Làm thế nào mà em vừa mới ôm anh đây, thức dậy anh đã ơt tít tắp phía bên kia địa cầu vậy ?
Hãy nói em nghe xem cái hãng hàng không nào nhẫn tâm mang anh đi xa đến vậy.
Rồi khi em thức là lúc anh ngủ, còn khi em ngủ là lúc anh thức.
Một ngày của hai chúng ta chỉ có hai mươi bốn tiếng thế mà thời gian tỉnh táo và rãnh rỗi cho nhau chẳng là bao.
Đôi khi em buồn và tủi thân chỉ lẳng lặng để vài tin nhắn trong hộp thư của anh rồi kiên cường sống tiếp.
Đôi khi em thấy thật nhớ anh chỉ âm thầm một mình dạo vòng quanh thành phố nhỏ này.
Rồi đâu đâu em cũng thấy người ta yêu nhau.
Mà anh này, yêu nhau được ở gần nhau thật là tốt biết bao, chẳng như mình anh nhỉ, đến ăn tối cùng nhau mà cũng phải ngồi ăn ở hai nửa trái đất ước mong.
Đôi lần nói chuyện với anh, giọng em lạc đi một cách vô thức, anh hỏi em đang khóc đấy à, em mới giật mình thấy mắt ướt nhoè cả đi.
Khoảng cách có sức mạnh thật ghê gớm, nó đôi khi khiến em cứ muốn tan vào giữa khoảng không vô tận kia để đừng phải chịu đựng cảm giác này.
Rồi anh lại chẳnh muốn nhiều thiệt thòi cho em.
Rồi anh lại chạnh lòng khi thấy em cứ sống mạnh mẽ như một cái cây mình em.
Rồi anh lại chỉ muốn hạnh phúc về phần em.
Nên đôi lâng anh đã cố tình buông tay em. Để em đừng đợi chờ, đừng tủi thân, đừng vất vả. Buông tay để em nhẹ lòng đi về phía yêu thương gần em hơn. Buông tay để những đêm dài em bước về không lẻ bóng.
Nhưng mà anh có biết đôi khi cả cuộc đời này em mãi mãi không thể cảm thấy hạnh phúc nếu người đó không phải là anh.
Có những thứ tình yêu không dễ dàng, không phải muốn là được ngay, cần là có ngay.
Có những thứ tình yêu phải đấu tranh.
Có những thứ tình yêu phải nhẫn nại.
Có những thứ tình yêu phải bao dung.
Hãy nắm tay nhau thật chặt để đi con đường thật xa, biết không hả ?
Đồ điên, đừng cố tình buông tay rm.
Phải cùng nhau cố gắng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận