẫn nằm trong tay Tân Kham, thằng nhãi này làm rất tuyệt, lệnh cho Cẩm Y vệ đưa toàn bộ nhi tử của các hương thân tới kinh sư, nói hay là "dẫn họ đi trải nghiệm". Nhưng Kì thực chẳng khác nào treo một con dao trên đầu mỗi vị hương thân, cao dao đó tên là đoạn tử tuyệt tôn dao. Quá lợi hại.
Do đó, các hương thân đả kích Bạch Liên giáo càng ra sức, trong mấy ngày ngắn ngủi, 4 thôn dân nhập giáo bị các hương thân tố cáo đạt tới mấy trăm người, bọn họ không thể không ra sức, nhi tử giống như một miếng thịt thơm phức, rơi vào trong miệng chó dữ.
Tần Kham mang theo nụ cười nho nhã, vừa đi vào trong Lương phủ vừa liên tiếp gật đầu chào hỏi mọi người, các quan viên vây quanh hắn đi vào nội đường, Lương Thắng và Tân Kham nhường nhau hồi lâu, Lương Thắng lúc này mới có chút ngồi vào chủ vị, Tần Kham thì ngồi ở vị trí khách quý.
Chủ nhân và khách quý đã nhập tọa, tiếng chiêng trống ngân vang, một dây pháo trúc qua đi, Lương Thắng mặt mày tươi cười bắt đầu nhận sự chúc thọ của tân khách.
Chúc thọ tất nhiên phải có quả mừng, Tần Kham cũng không nhỏ nhen, trừ đào mừng thọ mì mừng thọ trên hình thức ra, còn tặng cho Lương Thắng ba cây sâm núi trăm năm, mười thớt lụa trắng Tô Châu, cùng với mười hai viên tẩu bàn châu lớn nhỏ tính chất hoàn toàn giống nhau như đúc, Lương Thắng sau khi biết được thì giật mình không thôi, nói lễ trọng quá không dám nhận, nhưng nụ cười trên mặt vẫn sáng chói.
Tần Kham ngoài mặt thì cười, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ mất mát.
Ngoài miệng nói không dám nhận, nhưng kỳ thực lại nhanh như cắt chuyển quà vào trong kho. Làm người sao dối trá như vậy chứ? Không thể chân thành một chút à?
Nhận xong sự chúc thọ của tất cả tân khách, thọ yến chính thức bắt đầu, Lương Thắng phân phó con cháu thay hắn tiếp đón các tân khách khác ở bên ngoài, hắn và hai vị Chỉ huy sứ còn lại cùng mấy người Trần Hùng vây quanh Tân Kham vào nội viện.
Mọi người đưa Tần Kham vào đông sương phòng nội viện, Tân Kham vừa vào cửa, vẻ mặt lại bỗng nhiên ngẩn ra.
Trong Sương phòng sớm đã chuẩn bị một bàn tiệc rượu xa xỉ, cạnh bàn lớn, một vị cô nương duyên dáng yêu kiều, hơi củi người làm lễ với Tân Kham, nữ tử khi ngẩng đầu thì cười xinh tươi, Tân Kham không khỏi chấn động.
Nữ tử này chính là Đường thần y trị liệu cho Mưu Bân!
"Dân nữ Đường Tử Hòa, xin chào khâm sai Tần Hầu gia."
Tiếng như kiều oanh, âm như gió nhẹ, hoàn toàn khác với thần thái lạnh như hàn thiết ngàn năm khi lần đầu tiên thấy nàng ta.
Thấy Tần Kham ngây người, Lương Thắng vội vàng cười cười giải thích: "Hầu gia, vị Đường Tử Hòa cô nương này là nữ thần y đại danh lừng lẫy Thiên Tân, là Bồ Tát sống, hạ quan mấy năm nay cưới sáu bảy thê thiếp, nhưng mấy bà nương bụng không ra gì, sinh đi sinh lại đều là hàng hoàn tiền, may có Đường thần y xảo thi diệu thủ, kê mấy phương thuốc, bà nương trong nhà quả nhiên hoài nam thai, lão Lương gia mới tính là có hậu đại, nói ra thì Đường thần y là đại ân nhân của Lương gia, hạ quan mạo muội, hôm nay tự chủ trương mời Đường cô nương tới. Xin Hầu gia thứ tội."
Tân Kham mỉm cười, còn chưa nói gì thì hai vị Chỉ huy sứ và đám quan viên Trần Hùng đều phụ họa, không ngừng khen ngợi Đường Tử Hòa, Tân Kham cho đến lúc này mới phát giác, thì ra người từng chịu ơn của Đường Tử Hòa không ít, dưới tới bần dân bách tính, trên đến quan viên võ tướng trong thành Thiên Tân, thường ngày bệnh nhẹ bệnh nặng. Không ngờ đều không thể thiếu bóng dáng của Đường Tủ Hòa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận