Tần Kham thở dài nói: "Lý Nhị, Cẩm Y vệ dò đi hỏi lại, chỉ mang về được cho ta những thủ lông gà vỏ tỏi này à? Ta bảo các ngươi đi thăm dò xem Chỉ huy sứ của vệ vệ có kẻ nào âm thầm cấu kết với Bạch Liên giáo hay không, các ngươi lại chỉ nhìn chằm chằm vào bụng lão bà người ta rồi chúc mừng người ta được làm cha, chủ đề đâu? Hả?"
Dừng một chút, Tần Kham bỗng nhiên có chút đăm chiêu, lẩm bẩm nói: "Vị Đường thần y này cũng thực sự là kỳ nhân, kê mấy phương thuốc, đâm mấy phát châm, không ngờ sinh được nhi tử..."
Lý Nhị vội vàng nói: "Hầu gia, ngài và tôn phu nhân thành thân cũng mấy năm rồi mà vẫn... Khụ, thuộc hạ đáng chết, đợi việc của Bạch Liên giáo xong rồi, ngài xem có nên mời vị Đường thần y này tới kinh sư, xem cho tôn phu nhân một cái không? Thuộc hạ là tâm phúc thân tín c ngài, thề độc với trời là một chữ cũng không nói."
Tần Kham có chút động tâm, vuốt cằm trầm ngâm nói: "Đúng vậy, thành thân cũng mấy năm rồi, sau khi Kim Liễu mang thai mặt Yên nhi càng ngày càng đáng sợ, cũng không biết nàng ta có phải đang trả thù xã hội hay không, trong nhà mỗi một con gà mái biết đẻ trứng đều bị nàng ta bóp chết, nên để nàng ta đẻ trứng rồi... Có điều thần y cô nương họ Đường này thu phí đắt quá, xem bệnh một lần đòi tới ba ngàn lượng, nếu mời nàng ta tới kinh sư, chỉ sợ ba vạn lượng cũng chưa biết chừng, vụ mua bán này..."
Lý Nhị vội vàng tiếp lời nói: "Không thiệt! Hầu gia, không thiệt chút nào mà, con của chính thất chính phòng, tương lai kế thừa tước vị của ngài, mười vạn lượng cũng đáng mà."
Bỗng nhiên sực tỉnh, Tân Kham hung hăng lườm Lý Nhị một cái, cả giận nói: "Nói chính sự đi! Di dời đề tài đi đâu mất rồi."
Lý Nhị nghiêm mặt, nói: "Vâng.... Thiên Tân tả vệ Chỉ huy sứ Vương Viêm Sinh, người Nhữ Ninh Hà Nam, tư sắc thê tử trong nhà vốn rất bình thường, về sau thê tử của Vương Viêm Sinh cầu Đường thần y, thần y kê phương thuốc trú nhan dưỡng da cho nàng ta, về sau vợ Vương Viêm Sinh trắng bóc như trứng gà, tay chạm vào..."
Tân Kham ánh mắt bất thiện lườm hắn một cái, Lý Nhị cười xấu hổ, sau đó vẻ mặt đau khổ nói: "Hầu gia thứ tội, Cẩm Y vệ chúng ta thần thông quảng đại tới mấy, trong mấy ngày ngắn ngủi cũng thật sự không tra ra được Chỉ huy sứ của ba vệ có cấu kết với Bạch Liên giáo hay không, cho nên..."
Nguy của Thiên Tân, nguy ở Bạch Liên, họa của Bạch Liên, họa ở ba vệ.
Cho dù mấy ngày nay Tần Kham tươi cười đón tiếp Chỉ huy sứ của ba vệ, thân mật giống như huynh đệ, nhưng lại ngầm điều tra không bỏ xót chút gì về ba người, tổ tông, nguyên quán, cuộc đời, cùng với thê thiếp của ba người.
Được rồi, thê thiếp là ngoài ý liệu, loại tình báo này thuộc về tình báo của hội trưởng lỗ kim, có thể không nhìn.
Đúng ra thì Đại Minh hiện giờ vệ sở các nơi thối nát, Chỉ huy sứ ít có người sạch sẽ, nếu thực sự quyết tâm đi thăm dò, nhất định có thể tra ra sai sót.
Nói tới đây, không thể không phê bình khai quốc Thái tổ Chu Nguyên Chương lão tiên sinh một chút, lão tiên sinh là người cách mạng kiên định, cũng là người được lợi của cách mạng, cả quốc trên dưới đại quân tạo phản nhiều như vậy, chỉ độc có mình hắn là siêu quần xuất chúng, bảo tọa triều đình để hắn ngồi lên, không chỉ như vậy, còn làm theo quy tắc quân đội của Đường triều, chế định quân chế vệ sở Đại Minh, hơn nữa rất có phong cách riêng quy dân chúng thiên hạ thành ba loại dân quân thọ, quân hộ chỉ cho thừa kế, cũng chính là, lão tử quân hộ sinh nhi tử, nhi tử được sinh hạ chủ định là quân hộ, thân phận này cả đời không thể sửa đổi.
Đương nhiên, hoàng đế thuộc về loại thứ tư, loại này cũng chỉ cho phép thừa kế, tuyệt đối không cho phép ngoại nhân chen vào, Chu lão tiên sinh tạo phản cả nửa đời người, thứ mưu cầu cũng chính là chế định quy tắc trò chơi này.
Người theo loại mà tụ, đây thực sự là chủ ý rất thiên tài, cũng không biết cái đầu hình dạng kỳ lạ của Chu Nguyên Chương làm thế nào mà nghĩ ra được.
Càng thiên tài là, quân hộ không chỉ thừa kế, hơn nữa tự cấp tự túc, triều đình cho quyền quân đồn điền, quân hộ thời bình thì cầm cuốc trồng trọt, thời chiến thì cầm đao thương ngăn định, lão tử chết trận thì nhi tử thay.
Thật sự là là mua bán một vốn bốn lời, triều đình bỏ ra ruộng đất, có loại chính là trăm vạn nông dân trăm vạn lính, hơn nữa căn bản không cần triều đình lo lượng thảo, muốn bọn họ làm ruộng thì làm ruộng, muốn bọn họ đánh giặc thì đánh giặc, nói thật, Chu Nguyên Chương làm thương nhân càng có tiền đồ hơn, chiêu này này của hắn là tay không bắt giặt, thương nhân buôn bất đời sau hoàn toàn học theo hết.
Chế độ quân hộ thể tập, đã chôn xuống tai hoạ ngầm rất sâu cho quân chế Đại Minh, không chỉ thừa kế, hơn nữa còn dùng quân truân nuôi quân, đây chính là một tầng tai hoạ ngầm, cho nên chiến lực của quân sĩ Đại Minh đời này không bằng đời trước, nhìn từ một góc độ khác, binh lính Đại Minh không tính là binh lính, chỉ có thể xem như một đám nông nô trồng trọt cày ruộng cho các bách hộ Thiên hộ Chỉ huy sứ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận