Đỗ Yên chột dạ bỏ chạy, cục diện rối rắm vẫn phải do Tần Kham tới thu thập.
Thọ Ninh Hầu Tìm được đường sống trong chỗ chết thấy Tần Kham thì nước mắt chứa chan, sau khi tai nạ qua đi, khí diễm lại trở nên bừng bừng.
Một người sở dĩ được quan viên dân chúng cả thành gọi là hỗn đản, tất nhiên có thực lực thâm hậu của hắn, bằng không cũng sẽ không tiếng lành đồn xa.
Tình tự của Thọ Ninh Hầu rất kích động, thoáng cái đã khóc lóc nỉ non mắng to Tần Kham cố ý cứu giá đến chậm, hại hắn nước tiểu đầy đũng quần, một chốc lại chỉ vào Tần Kham nói thích khách là hắn phái tới.
Tần Kham rất muốn tát vào cái mặt thối của hắn mấy cái, nhưng về sau lại cẩn thận nghĩ lại, hai suy đoán nhìn như thì rất vớ vẩn của Thọ Ninh Hầu kỳ thật đều không sai sự thật cho lắm, người này tuy rằng hỗn đản, nhưng cũng có vận khí đánh bậy đánh bạ.
Tần Kham lười chẳng muốn nói nhiều với hắn, cười lạnh hai tiếng, phất tay áo bỏ đi, để lại gia phó của Hầu gia bị thương nằm đầy đất, cùng với Thọ Ninh Hầu đũng quần ướt sũng nằm xụi lơ trên đất không đứng dậy nổi, những cái này là chuyện của Thuận Thiên phủ.
Tần Kham đi rồi, Thọ Ninh Hầu vừa từ trong cung đi ra lại quay trở lại hoàng cung, nước mắt nước mũi cáo trạng với hoàng hậu tỷ tỷ.
Lúc này Thọ Ninh Hầu vào cung lại mất mặt, Trương hoàng hậu đang bị hai tên đệ đệ không ra gì khiến cho tức tới phượng thể run rẩy, một mình ở trong Khôn Ninh cung ném bát ném đĩa, kết quả Thọ Ninh Hầu lại mặt mũi bầm dập chạy về nói Tần Kham sai người giết hắn, Trương hoàng hậu vừa nghe liền nổi bão, đương nhiên, đối tượng nổi bão là Thọ Ninh Hầu, lại mắng hắn té tát rồi sai hoạn quan đuổi hắn ra khỏi hoàng cung.
Tần Kham lúc này vận khí không tồi, Đỗ Yên ám sát Thọ Ninh Hầu vừa hay bị hắn gặp phải, thành công ngăn cản việc này, bằng không chỉ bằng vào thù oán vừa kết của hai người. Thọ Ninh Hầu vừa ra khỏi cung đã bị ám sát, Tần Kham vô luận như thế nào cũng trốn không thoát hiềm nghi là kẻ chủ mưu, may mắn hắn xuất hiện rát thỏa đáng, vì thế tên chủ mưu biến hóa nhanh chóng thành ân nhân cứu mạng lấy ơn báo oán.
Về sau Thọ Ninh Hầu trong vô số trường hợp nói xấu Tần Kham thuê người giết hắn, ai nghe cũng cười nhạt.
Thuê người giết còn có thể ở thời khắc mấu chốt nhất cứu ngươi một mạng, ngươi cho rằng người khác cũng như ngươi não và mông để ngược nhau à?
Sau việc này, Thọ Ninh Hầu có một thu hoạch rất lớn, danh dầu hỗn đản của hắn ở kinh sư càng vang dội hơn, có khả năng nói xấu ân nhân cứu mạng thành hung thủ. Trong kinh sư hắn là nhất, có thể nói là nhân vật thuỷ tổ của hạng người lang tâm cẩu phế.
Bước chân về nhà của Tần Kham có chút vội vàng, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên. Hắn biết trong nhà có một người đang chờ hắn.
Nà vẫn là tiểu viện của khách sạn thành đông đi thuê, mấy ngày nay Tần Kham vào tù, Đỗ Yên bị hắn đưa đi, trong nhà chỉ còn lại đám hạ nhân, hơn nữa việc mua nhà cũng tạm gác lại.
Về tới nhà đã là lúc lên đèn, Tần Kham vội vàng đám lại những tiếng thăm hỏi vui mừng của bọn hạ nhân vì lão gia mới ra ngục, bước nhanh vào nội viện.
Cửa phòng ngủ Nội viện khép hờ, cửa sổ giấy đỏ ánh ra ngọn đèn mờ, ngọn đèn này giống như vẫn luôn chờ hắn, vĩnh viễn không tắt.
Nhà có đèn có người mới gọi là nhà.
Tim Tần Kham tràn đầy sự ấm áp, hắn phát giác mình đã hoàn toàn dung hợp với thời đại xa lạ này rồi, bởi vì hắn ở đây có nhà, quan trọng nhất là, hắn có một vị thê tử xinh đẹp vì hắn mà không tiếc bỏ sinh mạng ra đặt cược.
Nàng ta làm việc có lẽ hơi xung động một chút, hơi ngốc một chút, thủ đoạn có lẽ hơi kịch liệt một chút, lỗ mãng một chút... Nhưng những khuyết điểm này vừa hay làm nổi bật tính tình thực sự của nàng ta, nàng ta là một nữ nhân ngốc không biết biểu đạt bản thân, nhưng lại dùng hành động trực tiếp nhất kích liệt nhất để biểu đạt tình ý của nàng ta. Tần Kham cảm động sự sự ngốc nghếch của nàng ta, đây là một nữ nhân mà đáng để hắn cả đời nâng niu trong ở lòng bàn tay
Tần Kham đứng trước cửa ánh trăng nội viện, sau một lúc lâu mỉm cười một mình thì tiếp theo lại sinh ra cảm giác giận hờn, nữ nhân ngốc này có biết hành động ám sát Thọ Ninh Hầu có biết hay không nguy hiểm cỡ nào hay không? trong hoàng thành Kinh sư, Đông Hán, Cẩm Y vệ, đoàn doanh và đằng tương, quân sĩ của tứ vệ này chẳng lẽ là bất tài à? hơi không cẩn thận là dẫn tới kết cục thân hủy mệnh vẫn, võ công cá nhân cao tới đâu cũng địch sao nổi sự vây công của quân đội?
Chỉ có thể nói vận khí của nữ nhân ngốc này hôm nay thật sự quá tốt, nếu không nàng ta có thể dễ dàng chạy thoát như vậy ư? Lần này vận khí tốt, lần sau ai dám đảm bảo vận khí của nàng ta cũng sẽ vẫn tốt?
Tần Kham thu hồi nụ cười, khuôn mặt tuấn tú banh ra, hôm nay phải dùng gia pháp chấn phu cương.
Đẩy cửa ra, liền thấy dưới ánh nến mờ nhạt, Đỗ Yên đã bỏ quần áo giả dạng nông phụ, mặc váy xanh nhạt, chân để sau giường, tay chống cằm, đang ngủ gà ngủ gật.
Tần Kham không nhịn được lặng lẽ mỉm cười, tiếp theo thì nghiêm mặt, khụ thật mạnh một tiếng.
Đỗ Yên giật mình, vừa thấy là Tần Kham thì lập tức kinh hỉ thốt lên: "Tướng công, ngươi không sao chứ?"
Tần Kham lắc đầu, vươn hai tay về phía Đỗ Yên.
Đỗ Yên cười khanh khách, giống như con yến nhỏ bay vào rừng, lao vào lòng hắn.
Tần Kham ôm lấy nàng ta, ôm thật sự rất chặt, giống như sợ nàng ta sẽ biến mất vậy, trong phòng ngủ rất yên lặng, cả hai đều không nói gì.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận